Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 47: Chơi Bài
Chi Kim
21/05/2024
Tối hôm đó, Hàn Thương Ngôn đi tới sòng bạc thì lại gặp được ân nhân đã cứu mạng cô nhưng hắn lại là kẻ thù của anh. Thẩm Dịch Bạch đã ngồi trong phòng VIP đợi. Anh và hắn nhìn nhau với ánh mắt không mấy vui vẻ. Hàn Thương Ngôn liền hỏi: "Không biết ngọn gió độc nào lại đưa Thẩm thiếu gia đây tới sòng bạc của tôi để quậy phá?"
Thầm Dịch Bạch nhếch mép nhẹ rồi đáp: "Lâu không gặp, có cần phải nói đều nhau như vậy không?"
Hàn Thương Ngôn anh không muốn dài dòng nữa liền vào thẳng vấn đề: " Rốt cuộc hôm nay, mày tới đây có chuyện gì nói mau đi!"
Thẩm Dịch Bạch đặt tay lên vai anh vỗ vỗ mấy cái: "Từ từ, cái gì mà vội vàng vậy anh bạn?"
Hàn Thương Ngôn kiên quyết muốn đuổi vị khách không mời mà đến này về.
" Nói đi, đừng làm mất thời gian của cả hai."
" Lâu rồi, chúng ta chưa chơi với nhau một ván bài nhỉ?"
"..."
" Hay là chơi với nhau một ván bài đi. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Hàn Thương Ngôn dùng tay ra lệnh cho đám đàn em ra ngoài. Chỉ có một hai tên ở lại phụ trách việc xếp bài, phát bài và xem xem đối phương có gian lận không. Hai người ngồi vào bàn. Bắt đầu vào cuộc chơi.
Ván đầu tiên...
Hai bên cược sương sương 100 nghìn tệ. Họ chơi 3 cây. Một tên chia bài cho hai bên, mỗi người 3 lá. Hàn Thương Ngôn và Thẩm Dịch Bạch không hề căng thẳng mà nhìn nhau rồi cầm từng lá bài trên bàn lên.
Hàn Thương Ngôn hạ bài xuống trước. Anh nói: " 8 điểm"
Thẩm Dịch Bạch nhìn những lá bài trên tay mình rồi đặt xuống. Anh ta không tiếc mà đẩy 100 nghìn tệ ra phía anh: "Tôi lại thua rồi."
Điểm của anh ta chỉ có 6 thôi. Vậy nên ván này Hàn Thương Ngôn thắng. Tới ván bài tiếp theo, họ cược lớn hơn, lần này là 250 nghìn tệ. Lần này, anh lại thắng. Thầm Dịch Bạch không tin vào thực tế tiếp tục cược tiếp, số tiền cược ngày càng tăng. Mấy tên đàn em ở đó xem cũng không cùng thích thú và khâm phục anh. Hàn Thương Ngôn liên tục ra đòn hạ gục Thẩm Dịch Bạch.
" Cậu vẫn như vậy, chẳng bao giờ thắng nổi tôi. Dù chỉ là một ván bài."
" Hàn Thương Ngôn, tốt nhất là cậu đừng có khinh người. Nhất định sẽ có một ngày tôi cướp đi mọi thứ từ cậu!"
Anh cảnh giác nhìn hắn mà không nói gì. Cược tiền mãi cũng chán. Thẩm Dịch Bạch liền nghĩ ra trò mới.
"Hàn Thương Ngôn à, cược tiền coi như cậu may mắn thắng được. Nhưng tôi muốn cược cái khác."
"Cái gì?"
"Nếu giờ tôi thua thì tôi sẽ không bao giờ nhắm tới người trong gia đình cậu nữa còn nếu tôi thắng, tôi nhất định sẽ có được Trần Giai Ý."
Hàn Thương Ngôn nghiêm túc nói: " Không được! Muốn gì cũng được đừng lôi gia đình và người thân ra đánh cược. Tốt nhất cậu nên suy nghĩ lại về quyết định của mình. Đừng hòng động được vào một sợi tóc của cô ấy."
Thấy anh không đồng tình, hắn liền lấy thù cũ ra để nói: "Hàn Thương Ngôn à, mày có nhớ rằng ngày đó, chính tay mình đã nổ súng kết thúc cuộc đời của bố tao không?"
Anh bất lực mà hỏi: " Cho tới giờ phút này, mày vẫn còn khẳng định người giết bố mày là tao sao?"
Thẩm Dịch Bạch chắc chắn khẳng địnhanh chính là kẻ giết người: " Còn ai vào đây nữa? Chính mắt tao nhìn thấy mày giương súng bắt chết ông ấy. Tao và mày ngày xưa đã là một thời tri kỷ. Vậy mà mày nỡ lòng nào nghe lời đồn bố tao phản động, mà giết chết ông ấy?"
" Thẩm Dịch Bạch, mày không chịu tin tao. Tao không muốn tốn thời gian với mày."
" Tao muốn mày phải cược với tao ván cuối cùng này!"
"Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa. Tao không cược!"
Thấy mục đích của mình không được thực hiện, Thẩm Dịch Bạch liền uy hiếp: "Nếu mày không cược với tao ván này. Tao sẽ chết ngay tại đây cho mày xem!"
" Thẩm Dịch Bạch, mày làm vậy thì được gì chứ. Chuyện bố mày chết nhất định không phải do tao làm!"
"Tao không tin!"
Thẩm Dịch Bạch cầm súng lên, tự tay bắn một nhát lên cánh tay trái của mình. Mấy tên đàn em của anh muốn ngăn cản nhưng tay hắn đang cầm khẩu súng, vớ vẩn lại bắt thêm một phát vào đầu. Hàn Thương Ngôn anh cũng phải bó tay vì sự mặt dày này của hắn.
" Thôi được! Tôi sẽ cược. Lần này, nếu cậu thắng thì cậu muốn gì cũng được."
Thấy mục đích của bản thân đã được thực hiện. Thẩm Dịch Bạch cười thầm trong lòng. Nhất định lần này anh ta sẽ thẳng. Từng lá bài đặt lên trên bàn . Thẩm Dịch Bạch và Hàn Thương Ngôn mooic người cầm 3 lá. Hàn Thương Ngôn nhìn bài của mình rồi đặt xuống. Cứ ngỡ lần này lại thắng, anh tự tin nói: "9 điểm!"
Nhân lúc mọi người không để ý, Thẩm Dịch Bạch chuyên nghiệp đã tráo bài. "Tam Át"
Hắn tự tin ném xuống bàn trước mặt Hàn Thương Ngôn. Anh lúc này mới lo lắng không biết mục đích của hắn ta là gì.
" Đây là lần đầu mà tôi thắng cậu đấy. Hàn Thương Ngôn à."
" Muốn gì nói đi!"
" Tôi chưa làm được ngay bây giờ hhưng tôi nói trước, cậu nhớ giữ gìn đồ của mình cho cẩn thận vào. Sẽ có ngày tôi sẽ hành động."
Nói rồi hắn ta đứng dậy cầm theo cánh tay dẫm máu quay người rời đi. Để lại Hàn Thương Ngôn lo lắng, trầm tư.
Hắn ta khẽ nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ: "Kịch hay sắp bắt đầu rồi đây?"
Thầm Dịch Bạch nhếch mép nhẹ rồi đáp: "Lâu không gặp, có cần phải nói đều nhau như vậy không?"
Hàn Thương Ngôn anh không muốn dài dòng nữa liền vào thẳng vấn đề: " Rốt cuộc hôm nay, mày tới đây có chuyện gì nói mau đi!"
Thẩm Dịch Bạch đặt tay lên vai anh vỗ vỗ mấy cái: "Từ từ, cái gì mà vội vàng vậy anh bạn?"
Hàn Thương Ngôn kiên quyết muốn đuổi vị khách không mời mà đến này về.
" Nói đi, đừng làm mất thời gian của cả hai."
" Lâu rồi, chúng ta chưa chơi với nhau một ván bài nhỉ?"
"..."
" Hay là chơi với nhau một ván bài đi. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Hàn Thương Ngôn dùng tay ra lệnh cho đám đàn em ra ngoài. Chỉ có một hai tên ở lại phụ trách việc xếp bài, phát bài và xem xem đối phương có gian lận không. Hai người ngồi vào bàn. Bắt đầu vào cuộc chơi.
Ván đầu tiên...
Hai bên cược sương sương 100 nghìn tệ. Họ chơi 3 cây. Một tên chia bài cho hai bên, mỗi người 3 lá. Hàn Thương Ngôn và Thẩm Dịch Bạch không hề căng thẳng mà nhìn nhau rồi cầm từng lá bài trên bàn lên.
Hàn Thương Ngôn hạ bài xuống trước. Anh nói: " 8 điểm"
Thẩm Dịch Bạch nhìn những lá bài trên tay mình rồi đặt xuống. Anh ta không tiếc mà đẩy 100 nghìn tệ ra phía anh: "Tôi lại thua rồi."
Điểm của anh ta chỉ có 6 thôi. Vậy nên ván này Hàn Thương Ngôn thắng. Tới ván bài tiếp theo, họ cược lớn hơn, lần này là 250 nghìn tệ. Lần này, anh lại thắng. Thầm Dịch Bạch không tin vào thực tế tiếp tục cược tiếp, số tiền cược ngày càng tăng. Mấy tên đàn em ở đó xem cũng không cùng thích thú và khâm phục anh. Hàn Thương Ngôn liên tục ra đòn hạ gục Thẩm Dịch Bạch.
" Cậu vẫn như vậy, chẳng bao giờ thắng nổi tôi. Dù chỉ là một ván bài."
" Hàn Thương Ngôn, tốt nhất là cậu đừng có khinh người. Nhất định sẽ có một ngày tôi cướp đi mọi thứ từ cậu!"
Anh cảnh giác nhìn hắn mà không nói gì. Cược tiền mãi cũng chán. Thẩm Dịch Bạch liền nghĩ ra trò mới.
"Hàn Thương Ngôn à, cược tiền coi như cậu may mắn thắng được. Nhưng tôi muốn cược cái khác."
"Cái gì?"
"Nếu giờ tôi thua thì tôi sẽ không bao giờ nhắm tới người trong gia đình cậu nữa còn nếu tôi thắng, tôi nhất định sẽ có được Trần Giai Ý."
Hàn Thương Ngôn nghiêm túc nói: " Không được! Muốn gì cũng được đừng lôi gia đình và người thân ra đánh cược. Tốt nhất cậu nên suy nghĩ lại về quyết định của mình. Đừng hòng động được vào một sợi tóc của cô ấy."
Thấy anh không đồng tình, hắn liền lấy thù cũ ra để nói: "Hàn Thương Ngôn à, mày có nhớ rằng ngày đó, chính tay mình đã nổ súng kết thúc cuộc đời của bố tao không?"
Anh bất lực mà hỏi: " Cho tới giờ phút này, mày vẫn còn khẳng định người giết bố mày là tao sao?"
Thẩm Dịch Bạch chắc chắn khẳng địnhanh chính là kẻ giết người: " Còn ai vào đây nữa? Chính mắt tao nhìn thấy mày giương súng bắt chết ông ấy. Tao và mày ngày xưa đã là một thời tri kỷ. Vậy mà mày nỡ lòng nào nghe lời đồn bố tao phản động, mà giết chết ông ấy?"
" Thẩm Dịch Bạch, mày không chịu tin tao. Tao không muốn tốn thời gian với mày."
" Tao muốn mày phải cược với tao ván cuối cùng này!"
"Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa. Tao không cược!"
Thấy mục đích của mình không được thực hiện, Thẩm Dịch Bạch liền uy hiếp: "Nếu mày không cược với tao ván này. Tao sẽ chết ngay tại đây cho mày xem!"
" Thẩm Dịch Bạch, mày làm vậy thì được gì chứ. Chuyện bố mày chết nhất định không phải do tao làm!"
"Tao không tin!"
Thẩm Dịch Bạch cầm súng lên, tự tay bắn một nhát lên cánh tay trái của mình. Mấy tên đàn em của anh muốn ngăn cản nhưng tay hắn đang cầm khẩu súng, vớ vẩn lại bắt thêm một phát vào đầu. Hàn Thương Ngôn anh cũng phải bó tay vì sự mặt dày này của hắn.
" Thôi được! Tôi sẽ cược. Lần này, nếu cậu thắng thì cậu muốn gì cũng được."
Thấy mục đích của bản thân đã được thực hiện. Thẩm Dịch Bạch cười thầm trong lòng. Nhất định lần này anh ta sẽ thẳng. Từng lá bài đặt lên trên bàn . Thẩm Dịch Bạch và Hàn Thương Ngôn mooic người cầm 3 lá. Hàn Thương Ngôn nhìn bài của mình rồi đặt xuống. Cứ ngỡ lần này lại thắng, anh tự tin nói: "9 điểm!"
Nhân lúc mọi người không để ý, Thẩm Dịch Bạch chuyên nghiệp đã tráo bài. "Tam Át"
Hắn tự tin ném xuống bàn trước mặt Hàn Thương Ngôn. Anh lúc này mới lo lắng không biết mục đích của hắn ta là gì.
" Đây là lần đầu mà tôi thắng cậu đấy. Hàn Thương Ngôn à."
" Muốn gì nói đi!"
" Tôi chưa làm được ngay bây giờ hhưng tôi nói trước, cậu nhớ giữ gìn đồ của mình cho cẩn thận vào. Sẽ có ngày tôi sẽ hành động."
Nói rồi hắn ta đứng dậy cầm theo cánh tay dẫm máu quay người rời đi. Để lại Hàn Thương Ngôn lo lắng, trầm tư.
Hắn ta khẽ nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ: "Kịch hay sắp bắt đầu rồi đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.