Chương 117
Bạch Hồng
23/09/2023
Giang Nhạn Sương bây giờ chỉ cần ngồi chờ đợi, cô ta cố tình làm cho mặt mũi lem luốc, đầu xù tóc rối để mình nhìn thảm hại trước mặt Hàn Vân Phong.
Cô còn tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh để tăng độ chân thật.
Như vậy càng chứng tỏ được 'lòng tốt' giúp đỡ người khác của mình.
Hồ Tuyết Liên ở bên này tương kế tịu kế nhìn Tonny .
Gã ta nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn tới mức muốn rớt rãi.
Thấy ánh mắt thú tính thèm thuồng của anh ta , trong lòng Hồ Tuyết Liên cười khẩy.
Lần này bà đây sẽ cho ngươi có tới mà không có về.
Cô tỏ ra vẻ mỏng manh yếu đuối phối hợp với hắn ta..
- Vị đại ca này , anh nãy giờ sao không nói sớm. tới cởi trói cho em nào !!!!!
Tonny nghĩ thầm , một cô gái nhỏ bé như thế này nếu bị trói lại chơi cũng mất vui, ở đây là nơi vắng người , cứ để cô ta thoải mái giãy dụa mới càng kích thích.
Thế là Tonny rút từ trong người ra một con dao găm rồi cắt đứt dây trói cho cô.
Hồ Tuyết Liên xoa xoa cổ tay rồi vười khẩy nhìn về phía Tonny.
cô vung một cú đá trực diện vào bụng anh ta khiến anh ta đau đớn kêu lên the thé, hai mắt mở to giận giữ.
Thì ra người phụ nữ này nhìn bề ngoài có vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng không ngờ thân thủ cũng lợi hại không kém.
Nhưng có lẽ rằng anh ta đã nhận ra quá muộn.
Tonny nắm chặt con dao trong tay hùng hổ xông về phía Hồ Tuyết Liên rồi vung dao điên cuồng.
Nhưng Hồ Tuyết Liên không hề hoảng sợ, cô lách người né được hết tất cả những nhát dao đó, giọng mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Chơi chán chưa, giờ tới lượt tôi nhé...
Tonny không thể nhìn rõ cô dùng thủ pháp gì mà chỉ trong vòng một vài chiêu đã cướp được con dao từ trong tay anh ta một cách thuần thục.
Bước tiếp theo cô đánh vào cổ hắn ta một chưởng khiến hắn ta chỉ còn có thể ư ư a a , rồi thuần thục dùng con dao trong tay cắt đứt gân tay, gân chân của hắn.
Cả người hắn ta bây giờ đã nhuộm một màu đỏ ghê rợn.
Nhìn tay chân mình đã bị phế, đôi mắt căm phẫn của hắn ta nhìn chằm chằm cô gằn từng chữ yếu ớt.
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, hãy giết tôi đi, giết tôi đi..
Hồ Tuyết Liên cười khẩy dí sát con dao vào mặt hắn ta.
''Giết ngươi sao ??? Đã có người nhờ ta giữ mạng lại cho ngươi, ngươi yên tâm, ngươi không chết được đâu.
Nói nhanh , con trai ta hiện đang ở đâu.
Nếu ngươi không mở miệng ta sẽ có cách khiến ngươi sống không bằng chết'
Cô dùng con dao cắt trên người hắn ta một nhát, rồi lấy từ trong túi ra một chất bột màu trắng tinh khiết.
Tonny nhìn mà trong lòng hoảng loạn.
Thứ chất bột này rất quen thuộc với mọi người, nó chính là muối.
Tuy có tác dụng cầm máu nhưng mà để xát muối vào vết thương thì ai cũng đủ hiểu sẽ đau đớn tới cỡ nào.
Trên trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn Hồ Tuyết Liên đang từ từ tới gần như thần chết tới đòi mạng hắn.
Hắn lắp bắp trả lời.
- Tôi không biết, tôi thật sự không biết Giang Nhạn Sương đã đưa đứa trẻ đi đâu, cầu xin cô tha cho tôi có được không ????
Hồ Tuyết Liên không hề hài lòng với câu trả lời này của hắn ta, cô cầm một nhúm muối từng chút từng chút một rắc lên vết thương của hắn ta một cách thong thả.
Hắn ta đau đớn nhưng súc lực chỉ đủ kêu lên mấy tiếng ư. a. tuyệt vọng rồi liên tục lắc đầu.
Một tiếng đổ sầm vang lên mạnh mẽ từ cửa khiến cô ngừng động tác trên tay mình lại.
Hồ Tuyết Liên ánh mắt ngạc nhiên liếc qua nhìn người đang tiến vào, đó chính là Hàn Vân Phong.
Theo sau anh ta là Giang Nhạn Sương với bộ dạng tơi tả, nụ cười nhạo báng trên môi của cô ta còn chưa kịp thu lại.
Cô ta cứ tưởng cảnh tượng trước mặt là Tonny đang đè ngửa cô ta ra mà cưỡng bức nhưng thật không ngờ Tonny lại bại trận trước một ả đàn bà tay không tấc sắt.
Bây giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã tự làm bản thân mình chông thật thảm hại.
Bây giờ cô ta so với Hồ Tuyết Liên như cóc ghẻ và thiên nga vậy...
Hàn Vân Phong nhận được cuộc gọi của Giang Nhạn Sương thì như bay chạy tới,
Giang Nhạn Sương đã đứng chờ anh ở cửa vào vẻ mặt thấp thỏm lo âu nhìn vào trong.
Biết được cô đang gặp nguy hiểm, anh bất chấp tất cả đạp cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt tuy hơi ghê sợ nhưng khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô không sao, ơn trời cô không sao cả.
Hồ Tuyết Liên thong thả rắc chút muối còn lại lên trên người của Tonny rồi phủi tay đứng dậy.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Giang Nhạn Sương khiến cô ta lạnh hết cả sống lưng.
Vừa đúng lúc này người của Hồ gia cũng tới.
Cô phẩy tay ra hiệu cho bọn họ tìm kiếm xung quanh.
Nhưng đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Hồ Hiểu Tử khuôn mặt đầy sự lo lắng nói với cô rằng không tìm thấy tiểu Bảo.
Tâm trạng của cô thay đổi hoàn toàn, bây giờ cô như một con hổ muốn đòi mạng tiến tới chỗ Giang Nhạn Sương .
- Nói , con trai tôi đang ở đâu. Thomas đang ở đâu ??? Nếu không nói thì cô đừng có trách tôi độc ác.
Giang Nhạn Sương giọng ấp úng núp sau Hàn Vân Phong, ánh mắt ác độc lén lút nhìn cô.
- Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không biết gì cả. Thấy cô gặp nạn tôi có lòng tốt báo tin mà thôi....
Hồ Tuyết Liên cười nhếch miệng tay cầm một con dao tiến tới chỗ của Giang Nhạn Sương .
Nhưng đã bị Hàn Vân Phong cản lại.
Trong đầu anh là một mớ hỗn độn , lời nói của cô vẫn đang còn văng vẳng bên tai anh .
Cô nói Thomas là con của cô, điều đó có phải là sự thật không????
Vậy nó có phải là con của.....Không , Không phải.
tờ giấy xét nghiệm trong phòng anh chứng tỏ Thomas không phải con của anh.
Vậy là cô không phải giận anh nên mới cố tình không gặp, mà bởi vì cô không còn yêu anh.
Cô đã có người đàn ông khác, cùng người đó sinh con đẻ cái.
Hàn Vân Phong nghĩ trong đầu mà lòng đau nhói từng cơn, ruột gan của anh quặn thắt lại.
Anh túm lấy tay vủa Hồ Tuyết Liên.
Đôi mắt đỏ rực như lửa nhìn về phía cô.
- Em nói cho anh biết, chuyện này là sao???? Thomas là con của ai.? Không phải con của em đúng không ????
Chỉ cần cô nói Thomas không phải con của cô , dù là nói dối anh cũng tình nguyện tin.
Tình nguyện tin rằng cô giận anh chứ không phải cô muốn rời bỏ anh đi cùng người đàn ông khác.
Nhưng câu trả lời của cô lại khiến anh chết lặng.
Hồ Tuyết Liên bây giờ không quan tâm tới bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết con trai của mình đang ở đâu.
Nó có gặp nguy hiểm gì không?
Cô hất tay Hàn Vân Phong ra , Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, nói với giọng đầy phẫn uất.
- Phải, nó là con của tôi. Là cốt nhục thân sinh của tôi. Nó còn là con của....
Giọng của cô bỗng nghẹn lại, nói không nên lời.
phải, nó còn là con của anh nữa.
nhưng nhìn thấy anh ta đang che chở bảo vệ cho Giang Nhạn Sương , cô lại không muốn nói nữa.
Trên đời này sao lại có chuyện bố ruột lại che chở , bảo vệ cho người đã bắt cóc con trai mình cơ chứ !!!!
Tiểu Bảo của cô nói đúng.
Anh không xứng đáng làm ba.
Cô còn tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh để tăng độ chân thật.
Như vậy càng chứng tỏ được 'lòng tốt' giúp đỡ người khác của mình.
Hồ Tuyết Liên ở bên này tương kế tịu kế nhìn Tonny .
Gã ta nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn tới mức muốn rớt rãi.
Thấy ánh mắt thú tính thèm thuồng của anh ta , trong lòng Hồ Tuyết Liên cười khẩy.
Lần này bà đây sẽ cho ngươi có tới mà không có về.
Cô tỏ ra vẻ mỏng manh yếu đuối phối hợp với hắn ta..
- Vị đại ca này , anh nãy giờ sao không nói sớm. tới cởi trói cho em nào !!!!!
Tonny nghĩ thầm , một cô gái nhỏ bé như thế này nếu bị trói lại chơi cũng mất vui, ở đây là nơi vắng người , cứ để cô ta thoải mái giãy dụa mới càng kích thích.
Thế là Tonny rút từ trong người ra một con dao găm rồi cắt đứt dây trói cho cô.
Hồ Tuyết Liên xoa xoa cổ tay rồi vười khẩy nhìn về phía Tonny.
cô vung một cú đá trực diện vào bụng anh ta khiến anh ta đau đớn kêu lên the thé, hai mắt mở to giận giữ.
Thì ra người phụ nữ này nhìn bề ngoài có vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng không ngờ thân thủ cũng lợi hại không kém.
Nhưng có lẽ rằng anh ta đã nhận ra quá muộn.
Tonny nắm chặt con dao trong tay hùng hổ xông về phía Hồ Tuyết Liên rồi vung dao điên cuồng.
Nhưng Hồ Tuyết Liên không hề hoảng sợ, cô lách người né được hết tất cả những nhát dao đó, giọng mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Chơi chán chưa, giờ tới lượt tôi nhé...
Tonny không thể nhìn rõ cô dùng thủ pháp gì mà chỉ trong vòng một vài chiêu đã cướp được con dao từ trong tay anh ta một cách thuần thục.
Bước tiếp theo cô đánh vào cổ hắn ta một chưởng khiến hắn ta chỉ còn có thể ư ư a a , rồi thuần thục dùng con dao trong tay cắt đứt gân tay, gân chân của hắn.
Cả người hắn ta bây giờ đã nhuộm một màu đỏ ghê rợn.
Nhìn tay chân mình đã bị phế, đôi mắt căm phẫn của hắn ta nhìn chằm chằm cô gằn từng chữ yếu ớt.
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, hãy giết tôi đi, giết tôi đi..
Hồ Tuyết Liên cười khẩy dí sát con dao vào mặt hắn ta.
''Giết ngươi sao ??? Đã có người nhờ ta giữ mạng lại cho ngươi, ngươi yên tâm, ngươi không chết được đâu.
Nói nhanh , con trai ta hiện đang ở đâu.
Nếu ngươi không mở miệng ta sẽ có cách khiến ngươi sống không bằng chết'
Cô dùng con dao cắt trên người hắn ta một nhát, rồi lấy từ trong túi ra một chất bột màu trắng tinh khiết.
Tonny nhìn mà trong lòng hoảng loạn.
Thứ chất bột này rất quen thuộc với mọi người, nó chính là muối.
Tuy có tác dụng cầm máu nhưng mà để xát muối vào vết thương thì ai cũng đủ hiểu sẽ đau đớn tới cỡ nào.
Trên trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn Hồ Tuyết Liên đang từ từ tới gần như thần chết tới đòi mạng hắn.
Hắn lắp bắp trả lời.
- Tôi không biết, tôi thật sự không biết Giang Nhạn Sương đã đưa đứa trẻ đi đâu, cầu xin cô tha cho tôi có được không ????
Hồ Tuyết Liên không hề hài lòng với câu trả lời này của hắn ta, cô cầm một nhúm muối từng chút từng chút một rắc lên vết thương của hắn ta một cách thong thả.
Hắn ta đau đớn nhưng súc lực chỉ đủ kêu lên mấy tiếng ư. a. tuyệt vọng rồi liên tục lắc đầu.
Một tiếng đổ sầm vang lên mạnh mẽ từ cửa khiến cô ngừng động tác trên tay mình lại.
Hồ Tuyết Liên ánh mắt ngạc nhiên liếc qua nhìn người đang tiến vào, đó chính là Hàn Vân Phong.
Theo sau anh ta là Giang Nhạn Sương với bộ dạng tơi tả, nụ cười nhạo báng trên môi của cô ta còn chưa kịp thu lại.
Cô ta cứ tưởng cảnh tượng trước mặt là Tonny đang đè ngửa cô ta ra mà cưỡng bức nhưng thật không ngờ Tonny lại bại trận trước một ả đàn bà tay không tấc sắt.
Bây giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã tự làm bản thân mình chông thật thảm hại.
Bây giờ cô ta so với Hồ Tuyết Liên như cóc ghẻ và thiên nga vậy...
Hàn Vân Phong nhận được cuộc gọi của Giang Nhạn Sương thì như bay chạy tới,
Giang Nhạn Sương đã đứng chờ anh ở cửa vào vẻ mặt thấp thỏm lo âu nhìn vào trong.
Biết được cô đang gặp nguy hiểm, anh bất chấp tất cả đạp cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt tuy hơi ghê sợ nhưng khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô không sao, ơn trời cô không sao cả.
Hồ Tuyết Liên thong thả rắc chút muối còn lại lên trên người của Tonny rồi phủi tay đứng dậy.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Giang Nhạn Sương khiến cô ta lạnh hết cả sống lưng.
Vừa đúng lúc này người của Hồ gia cũng tới.
Cô phẩy tay ra hiệu cho bọn họ tìm kiếm xung quanh.
Nhưng đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Hồ Hiểu Tử khuôn mặt đầy sự lo lắng nói với cô rằng không tìm thấy tiểu Bảo.
Tâm trạng của cô thay đổi hoàn toàn, bây giờ cô như một con hổ muốn đòi mạng tiến tới chỗ Giang Nhạn Sương .
- Nói , con trai tôi đang ở đâu. Thomas đang ở đâu ??? Nếu không nói thì cô đừng có trách tôi độc ác.
Giang Nhạn Sương giọng ấp úng núp sau Hàn Vân Phong, ánh mắt ác độc lén lút nhìn cô.
- Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không biết gì cả. Thấy cô gặp nạn tôi có lòng tốt báo tin mà thôi....
Hồ Tuyết Liên cười nhếch miệng tay cầm một con dao tiến tới chỗ của Giang Nhạn Sương .
Nhưng đã bị Hàn Vân Phong cản lại.
Trong đầu anh là một mớ hỗn độn , lời nói của cô vẫn đang còn văng vẳng bên tai anh .
Cô nói Thomas là con của cô, điều đó có phải là sự thật không????
Vậy nó có phải là con của.....Không , Không phải.
tờ giấy xét nghiệm trong phòng anh chứng tỏ Thomas không phải con của anh.
Vậy là cô không phải giận anh nên mới cố tình không gặp, mà bởi vì cô không còn yêu anh.
Cô đã có người đàn ông khác, cùng người đó sinh con đẻ cái.
Hàn Vân Phong nghĩ trong đầu mà lòng đau nhói từng cơn, ruột gan của anh quặn thắt lại.
Anh túm lấy tay vủa Hồ Tuyết Liên.
Đôi mắt đỏ rực như lửa nhìn về phía cô.
- Em nói cho anh biết, chuyện này là sao???? Thomas là con của ai.? Không phải con của em đúng không ????
Chỉ cần cô nói Thomas không phải con của cô , dù là nói dối anh cũng tình nguyện tin.
Tình nguyện tin rằng cô giận anh chứ không phải cô muốn rời bỏ anh đi cùng người đàn ông khác.
Nhưng câu trả lời của cô lại khiến anh chết lặng.
Hồ Tuyết Liên bây giờ không quan tâm tới bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết con trai của mình đang ở đâu.
Nó có gặp nguy hiểm gì không?
Cô hất tay Hàn Vân Phong ra , Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, nói với giọng đầy phẫn uất.
- Phải, nó là con của tôi. Là cốt nhục thân sinh của tôi. Nó còn là con của....
Giọng của cô bỗng nghẹn lại, nói không nên lời.
phải, nó còn là con của anh nữa.
nhưng nhìn thấy anh ta đang che chở bảo vệ cho Giang Nhạn Sương , cô lại không muốn nói nữa.
Trên đời này sao lại có chuyện bố ruột lại che chở , bảo vệ cho người đã bắt cóc con trai mình cơ chứ !!!!
Tiểu Bảo của cô nói đúng.
Anh không xứng đáng làm ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.