Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 75: Vợ yêu về rồi
Chi Kim
03/06/2024
Đã hết ngày Giai Ý ở nhà bố mẹ bạn trai chơi rồi. Cô đã sớm thu dọn đồ đạc từ tối hôm trước để hôm nay quay trở về bên anh. Tối đó, anh nhắn tin hỏi han cô, anh nhớ cô lắm.
"Vợ à~ mai em quay trở về bên anh rồi. Mấy nay không được ở gần, nhớ em quá đi mất."
" Mai là em về rồi. Bây giờ còn phải ngủ sớm để mai cất cánh nữa."
" Này! Em không nhớ anh à?"
"Không nhớ lắm... Ở đây gia đình anh đối xủ với em tốt quá nên chắc em quên anh rồi, hihi..."
"Đồ tôi! Uổng công tôi nhớ cô, hic hic.."_ Hàn Thương Ngôn giận dỗi
" Thôi, không nói chuyện với anh nữa. Em đi ngủ!"
Giai Ý nhìn điện thoại không thấy hồi âm nữa thì tắt đi, cô đứng dậy tắt điện rồi lên giường nằm ngủ chờ đợi cho chuyến bay ngày mai....
Thời gian trôi nhanh, chưa gì đã là 5h sáng, cô đã chuẩn bị hộ chiếu, cũng đã thu dọn hành lý xong rồi chỉ cần vào vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn một chút là đi. Giai Ý đứng trước của nhà của anh, bên cạnh là chiếc vali đồ của cô.
Mẹ chồng và em chồng buồn bã khi không thể ra sân bay tiễn cô đi, chỉ có thể đứng ở nhà để cô đi xe taxi đến sân bay mà thôi. Xe taxi đỗ trước cửa nhà anh, Giai Ý lễ phép tạm biệt nhà bạn trai: "Con chào hai bác con về ạ.
Chị về đây, Khánh Ngọc.".
'_ mắt cô rũ xuống tỏ rõ sự buồn bã, mọi người anh cũng vẫy tay tạm biệt (ông Hàn miễn
cưỡng không ngoại lệ)
Tài xế đem đồ ra cốp để cho cô rồi hai người lên xe rời đi. Ở trên xe, Giai Ý rất cảm kích gia đình chồng cô. Họ coi cô như người con trong nhà mà đối xử với cô rất tốt, rất yêu thương cô. Cô cảm thấy vô cùng ấm áp khi maya ngày ngắn ngủi này cô cảm nhận được hơi ấm "gia đình" là như thế nào.
Rất nhanh tài xế đã đưa cô đến sân bay, ông ấy ra sau cốp lấy hành lý cho cô, dịch vụ chăm sóc khách hàng ở đây khá tốt. Giai Y hài lòng lấy tiền đô ra đưa cho tài xế
"Cảm ơn chú, mà chú ơi bao nhiêu tiền tôi gửi?" (tiếng Anh)
"Của cô hết 4 đô." (tiếng Anh)
Giai Ý trả tiền xong thì vội kéo vali vào trong sân bay làm nốt ít thủ tục. Sau mấy giờ ngồi máy bay, cuối cùng cô cũng trở về Thượng Hải. Trong lòng cô đang cảm thấy vui cái gì thế? Cô nhớ anh rồi. Cô vội vàng kéo vali ra cửa sân bay, cứ ngỡ để cho anh một bất ngờ thì anh đã đợi cô sẵn ở đây rồi, để tạo điểm nhấn khiến cô có thể nhìn thấy rõ mình anh còn kêu đàn em đúng cùng để làm màu. Ai không biết còn tưởng cô là chị đại mới ra tù được các đàn em thân cận tới đón chứ lại. Cô thấy anh thì vui mừng chạy tới ôm lấy, Hàn Thương Ngôn cũng giang tay rộng ra để cho cô ôm. Anh dịu dàng xoa xoa đầu cô, cô thì ôm anh, úp mặt vào trong lồng ngực của anh. Bọn đàn em thấy một màn cảnh này thì vô cùng bất mãn, chúng nó lại bị cho ăn cơm chó nữa rồi. Một tay anh kéo vali, một tay thì vòng ra sau ôm lấy eo của cô, hai người vừa đi vừa cười nói lên xe ra về. Bọn đàn em ngơ ngác tại chỗ, chúng nó bị bỏ rơi một cách vô tình, anh và cô còn coi như đây là thế giới riêng thể hiện tình cảnh không coi bọn nó ra gì. Hàn Thương Ngôn mai đã có chuẩn bị, trước khi tới đây anh và đàn em đã đi hai xe. Giờ một xe để lại thì tự chúng bây đi mà về. Chỉ là tụ nó ấm ức quá thôi...
Ở trên xe, đêm đêm triền miên thương nhớ nên anh cứ cầm tay cô. Giai Ý tuy nhớ anh nhưng cô hơi ngứa mắt tại một tay thì anh vụng về cầm bô lăng, một tay lại nắm tay cô. Cô vô tình rút tay mình ra rồi nói: "Em đang giao phó tính mạng của em cho anh đấy! Anh lo mà lái xe đàng hoàng đi! Nắm tay nắm chân cái gì!"
Anh như chú cún con mà đôi mắt long lanh nhìn cô, gương mặt vô tội nói
" Tại anh nhớ em quá mà... Sao em mắng anh vậy... Anh buồn lắm... Hic hic."
Cô cũng nhận ra vừa nãy mình hơi quá lời liền xin lỗi anh.
"Em xin lỗi nãy em mắng anh."
"Bắt đền đi!~"_ Hàn Thương Ngôn giận dỗi làm nũng kêu cô bắt đền
Anh đang tập trung lái xe thì cô đột nhiên hôn má anh một cái
"Chụt!"
Tâm trí anh ngơ ngẩn một lúc, cô thì ngượng chín mặt, quay sang chỗ khác. Anh hận không thể về nhà nhanh để xử lí cô.
"Vợ à~ mai em quay trở về bên anh rồi. Mấy nay không được ở gần, nhớ em quá đi mất."
" Mai là em về rồi. Bây giờ còn phải ngủ sớm để mai cất cánh nữa."
" Này! Em không nhớ anh à?"
"Không nhớ lắm... Ở đây gia đình anh đối xủ với em tốt quá nên chắc em quên anh rồi, hihi..."
"Đồ tôi! Uổng công tôi nhớ cô, hic hic.."_ Hàn Thương Ngôn giận dỗi
" Thôi, không nói chuyện với anh nữa. Em đi ngủ!"
Giai Ý nhìn điện thoại không thấy hồi âm nữa thì tắt đi, cô đứng dậy tắt điện rồi lên giường nằm ngủ chờ đợi cho chuyến bay ngày mai....
Thời gian trôi nhanh, chưa gì đã là 5h sáng, cô đã chuẩn bị hộ chiếu, cũng đã thu dọn hành lý xong rồi chỉ cần vào vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn một chút là đi. Giai Ý đứng trước của nhà của anh, bên cạnh là chiếc vali đồ của cô.
Mẹ chồng và em chồng buồn bã khi không thể ra sân bay tiễn cô đi, chỉ có thể đứng ở nhà để cô đi xe taxi đến sân bay mà thôi. Xe taxi đỗ trước cửa nhà anh, Giai Ý lễ phép tạm biệt nhà bạn trai: "Con chào hai bác con về ạ.
Chị về đây, Khánh Ngọc.".
'_ mắt cô rũ xuống tỏ rõ sự buồn bã, mọi người anh cũng vẫy tay tạm biệt (ông Hàn miễn
cưỡng không ngoại lệ)
Tài xế đem đồ ra cốp để cho cô rồi hai người lên xe rời đi. Ở trên xe, Giai Ý rất cảm kích gia đình chồng cô. Họ coi cô như người con trong nhà mà đối xử với cô rất tốt, rất yêu thương cô. Cô cảm thấy vô cùng ấm áp khi maya ngày ngắn ngủi này cô cảm nhận được hơi ấm "gia đình" là như thế nào.
Rất nhanh tài xế đã đưa cô đến sân bay, ông ấy ra sau cốp lấy hành lý cho cô, dịch vụ chăm sóc khách hàng ở đây khá tốt. Giai Y hài lòng lấy tiền đô ra đưa cho tài xế
"Cảm ơn chú, mà chú ơi bao nhiêu tiền tôi gửi?" (tiếng Anh)
"Của cô hết 4 đô." (tiếng Anh)
Giai Ý trả tiền xong thì vội kéo vali vào trong sân bay làm nốt ít thủ tục. Sau mấy giờ ngồi máy bay, cuối cùng cô cũng trở về Thượng Hải. Trong lòng cô đang cảm thấy vui cái gì thế? Cô nhớ anh rồi. Cô vội vàng kéo vali ra cửa sân bay, cứ ngỡ để cho anh một bất ngờ thì anh đã đợi cô sẵn ở đây rồi, để tạo điểm nhấn khiến cô có thể nhìn thấy rõ mình anh còn kêu đàn em đúng cùng để làm màu. Ai không biết còn tưởng cô là chị đại mới ra tù được các đàn em thân cận tới đón chứ lại. Cô thấy anh thì vui mừng chạy tới ôm lấy, Hàn Thương Ngôn cũng giang tay rộng ra để cho cô ôm. Anh dịu dàng xoa xoa đầu cô, cô thì ôm anh, úp mặt vào trong lồng ngực của anh. Bọn đàn em thấy một màn cảnh này thì vô cùng bất mãn, chúng nó lại bị cho ăn cơm chó nữa rồi. Một tay anh kéo vali, một tay thì vòng ra sau ôm lấy eo của cô, hai người vừa đi vừa cười nói lên xe ra về. Bọn đàn em ngơ ngác tại chỗ, chúng nó bị bỏ rơi một cách vô tình, anh và cô còn coi như đây là thế giới riêng thể hiện tình cảnh không coi bọn nó ra gì. Hàn Thương Ngôn mai đã có chuẩn bị, trước khi tới đây anh và đàn em đã đi hai xe. Giờ một xe để lại thì tự chúng bây đi mà về. Chỉ là tụ nó ấm ức quá thôi...
Ở trên xe, đêm đêm triền miên thương nhớ nên anh cứ cầm tay cô. Giai Ý tuy nhớ anh nhưng cô hơi ngứa mắt tại một tay thì anh vụng về cầm bô lăng, một tay lại nắm tay cô. Cô vô tình rút tay mình ra rồi nói: "Em đang giao phó tính mạng của em cho anh đấy! Anh lo mà lái xe đàng hoàng đi! Nắm tay nắm chân cái gì!"
Anh như chú cún con mà đôi mắt long lanh nhìn cô, gương mặt vô tội nói
" Tại anh nhớ em quá mà... Sao em mắng anh vậy... Anh buồn lắm... Hic hic."
Cô cũng nhận ra vừa nãy mình hơi quá lời liền xin lỗi anh.
"Em xin lỗi nãy em mắng anh."
"Bắt đền đi!~"_ Hàn Thương Ngôn giận dỗi làm nũng kêu cô bắt đền
Anh đang tập trung lái xe thì cô đột nhiên hôn má anh một cái
"Chụt!"
Tâm trí anh ngơ ngẩn một lúc, cô thì ngượng chín mặt, quay sang chỗ khác. Anh hận không thể về nhà nhanh để xử lí cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.