Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 30: Sợ Vợ
Chi Kim
21/05/2024
Ở Thành Phố Los Angeles
" LÃO GIÀ KIA! ÔNG TỚI CÔNG CHUYỆN VỚI TÔI RỒI!"
Mẹ của Hàn Thương Ngôn chạy ra, véo tai bố anh ấy rồi chất vấn. Ông ấy sợ hãi cầu xin: "Em à, em mau buông ra đi... Từ từ mình nói chuyện mà... Sao em lại đánh anh..."
Bà Hàn thở một hơi ra rồi bình tĩnh nói: "Lão gia à, em bình tĩnh rồi. Cũng từ từ rồi, anh mau nói đi. Tại sao ông tự ý tìm vợ cho thằng bé mà không hỏi ý kiến của tôi. HẢ?"
Bà ấy tức giận, trừng mắt nhìn ông. Ông ấy sợ hãi nuốt nước bọt rồi lắp bắp: "Anh... anh... là là..."
Bà Hàn tức giận tát nhẹ ông khiến ông giật cả mình.
"Không nói lắp!"
" Dạ thưa phu nhân Hàn, tôi đã sai khi không hỏi ý kiến của bà mà đã quyết định chuyện này."
Bà Hàn cầm cây đồ long chối dọa dẫm đòi đánh ông
" Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe . Không là tôi đập ông!"
Ông Hàn sợ hãi kể lại mọi chuyện cho vợ nghe.
" Hôm trước, ông Huỳnh tới nhà trả số tiền mà ông ấy vay chúng ta 2 năm trước với đem theo cả con gái ông ấy.
Là con bé Huỳnh Cao Mẫn hồi nhỏ hay chơi với Thương Ngôn và Khánh Ngọc nhà chúng ta. Mà em chẳng phải cũng hay nói con bé sau này làm con dâu của mình hay sao?"
Bà Hàn lập tức phủ nhân: "Hồi đó khác bây giờ khác chứ. Tôi không biết đâu, ông làm gì thì làm. Mau hủy ngay ba cái trò hứa hôn đó đi. Không thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn!"
Bà Hàn dơ ra nắm đấm trước mặt ông khiến ông đồ mồ hôi hột, sợ hãi.
Bà Hàn nhìn ông bằng ánh mắt chết người rồi mới rời đi.
Ông Hàn thở dài lo sợ nhìn bóng lưng vợ mình. Tiếng chuông điện thoại của ông reo lên. Bà Hàn không nói nhiều chạy ra giật lấy điện thoại. Trên màn hình hiện lên đồng chữ: "Con dâu tương lai"
Bà Hàn trừng mắt: "Ông... được lắm... bật loa ngoài lên!"
Ông Hàn sợ hãi cầm điện thoại rồi mở loa ngoài.
" Huỳnh Cao Mẫn à cháu, cháu gọi bác có chuyện gì không vậy?"
Ở bên kia truyền ra giọng vô cùng bức xúc và thảo mai: "Bác Hàn à, chắc bác biết tình cảm của cháu dành cho anh ấy phải không ạ. Vậy mà anh ấy nỡ đuổi cháu ra khỏi nhà. Bác à, bác mau bảo anh ấy cho cháu vào nhà đi.
Thật sự ở đây cháu không có nơi nào để đi hết."
Bà Hàn nghe vậy tức đến mấy cũng phải nhịn. Bởi vì dù sao cũng là con của bạn mình. Không thể bài sỉ nhục trực tiếp như vậy.
Ông Hàn ngại ngùng nói: "Thằng Ngôn nhà bác tính nó từ trước tới nay đã vậy. Tiểu Mẫn Mẫn à, cháu chịu khó đi ở khách sạn một hôm nhé. Nó biết chuyện nên giận ý mà."
Cô ta không muốn làm phật lòng ông nên đành phải giả vờ cam chịu.
" Vâng bác ạ. Mà bác đừng nói chuyện này với anh ấy nha. Cháu sợ anh ấy lại ghét cháu."
"Ố, bác biết rồi."
"Vậy thôi cháu cúp máy đây ạ."
"Tút tút "
ĐÂY ĐƯỢC LÀ ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN CHÍNH GỐC
Bà Hàn lúc này không thể nhịn được nữa mà bẻ khớp ngón tay.
"Rắc rắc"
Ông Hàn chắp tay cầu xin: "Mình ơi, anh biết lỗi rồi. Cầu xin em..."
Ông chưa nói xong đã bị bà đánh cho te tua.
" Nếu ông không muốn ra gầm cầu ngủ đêm nay thì mau đặt cho tôi một vé máy bay để mai tôi về Bắc Kinh."
Ông Hàn bất lực ôm cái mắt bị bà đấm rồi nói "Đâu phải muốn đặt là có luôn đâu. Cần bao nhiêu thủ tục mà. Em làm vậy là làm khó anh..."
Bà Hàn cười nhạt rồi dịu dàng nói: "'Chồng à, hình như anh muốn em dịu dàng mà phải không?"
Ông Hàn như hiểu được chuyện gì xấu xảy ra mà nhanh mồm nói: "Ok ok, mai nhất định sẽ có vé cho em vè Bắc Kinh."
Bà Hàn lúc này mới nở nụ cười vui vẻ : "Nói ngay từ đầu như vậy là có phải tốt hơn không."
Nói rồi bà đi về phòng chuẩn bị đồ đạc đề mai về Bắc Kinh.
Ông Hàn có thể thấy được bà Hàn có vẻ rất vui và phấn khích. Nhưng ông không biết vì lí do gì thôi. Bà Hàn rất phấn khởi mong chờ bay về Bắc Kinh để gặp cô.
Bởi vậy ta nói hung dữ tới mấy mà có vợ thì cũng phải ngoan thôi. Ông Hàn là người vô cùng nổi tiếng trong thể giới ngầm, là người đã từng cầm đầu băng đảng Hắc Hùng, giờ đây phải ngồi xe lăn do ông trùm giấu mặt hãm hại. Người chuyên đi bảo kê các quán bar lớn nhỏ trong thành phố. Một hôm như mọi ngày, ông đi thu tiền bảo kê thì thấy bà Hàn bị bắt nạt. Tất nhiên là ông không ngần ngại mà chạy đến giúp bà. Nhưng đều ông không ngờ tới là bà Hàn là một võ sĩ taekwondo, ông chưa kịp làm gì cũng đã bị bà hiểu lẩm là đồng bọn. Kết cục là ông bị đánh tới nỗi gẫy chân. Biết mình đã sai nên bà đi làm về hay ghé vào nhà của ông để chăm sóc. Hai người họ cũng đã yêu nhau từ đây. Ông Hàn hồi còn thanh niên rất đẹp trai nên có nhiều cô gái từ băng đảng này đến băng đảng kia thay nhau tới để cưa đồ ông. Nhưng không thành. Vậy mà ông Hàn lại yêu và cưới một con sư tử hà đông. Hồi đó bà chỉ là một nữ sinh viên nghèo, thấy ông lắm tiền, lại lắm tài nên đồng ý luôn. Suốt mấy chục năm kết hôn, họ vẫn sống rất hạnh phúc, bà Hàn rất hay bắt nạt ông nhưng ông lại nuông chiều không nói gì. Họ cưới nhau về suốt 3 năm không có con. Nên nhận nuôi Hàn Thương Ngôn. Sau 5 năm họ thật sự đã có con. Đó là Hàn Khánh Ngọc. Ông bà không hề coi anh là con nuôi, yên tâm giao lại hết quyền hành của mình cho Hàn Thương Ngôn quản lý.
" LÃO GIÀ KIA! ÔNG TỚI CÔNG CHUYỆN VỚI TÔI RỒI!"
Mẹ của Hàn Thương Ngôn chạy ra, véo tai bố anh ấy rồi chất vấn. Ông ấy sợ hãi cầu xin: "Em à, em mau buông ra đi... Từ từ mình nói chuyện mà... Sao em lại đánh anh..."
Bà Hàn thở một hơi ra rồi bình tĩnh nói: "Lão gia à, em bình tĩnh rồi. Cũng từ từ rồi, anh mau nói đi. Tại sao ông tự ý tìm vợ cho thằng bé mà không hỏi ý kiến của tôi. HẢ?"
Bà ấy tức giận, trừng mắt nhìn ông. Ông ấy sợ hãi nuốt nước bọt rồi lắp bắp: "Anh... anh... là là..."
Bà Hàn tức giận tát nhẹ ông khiến ông giật cả mình.
"Không nói lắp!"
" Dạ thưa phu nhân Hàn, tôi đã sai khi không hỏi ý kiến của bà mà đã quyết định chuyện này."
Bà Hàn cầm cây đồ long chối dọa dẫm đòi đánh ông
" Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe . Không là tôi đập ông!"
Ông Hàn sợ hãi kể lại mọi chuyện cho vợ nghe.
" Hôm trước, ông Huỳnh tới nhà trả số tiền mà ông ấy vay chúng ta 2 năm trước với đem theo cả con gái ông ấy.
Là con bé Huỳnh Cao Mẫn hồi nhỏ hay chơi với Thương Ngôn và Khánh Ngọc nhà chúng ta. Mà em chẳng phải cũng hay nói con bé sau này làm con dâu của mình hay sao?"
Bà Hàn lập tức phủ nhân: "Hồi đó khác bây giờ khác chứ. Tôi không biết đâu, ông làm gì thì làm. Mau hủy ngay ba cái trò hứa hôn đó đi. Không thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn!"
Bà Hàn dơ ra nắm đấm trước mặt ông khiến ông đồ mồ hôi hột, sợ hãi.
Bà Hàn nhìn ông bằng ánh mắt chết người rồi mới rời đi.
Ông Hàn thở dài lo sợ nhìn bóng lưng vợ mình. Tiếng chuông điện thoại của ông reo lên. Bà Hàn không nói nhiều chạy ra giật lấy điện thoại. Trên màn hình hiện lên đồng chữ: "Con dâu tương lai"
Bà Hàn trừng mắt: "Ông... được lắm... bật loa ngoài lên!"
Ông Hàn sợ hãi cầm điện thoại rồi mở loa ngoài.
" Huỳnh Cao Mẫn à cháu, cháu gọi bác có chuyện gì không vậy?"
Ở bên kia truyền ra giọng vô cùng bức xúc và thảo mai: "Bác Hàn à, chắc bác biết tình cảm của cháu dành cho anh ấy phải không ạ. Vậy mà anh ấy nỡ đuổi cháu ra khỏi nhà. Bác à, bác mau bảo anh ấy cho cháu vào nhà đi.
Thật sự ở đây cháu không có nơi nào để đi hết."
Bà Hàn nghe vậy tức đến mấy cũng phải nhịn. Bởi vì dù sao cũng là con của bạn mình. Không thể bài sỉ nhục trực tiếp như vậy.
Ông Hàn ngại ngùng nói: "Thằng Ngôn nhà bác tính nó từ trước tới nay đã vậy. Tiểu Mẫn Mẫn à, cháu chịu khó đi ở khách sạn một hôm nhé. Nó biết chuyện nên giận ý mà."
Cô ta không muốn làm phật lòng ông nên đành phải giả vờ cam chịu.
" Vâng bác ạ. Mà bác đừng nói chuyện này với anh ấy nha. Cháu sợ anh ấy lại ghét cháu."
"Ố, bác biết rồi."
"Vậy thôi cháu cúp máy đây ạ."
"Tút tút "
ĐÂY ĐƯỢC LÀ ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN CHÍNH GỐC
Bà Hàn lúc này không thể nhịn được nữa mà bẻ khớp ngón tay.
"Rắc rắc"
Ông Hàn chắp tay cầu xin: "Mình ơi, anh biết lỗi rồi. Cầu xin em..."
Ông chưa nói xong đã bị bà đánh cho te tua.
" Nếu ông không muốn ra gầm cầu ngủ đêm nay thì mau đặt cho tôi một vé máy bay để mai tôi về Bắc Kinh."
Ông Hàn bất lực ôm cái mắt bị bà đấm rồi nói "Đâu phải muốn đặt là có luôn đâu. Cần bao nhiêu thủ tục mà. Em làm vậy là làm khó anh..."
Bà Hàn cười nhạt rồi dịu dàng nói: "'Chồng à, hình như anh muốn em dịu dàng mà phải không?"
Ông Hàn như hiểu được chuyện gì xấu xảy ra mà nhanh mồm nói: "Ok ok, mai nhất định sẽ có vé cho em vè Bắc Kinh."
Bà Hàn lúc này mới nở nụ cười vui vẻ : "Nói ngay từ đầu như vậy là có phải tốt hơn không."
Nói rồi bà đi về phòng chuẩn bị đồ đạc đề mai về Bắc Kinh.
Ông Hàn có thể thấy được bà Hàn có vẻ rất vui và phấn khích. Nhưng ông không biết vì lí do gì thôi. Bà Hàn rất phấn khởi mong chờ bay về Bắc Kinh để gặp cô.
Bởi vậy ta nói hung dữ tới mấy mà có vợ thì cũng phải ngoan thôi. Ông Hàn là người vô cùng nổi tiếng trong thể giới ngầm, là người đã từng cầm đầu băng đảng Hắc Hùng, giờ đây phải ngồi xe lăn do ông trùm giấu mặt hãm hại. Người chuyên đi bảo kê các quán bar lớn nhỏ trong thành phố. Một hôm như mọi ngày, ông đi thu tiền bảo kê thì thấy bà Hàn bị bắt nạt. Tất nhiên là ông không ngần ngại mà chạy đến giúp bà. Nhưng đều ông không ngờ tới là bà Hàn là một võ sĩ taekwondo, ông chưa kịp làm gì cũng đã bị bà hiểu lẩm là đồng bọn. Kết cục là ông bị đánh tới nỗi gẫy chân. Biết mình đã sai nên bà đi làm về hay ghé vào nhà của ông để chăm sóc. Hai người họ cũng đã yêu nhau từ đây. Ông Hàn hồi còn thanh niên rất đẹp trai nên có nhiều cô gái từ băng đảng này đến băng đảng kia thay nhau tới để cưa đồ ông. Nhưng không thành. Vậy mà ông Hàn lại yêu và cưới một con sư tử hà đông. Hồi đó bà chỉ là một nữ sinh viên nghèo, thấy ông lắm tiền, lại lắm tài nên đồng ý luôn. Suốt mấy chục năm kết hôn, họ vẫn sống rất hạnh phúc, bà Hàn rất hay bắt nạt ông nhưng ông lại nuông chiều không nói gì. Họ cưới nhau về suốt 3 năm không có con. Nên nhận nuôi Hàn Thương Ngôn. Sau 5 năm họ thật sự đã có con. Đó là Hàn Khánh Ngọc. Ông bà không hề coi anh là con nuôi, yên tâm giao lại hết quyền hành của mình cho Hàn Thương Ngôn quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.