Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 68: Yêu mến
Chi Kim
03/06/2024
Tại sân bay Los Angeles...
Giai Ý và Hàn Thương Ngôn sau nhiều giờ ngồi trên máy bay họ đã tới được thành phố Los Angeles xinh đẹp, rộng lớn. Giai Ý không giấu nổi sự ngạc nhiên khi ngồi trên taxi, cô tò mò thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn ngắm xung quanh. Hàn Thương Ngôn mạnh bạo kéo cô vào, anh lo lắng mà trách móc: "Em bị điên sao? Thò đầu ra ngoài như vậy rất nguy hiểm đó."
" Chỉ tại em tò mò quá thôi mà~"
Hàn Thương Ngôn và cô nói tiếng trung khiến người ở đây không hiểu gì. Tài xế đưa cô và anh tới một ngồi nhà lớn nằm ở trung tâm thành phố.
" Cảm ơn quý khách!" (nói tiếng anh)
"Cảm ơn!" (nói tiếng anh) Hàn Thương Ngôn trả tiền cho ông ấy rồi cầm lấy vali
Giai Ý thấy anh đưa tiền đô cho tài xế thì thắc mắc hỏi: "Anh đi đổi tiền từ khi nào vậy?"
"À, lúc ở sân bay có đổi một ít rồi. Mình vào thôi!"
Hai tay anh kéo hai cái vali đứng trước cổng nhà, anh định đưa tay lên nhấn chuông thì cô đã nghến chân lên nhấn.
"Ting toong"
"Thím Tư, có người nhấn chuông! Thím ra mở cửa xem ai vậy?" _bà Hàn đang bận chăm chú cắm hoa nên không quan tâm ngoài của là ai, bà bảo người làm ra xem
Thím Tư_ người giúp việc cùng quê hương với bà Hàn. Thím Tư tức tốc chạy ra thì thấy anh và cô. Bà nhanh chóng nhận ra Hàn Thương Ngôn, vui mừng ra mở cửa.
"Cậu chủ, cậu mới sang chơi!"
Hàn Thương Ngôn mỉm cười vui mừng chào hỏi: "Thím Tư, lâu rồi không gặp. Thím Tư dạo này nhìn trẻ hẳn ra đó!" _ anh trêu đùa
Thím Tư thấy anh vui vẻ như vậy thì có chút không quen. Với bà Hàn Thương Ngôn trước kia vốn là người ít nói, anh không phải là không lễ phép nhưng cũng không giống như bây giờ. Bà nhận ra người con gái xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch đi bên cạnh anh. Bà thắc mắc hỏi: "Vị tiểu thư kia là?..."
Giai Ý giật mình quên mất nãy mình chưa chào người lớn liền cúi người chào Thím Tư: "Dạ con chào dì. Con là Giai
Ý, bạn của Hàn Thương Ngôn ạ."
Thím Tư mỉm cười thân thiện chào cô rồi xách vali hộ hai người vào trong nhà. Hàn Thương Ngôn ở Thượng Hải_ Trung Quốc đã quen, công việc của anh ở đây rất phức tạp, lại dày đặc nên anh không hay sang Los Angeles để thăm bố mẹ. Chỉ có bố mẹ anh khi nào nhớ con lại bay từ bên đó về để thăm anh. Vậy nên việc anh xuất hiện ở đây là rất hiếm.
Bà Hàn ở trong nhà vừa cắm xong cái bình hoa. Thấy thím Tư vào báo cáo, bà không kìm nén được cảm xúc mà chạy ra.
"Thím Tư, ai vậy?"
" Dạ thưa bà, là cậu chủ và bạn của cậu ấy tới ạ!"
"Thật sao?!"_ bà vui mừng không thèm để tâm đến cái bình hoa nữa, vội vàng chạy ra phòng khách, vừa thấy con trai và con dâu tương lai. Bà không giấu được sự vui mừng mà lao tới chỗ con dâu ôm lấy cô
"Tiểu Ý, ta nhớ con quá đi mất!"
" Vâng cô, cháu cũng nhớ cô ạ~."
_ Giai Ý vui mừng cầm tay bà Hàn.
Hàn Thương Ngôn bỗng cảm thấy có chút hơi thừa thãi, anh nói: "Mẹ à, nãy giờ mẹ chưa thèm nhìn con một cái luôn đấy?!" _trách móc
Bà Hàn quay sang mắng con trai: "Con đừng có ấu trĩ như thế chứ?! Mẹ chưa giận con chuyện con sang đây không báo cho mẹ biết đâu!!!!
Nói rồi bà lại quay sang nói chuyện hàn huyên vui vẻ với cô
" Tiểu Ý à, con ở bên đó có bị thằng nhóc thối của mẹ bắt nạt không đó?"
" Không ạ, anh ấy rất tốt với cháu!"
"Con bé này, con phải làm quen đi chứ. Cứ gọi ta là cô ta buồn đó~!"
" Vâng... mẹ..."
"abcxyz@$#%"
Thấy hai người họ vui vẻ nói chuyện với nhau, Hàn Thương Ngôn mỉm cười vui mừng rồi đi lên trên gác. Ông Hàn lúc này đang trong thư phòng đọc báo. Hàn Thương Ngôn mở cửa bước vào. Ông ngước lên nhìn anh, cái kính lão càng khiến ông nhìn rõ anh hơn. Ông ngạc nhiên hỏi: "Thằng nhóc thối nay, bay sang cũng không thèm thông báo cho ông bà già này biết một tiếng."
Hàn Thương Ngôn ngồi xuống, anh tỏ vẻ bất mãn nói với bố mình: "Ba mẹ đừng gọi con là thằng nhóc thối nữa!
Dù sao con cũng sắp là đàn ông có vợ rồi."
Ông Hàn nghe vậy thì bật cười: "Hahah, thằng nhóc thối này lớn nhanh quá! Chưa gì đã sắp gả cho con gái người ta rồi."
Hai bố con cười nói vui vẻ với nhau. Hàn Thương Ngôn chợt lấy trong vali một hộp nhân sâm để lên trên bàn.
" Thằng nhóc thối, nay biết mua quà cho ông già này rồi sao?" _ ông Hàn có chút ngạc nhiên, vui vẻ nhận lấy quà
"Xin lỗi, từ trước đến nay không hay quan tâm tới gia đình mình, đến sức khảo của bố mẹ. Mà quà này là con dâu chọn cho bố đấy. Con chỉ là trung gian đi mua hộ thôi."
Ông Hàn nghe con trai nói vậy thì nhạc nhiên: "Con nhóc đó vậy mà quan tâm đến cái lão già này sao? Haha, muốn lấy lòng đây mà..."
Anh nghe thấy bố mình nói vậy thì liền phản bác: "Cô ấy chỉ là quan tâm đến bố thôi mà. Đừng có nói vợ con như vậy chứ!?" _anh cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn bố. Mà ông Hàn thấy con trai bênh vợ vậy thì cũng cạn lời.
Anh đưa bố mình vào thang máy rồi đi xuống dưới nhà. Tiếng cười đùa vui vẻ của 3 người phụ nữ ngập tràn trong căn nhà. Bà Hàn và Hàn Khánh Ngọc đều đã nhận được quà từ cô, họ rất vui mừng và yêu quý cô.
Thím Tư đi ra gọi mọi người vào dùng bữa: "Cơm đã chuẩn bị xong. Mời mọi người vào dùng bữa ạ!"
Ông Hàn và anh nhìn thấy gia đình vui vẻ vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng và hạnh phúc, người hạnh phúc nhất chắc chẳn là anh rồi. Gia đình 4 người giờ lại có thêm một thành viên mới. Họ vui vẻ mà dùng bữa với nhau, khung cảnh thân mật không hề có sự giả trân, họ đối xử với nhau là thật lòng, gia đình của anh cùng rất yêu mến cô.
Giai Ý và Hàn Thương Ngôn sau nhiều giờ ngồi trên máy bay họ đã tới được thành phố Los Angeles xinh đẹp, rộng lớn. Giai Ý không giấu nổi sự ngạc nhiên khi ngồi trên taxi, cô tò mò thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn ngắm xung quanh. Hàn Thương Ngôn mạnh bạo kéo cô vào, anh lo lắng mà trách móc: "Em bị điên sao? Thò đầu ra ngoài như vậy rất nguy hiểm đó."
" Chỉ tại em tò mò quá thôi mà~"
Hàn Thương Ngôn và cô nói tiếng trung khiến người ở đây không hiểu gì. Tài xế đưa cô và anh tới một ngồi nhà lớn nằm ở trung tâm thành phố.
" Cảm ơn quý khách!" (nói tiếng anh)
"Cảm ơn!" (nói tiếng anh) Hàn Thương Ngôn trả tiền cho ông ấy rồi cầm lấy vali
Giai Ý thấy anh đưa tiền đô cho tài xế thì thắc mắc hỏi: "Anh đi đổi tiền từ khi nào vậy?"
"À, lúc ở sân bay có đổi một ít rồi. Mình vào thôi!"
Hai tay anh kéo hai cái vali đứng trước cổng nhà, anh định đưa tay lên nhấn chuông thì cô đã nghến chân lên nhấn.
"Ting toong"
"Thím Tư, có người nhấn chuông! Thím ra mở cửa xem ai vậy?" _bà Hàn đang bận chăm chú cắm hoa nên không quan tâm ngoài của là ai, bà bảo người làm ra xem
Thím Tư_ người giúp việc cùng quê hương với bà Hàn. Thím Tư tức tốc chạy ra thì thấy anh và cô. Bà nhanh chóng nhận ra Hàn Thương Ngôn, vui mừng ra mở cửa.
"Cậu chủ, cậu mới sang chơi!"
Hàn Thương Ngôn mỉm cười vui mừng chào hỏi: "Thím Tư, lâu rồi không gặp. Thím Tư dạo này nhìn trẻ hẳn ra đó!" _ anh trêu đùa
Thím Tư thấy anh vui vẻ như vậy thì có chút không quen. Với bà Hàn Thương Ngôn trước kia vốn là người ít nói, anh không phải là không lễ phép nhưng cũng không giống như bây giờ. Bà nhận ra người con gái xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch đi bên cạnh anh. Bà thắc mắc hỏi: "Vị tiểu thư kia là?..."
Giai Ý giật mình quên mất nãy mình chưa chào người lớn liền cúi người chào Thím Tư: "Dạ con chào dì. Con là Giai
Ý, bạn của Hàn Thương Ngôn ạ."
Thím Tư mỉm cười thân thiện chào cô rồi xách vali hộ hai người vào trong nhà. Hàn Thương Ngôn ở Thượng Hải_ Trung Quốc đã quen, công việc của anh ở đây rất phức tạp, lại dày đặc nên anh không hay sang Los Angeles để thăm bố mẹ. Chỉ có bố mẹ anh khi nào nhớ con lại bay từ bên đó về để thăm anh. Vậy nên việc anh xuất hiện ở đây là rất hiếm.
Bà Hàn ở trong nhà vừa cắm xong cái bình hoa. Thấy thím Tư vào báo cáo, bà không kìm nén được cảm xúc mà chạy ra.
"Thím Tư, ai vậy?"
" Dạ thưa bà, là cậu chủ và bạn của cậu ấy tới ạ!"
"Thật sao?!"_ bà vui mừng không thèm để tâm đến cái bình hoa nữa, vội vàng chạy ra phòng khách, vừa thấy con trai và con dâu tương lai. Bà không giấu được sự vui mừng mà lao tới chỗ con dâu ôm lấy cô
"Tiểu Ý, ta nhớ con quá đi mất!"
" Vâng cô, cháu cũng nhớ cô ạ~."
_ Giai Ý vui mừng cầm tay bà Hàn.
Hàn Thương Ngôn bỗng cảm thấy có chút hơi thừa thãi, anh nói: "Mẹ à, nãy giờ mẹ chưa thèm nhìn con một cái luôn đấy?!" _trách móc
Bà Hàn quay sang mắng con trai: "Con đừng có ấu trĩ như thế chứ?! Mẹ chưa giận con chuyện con sang đây không báo cho mẹ biết đâu!!!!
Nói rồi bà lại quay sang nói chuyện hàn huyên vui vẻ với cô
" Tiểu Ý à, con ở bên đó có bị thằng nhóc thối của mẹ bắt nạt không đó?"
" Không ạ, anh ấy rất tốt với cháu!"
"Con bé này, con phải làm quen đi chứ. Cứ gọi ta là cô ta buồn đó~!"
" Vâng... mẹ..."
"abcxyz@$#%"
Thấy hai người họ vui vẻ nói chuyện với nhau, Hàn Thương Ngôn mỉm cười vui mừng rồi đi lên trên gác. Ông Hàn lúc này đang trong thư phòng đọc báo. Hàn Thương Ngôn mở cửa bước vào. Ông ngước lên nhìn anh, cái kính lão càng khiến ông nhìn rõ anh hơn. Ông ngạc nhiên hỏi: "Thằng nhóc thối nay, bay sang cũng không thèm thông báo cho ông bà già này biết một tiếng."
Hàn Thương Ngôn ngồi xuống, anh tỏ vẻ bất mãn nói với bố mình: "Ba mẹ đừng gọi con là thằng nhóc thối nữa!
Dù sao con cũng sắp là đàn ông có vợ rồi."
Ông Hàn nghe vậy thì bật cười: "Hahah, thằng nhóc thối này lớn nhanh quá! Chưa gì đã sắp gả cho con gái người ta rồi."
Hai bố con cười nói vui vẻ với nhau. Hàn Thương Ngôn chợt lấy trong vali một hộp nhân sâm để lên trên bàn.
" Thằng nhóc thối, nay biết mua quà cho ông già này rồi sao?" _ ông Hàn có chút ngạc nhiên, vui vẻ nhận lấy quà
"Xin lỗi, từ trước đến nay không hay quan tâm tới gia đình mình, đến sức khảo của bố mẹ. Mà quà này là con dâu chọn cho bố đấy. Con chỉ là trung gian đi mua hộ thôi."
Ông Hàn nghe con trai nói vậy thì nhạc nhiên: "Con nhóc đó vậy mà quan tâm đến cái lão già này sao? Haha, muốn lấy lòng đây mà..."
Anh nghe thấy bố mình nói vậy thì liền phản bác: "Cô ấy chỉ là quan tâm đến bố thôi mà. Đừng có nói vợ con như vậy chứ!?" _anh cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn bố. Mà ông Hàn thấy con trai bênh vợ vậy thì cũng cạn lời.
Anh đưa bố mình vào thang máy rồi đi xuống dưới nhà. Tiếng cười đùa vui vẻ của 3 người phụ nữ ngập tràn trong căn nhà. Bà Hàn và Hàn Khánh Ngọc đều đã nhận được quà từ cô, họ rất vui mừng và yêu quý cô.
Thím Tư đi ra gọi mọi người vào dùng bữa: "Cơm đã chuẩn bị xong. Mời mọi người vào dùng bữa ạ!"
Ông Hàn và anh nhìn thấy gia đình vui vẻ vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng và hạnh phúc, người hạnh phúc nhất chắc chẳn là anh rồi. Gia đình 4 người giờ lại có thêm một thành viên mới. Họ vui vẻ mà dùng bữa với nhau, khung cảnh thân mật không hề có sự giả trân, họ đối xử với nhau là thật lòng, gia đình của anh cùng rất yêu mến cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.