Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 73: Tính số (3) Trả lại
Chi Kim
03/06/2024
Bọn người của bên Cẩu Đen thấy vậy thì liền sợ hãi, chúng không dám ra. Hàn Thương Ngôn giận dữ lạnh lùng xách cổ áo tên Long Béo đi.
" Chưa là cái thá gì mà muốn lên đầu lên cổ ai ngồi vậy?! Đúng là anh mày không dạy dỗ tốt nên để tao thay anh mày dạy dỗ lại nhé!"
Hắn ta thấy tính khí của anh như này thì cũng biết sợ rồi. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng xách cổ áo hắn đi như lôi cổ con chó vậy. Triệu Hành đang xử lí công việc ở bên ngoài thấy cảnh này trên camera thì giật mình, anh ta không biết băng nhóm nào dám làm loạn ở nhà mình như vậy. Anh ta vội vã phi xe về nhà. Hàn Thương Ngôn ở nhà đang ngồi trên ghế chờ săn, người của Cấu Đen thì bị trói, bị quỳ trên đất. Thàng em trai báo đời thì sợ hãi gọi tên anh trai: "Anh Hành, cứu em..."
" Hàn Thương Ngôn? Mày tới đây làm gì? Chúng mày sao lại quỳ hết như vậy?"
'_ Hắn ta ngơ ngác nhìn đàn em
của mình đang quỳ gối, giận dữ hỏi anh.
Hàn Thương Ngôn lạnh lùng nói: "Hỏi người của bên cậu đi! Hôm qua, bọn nó đem người sang địa bàn của tôi, đánh người của tôi, không coi tôi ra gì mà!"
Hắn ta nghe xong thì liền hoang mang: "Chắc có hiểu lầm gì ở đây..."
"A Đại, kể cho Triệu Hành nghe!' _ Hàn Thương Ngôn kêu một tên đàn em của mình lại, ra lệnh cho anh ta kể hết những chuyện "tốt" của băng đảng anh ta vừa làm.
Triệu Hành nghe xong thì mặt đen kịt như đít nồi. Anh ta vội vàng xin lỗi Hàn Thương Ngôn
" Tôi xin lỗi vì đã để người bên tôi kéo sang làm tổn hại người của cậu. Cậu nể mặt tôi tha cho họ một lần được không?"
Hàn Thương Ngôn khinh thường, anh nhếch mép cười rồi nói: "Nể mặt ư? Cậu là cái thá gì mà tôi phải nể mặt vậy? Nợ tiền thì trả tiền, nợ mạng thì trả mạng. Những gì hôm qua, người của cậu làm với đàn em tôi... Tôi tuyệt đối không để chuyện này qua dễ dàng như vậy đâu!"
" Cậu đừng có mà khinh người. Rốt cuộc cậu muốn làm gì chứ?" _ Triệu Hành bị sỉ nhục cho ngơ ngác luôn, hắn có chút sợ hãi khi đứng trước anh. Chỉ thấy Hàn Thương Ngôn đứng dậy, tay lấy một cái kiếm rất sắc và khá dài đi về phía tên Triệu Long. Triệu Hành thấy em trai bị vậy sao có thể trơ mắt nhìn, anh ta vội lấy tay chắn trước lưỡi kiếm sắc bén của Hàn Thương Ngôn. Anh lạnh lùng quát: "Rút tay lại đi! Nếu không tôi chặt tay thì đừng trách!"
Bị anh quát, Triệu Hành theo phản xạ mà vội rút tay lại. Hàn Thương Ngôn nhất định sẽ không tha cho tên vô lại, súc sinh này. Bỗng Triệu Hành nói: "Con hư tại mẹ. Nó là em trai tôi, nó làm sai hãy để tôi đích thân trừng phạt nó.
Anh Hàn, anh cứ ra về đi. Để tôi!"
Anh nào cho qua dễ dàng vậy, anh mỉm cười nham hiểm nhìn tên béo đang quỳ xuống đất rồi lại nhìn anh trai nó:
"Đúng! Tôi sẽ để đích thân cậu dạy dỗ người của cậu... nhưng... tôi sẽ ngồi ở đây xem cậu trừng phạt nó như thế nào."
Tên Long Béo không thể chịu được sự sỉ nhục này nữa, hắn buông lời chửi rủa anh: "Mẹ thằng chó! Mày không có quyền ở đây..."
Hắn chưa nói dứt câu đã bị chính anh trai ruột đá vào ngực, hắn đau đớn nằm trên đất. Anh trai dáng vẻ vô cùng đáng sợ dạy dỗ lại hắn: "Câm miệng! Ngươi làm ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy giờ còn mạnh miệng dám chửi rủa Hàn thiếu sao?!"
Triệu Hành quay sang phía anh hỏi: "Tôi dạy dỗ như vậy..."
Hắn chưa nói xong đã bị anh chặn họng: "'Chưa thỏa mãn! Vậy là quá nhẹ, ta đã bảo nợ gì thì trả đó mà."_ lời nói có ẩn ý
Triệu Hành nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong câu nói. Tay hắn hơi run rẩy không dám ra tay với chính em trai mình.
Hàn Thương Ngôn kiêu ngạo ngồi trên ghế, anh thúc giục: "Nếu cậu không ra tay được thì để người của tôi!"
Triệu Hành không dám chậm trễ nếu để anh ra tay thì em trai hắn sẽ phế mất. Hắn cắn răng, cầm kiếm chém một đường vào lưng của em trai mình. Cái áo phông mỏng bị kiếm lia một đường, áo rách thịt cũng rách, máu nhuộm đỏ chiếc áo cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của tên Long Béo. Hàn Thương Ngôn vô cùng hài lòng: "Cậu dạy em trai như vậy tốt lắm... nhưng tôi nhớ không chỉ một mình tên này có dính liếu đến người của tôi. A Đại, tối đó có những ai? Chỉ mặt thắng cho tôi!"
Đàn em của anh lần lượt chỉ mặt từng tên hôm đó đã gây chuyện ở quán. 9 thằng lần lượt bước ra, đứng thành hàng ngang trước mặt, sau khi nhìn thấy tên Long Béo bị chính tay anh trai ruột chém, chúng sợ hãi vội quỳ gối xin Hàn Thương Ngôn tha mạng. Vì không có máu mủ ruột rà, Triệu Hành cũng không nói đỡ cho bọn chúng, hắn vội đưa kêu người đưa em trai hắn đi băng bó, mặc xác tụi này. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng cầm kiếm, anh kéo cao cổ tay áo sơ mi lên, gương mặt lạnh lùng, hành động dứt khoát không tha cho tên nào cả. Gương mặt anh lạnh tanh như băng, ánh mắt sắc bén, dứt khoát lia một đường lên lưng của bọn này. Đàn em của anh nhìn thấy cảnh này thì có chút hơi sợ. Anh ít khi ra mặt, tự tay xử lí chuyện như vậy. Có lẽ tên Long Béo đó đã động vào giới hạn của anh. Bọn do Tư Thâm cử đến xem một màn cảnh này thì cũng rất kiêng dè, chúng thấy anh thật đáng sợ.
Xử lý xong từng thằng, anh không quen cô bé bị bán đó.
"Con nhóc chúng mày kéo tới quán tao hôm qua đâu rồi?"
" Dạ dạ... ở quán của chị Bùi Liễu ạ."
Hàn Thương Ngôn lệnh cho người tới quán đó chuộc cô bé về. Anh cũng thẳng tay đưa cho bọn Cẩu Đen số tiền mà gia đình cô bé đó nợ bọn chúng. Anh buông lời cảnh cáo rồi cùng đám đàn em sải bước ra về. Bọn chúng nhìn anh, ánh mắt vô cùng căm thù nhưng không thể làm gì được.
" Chưa là cái thá gì mà muốn lên đầu lên cổ ai ngồi vậy?! Đúng là anh mày không dạy dỗ tốt nên để tao thay anh mày dạy dỗ lại nhé!"
Hắn ta thấy tính khí của anh như này thì cũng biết sợ rồi. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng xách cổ áo hắn đi như lôi cổ con chó vậy. Triệu Hành đang xử lí công việc ở bên ngoài thấy cảnh này trên camera thì giật mình, anh ta không biết băng nhóm nào dám làm loạn ở nhà mình như vậy. Anh ta vội vã phi xe về nhà. Hàn Thương Ngôn ở nhà đang ngồi trên ghế chờ săn, người của Cấu Đen thì bị trói, bị quỳ trên đất. Thàng em trai báo đời thì sợ hãi gọi tên anh trai: "Anh Hành, cứu em..."
" Hàn Thương Ngôn? Mày tới đây làm gì? Chúng mày sao lại quỳ hết như vậy?"
'_ Hắn ta ngơ ngác nhìn đàn em
của mình đang quỳ gối, giận dữ hỏi anh.
Hàn Thương Ngôn lạnh lùng nói: "Hỏi người của bên cậu đi! Hôm qua, bọn nó đem người sang địa bàn của tôi, đánh người của tôi, không coi tôi ra gì mà!"
Hắn ta nghe xong thì liền hoang mang: "Chắc có hiểu lầm gì ở đây..."
"A Đại, kể cho Triệu Hành nghe!' _ Hàn Thương Ngôn kêu một tên đàn em của mình lại, ra lệnh cho anh ta kể hết những chuyện "tốt" của băng đảng anh ta vừa làm.
Triệu Hành nghe xong thì mặt đen kịt như đít nồi. Anh ta vội vàng xin lỗi Hàn Thương Ngôn
" Tôi xin lỗi vì đã để người bên tôi kéo sang làm tổn hại người của cậu. Cậu nể mặt tôi tha cho họ một lần được không?"
Hàn Thương Ngôn khinh thường, anh nhếch mép cười rồi nói: "Nể mặt ư? Cậu là cái thá gì mà tôi phải nể mặt vậy? Nợ tiền thì trả tiền, nợ mạng thì trả mạng. Những gì hôm qua, người của cậu làm với đàn em tôi... Tôi tuyệt đối không để chuyện này qua dễ dàng như vậy đâu!"
" Cậu đừng có mà khinh người. Rốt cuộc cậu muốn làm gì chứ?" _ Triệu Hành bị sỉ nhục cho ngơ ngác luôn, hắn có chút sợ hãi khi đứng trước anh. Chỉ thấy Hàn Thương Ngôn đứng dậy, tay lấy một cái kiếm rất sắc và khá dài đi về phía tên Triệu Long. Triệu Hành thấy em trai bị vậy sao có thể trơ mắt nhìn, anh ta vội lấy tay chắn trước lưỡi kiếm sắc bén của Hàn Thương Ngôn. Anh lạnh lùng quát: "Rút tay lại đi! Nếu không tôi chặt tay thì đừng trách!"
Bị anh quát, Triệu Hành theo phản xạ mà vội rút tay lại. Hàn Thương Ngôn nhất định sẽ không tha cho tên vô lại, súc sinh này. Bỗng Triệu Hành nói: "Con hư tại mẹ. Nó là em trai tôi, nó làm sai hãy để tôi đích thân trừng phạt nó.
Anh Hàn, anh cứ ra về đi. Để tôi!"
Anh nào cho qua dễ dàng vậy, anh mỉm cười nham hiểm nhìn tên béo đang quỳ xuống đất rồi lại nhìn anh trai nó:
"Đúng! Tôi sẽ để đích thân cậu dạy dỗ người của cậu... nhưng... tôi sẽ ngồi ở đây xem cậu trừng phạt nó như thế nào."
Tên Long Béo không thể chịu được sự sỉ nhục này nữa, hắn buông lời chửi rủa anh: "Mẹ thằng chó! Mày không có quyền ở đây..."
Hắn chưa nói dứt câu đã bị chính anh trai ruột đá vào ngực, hắn đau đớn nằm trên đất. Anh trai dáng vẻ vô cùng đáng sợ dạy dỗ lại hắn: "Câm miệng! Ngươi làm ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy giờ còn mạnh miệng dám chửi rủa Hàn thiếu sao?!"
Triệu Hành quay sang phía anh hỏi: "Tôi dạy dỗ như vậy..."
Hắn chưa nói xong đã bị anh chặn họng: "'Chưa thỏa mãn! Vậy là quá nhẹ, ta đã bảo nợ gì thì trả đó mà."_ lời nói có ẩn ý
Triệu Hành nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong câu nói. Tay hắn hơi run rẩy không dám ra tay với chính em trai mình.
Hàn Thương Ngôn kiêu ngạo ngồi trên ghế, anh thúc giục: "Nếu cậu không ra tay được thì để người của tôi!"
Triệu Hành không dám chậm trễ nếu để anh ra tay thì em trai hắn sẽ phế mất. Hắn cắn răng, cầm kiếm chém một đường vào lưng của em trai mình. Cái áo phông mỏng bị kiếm lia một đường, áo rách thịt cũng rách, máu nhuộm đỏ chiếc áo cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của tên Long Béo. Hàn Thương Ngôn vô cùng hài lòng: "Cậu dạy em trai như vậy tốt lắm... nhưng tôi nhớ không chỉ một mình tên này có dính liếu đến người của tôi. A Đại, tối đó có những ai? Chỉ mặt thắng cho tôi!"
Đàn em của anh lần lượt chỉ mặt từng tên hôm đó đã gây chuyện ở quán. 9 thằng lần lượt bước ra, đứng thành hàng ngang trước mặt, sau khi nhìn thấy tên Long Béo bị chính tay anh trai ruột chém, chúng sợ hãi vội quỳ gối xin Hàn Thương Ngôn tha mạng. Vì không có máu mủ ruột rà, Triệu Hành cũng không nói đỡ cho bọn chúng, hắn vội đưa kêu người đưa em trai hắn đi băng bó, mặc xác tụi này. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng cầm kiếm, anh kéo cao cổ tay áo sơ mi lên, gương mặt lạnh lùng, hành động dứt khoát không tha cho tên nào cả. Gương mặt anh lạnh tanh như băng, ánh mắt sắc bén, dứt khoát lia một đường lên lưng của bọn này. Đàn em của anh nhìn thấy cảnh này thì có chút hơi sợ. Anh ít khi ra mặt, tự tay xử lí chuyện như vậy. Có lẽ tên Long Béo đó đã động vào giới hạn của anh. Bọn do Tư Thâm cử đến xem một màn cảnh này thì cũng rất kiêng dè, chúng thấy anh thật đáng sợ.
Xử lý xong từng thằng, anh không quen cô bé bị bán đó.
"Con nhóc chúng mày kéo tới quán tao hôm qua đâu rồi?"
" Dạ dạ... ở quán của chị Bùi Liễu ạ."
Hàn Thương Ngôn lệnh cho người tới quán đó chuộc cô bé về. Anh cũng thẳng tay đưa cho bọn Cẩu Đen số tiền mà gia đình cô bé đó nợ bọn chúng. Anh buông lời cảnh cáo rồi cùng đám đàn em sải bước ra về. Bọn chúng nhìn anh, ánh mắt vô cùng căm thù nhưng không thể làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.