Chương 83: Ai đó ghen rôi
Mạch Hạ Du Trúc
29/10/2020
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thấy khuôn mặt vốn gân trong gang tấc của anh dán sát vào cô, bờ môi mỏng gợi cảm cách môi cô ngày càng gân, ngày càng gân...
Hô hấp của Hàn Nhã Thanh khẽ ngừng lại, nhịp tim đập gia tăng không theo khống chế, anh sẽ không thật sự muốn động phòng với cô chứ?
Phải nói rằng, anh rất đẹp, vóc dáng cũng rất tuyệt, mặc dù cô không phải người háo sắc”, nhưng cảnh đẹp ý vui ai mà không thích, nói thật, anh như vậy rất dụ người ta phạm tội...
Nhưng mà, cô càng rõ ràng sự nguy hiểm của anh, cô cũng biết với tính tình của anh, nếu hai người thật sự xảy ra vướng mắc không nên có, vậy thì tới lúc đó cô rất khó có thể dễ dàng rời đi.
Cho nên, không thể như vậy, tuyệt đối không thể.
Nhưng cô nên ngăn cản thế nào?
Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Điện thoại của em.” Hàn Nhã Thanh nghe ra đó là chuông điện thoại của cô, một khắc sau, cô dùng sức, trực tiếp đẩy Dương Tầm Chiêu đang áp tới ra.
Cuộc điện thoại này tới thật sự quá đúng lúc rồi.
Hàn Nhã Thanh không nhìn Dương Tâm Chiêu nữa, nói thật, cô lúc này có chút không dám nhìn anh, cô nhanh chóng lật người, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
Lúc nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, cô có chút sững sốt, cô hơi nghiêng người, sau đó mới nhận.
Dương Tầm Chiêu bị cô đẩy ra, mặt âm trâm có chút đáng sợ, lúc cô lấy điện thoại, ánh mắt sắc bén của anh phát hiện trên màn hình điện thoại của cô hiển thị một cái tên - học trưởng.
Học trưởng?
Học trưởng gì?
Thấy cô hơi nghiêng người nhận điện thoại, ánh mắt Dương Tâm Chiêu khẽ híp lại.
“Thanh Thanh” Điện thoại Hàn Nhã Thanh vừa kết nối, đầu kia điện thoại giọng đàn ông vô cùng truyên cảm đã truyền tới.
“Ừ” Vì Dương Tâm Chiêu còn ở bên cạnh, Hàn Nhã Thanh chỉ khẽ đáp một tiếng, không nói gì nhiều.
Hàn Nhã Thanh biết lúc này Dương Tâm Chiêu đang nhìn cô, nhưng cô bây giờ chỉ có thể bỏ qua, cô không biết học trưởng giờ này gọi điện thoại cho cô rốt cuộc có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh đi tới lan can.
Dương Tâm Chiêu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy...
“Thanh Thanh, sau khi hai bảo bối quay về em thế nào? Có thích ứng không?” Giọng người đàn ông đầu kia điện thoại vẫn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Em rất tốt, anh không cần lo lắng.” Hàn Nhã Thanh khẽ trả lời một câu.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, em rất tốt, anh không cần lo lắng? Nghe ý này, học trưởng này của cô thật sự rất lo lắng cho cô?
Thật sự đủ lo lăng, lo lắng tới mức nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho cô, bây giờ là hai giờ sáng.
“Nếu không có chuyện gì, thì em cúp trước.” Hàn Nhã Thanh nghĩ, nếu học trưởng không có chuyện quan trọng, thì cô liên cúp máy, bây giờ nói chuyện điện thoại với học trưởng dưới sự chú ý như vậy của Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy áp lực như núi.
“.." Người đàn ông đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Được, em nghỉ ngơi trước, chuyện cụ thể anh sẽ gửi email cho em, lúc em tiện thì đọc một chút.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh nghe ý của anh là thật sự có chuyện, nhưng bây giờ trong tình huống thế này quả thực cũng không tiện nói chỉ tiết, nói nhiêu nhất định sẽ khiến Dương Tâm Chiêu phát hiện bất thường. Thân phận của học trưởng đặc thù, thân phận của cô cũng đặc thù!
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, âm thâm hít một hơi, nhớ tới Dương Tâm Chiêu còn ở trên giường, cô liền có chút đau đầu.
Cô biết rõ Dương Tâm Chiêu tuyệt đối không thể qua loa lừa bịp như vậy, cũng tuyệt đối không dễ đuổi đi như vậy! Hàn Nhã Thanh xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt âm trầm như có thể nhỏ mực của Dương Tầm Chiêu, cô thầm kinh ngạc.
“Điện thoại của ai? Có cần lén lén lút lút vậy không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt khẽ híp đã che giấu rất nhiều ánh sáng lạnh, nhưng giọng nói nghe lại làm người ta vô cùng kinh hãi.
Hơn nữa, lúc anh nói bốn chữ lén lén lút lút còn cố ý nhấn mạnh.
Nghe lời của anh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, trên hiệp nghị của họ viết rất rõ ràng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, theo lý mà nói, cô hoàn toàn có thể dùng lời như vậy để trả lời anh.
Nhưng mà, lúc này, những lời đó, cô lại không thể nói ra.
Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, tại sao ở trước mặt anh, lại cứ sợ hãi chứ.
Thấy cô không nói chuyện, ánh mắt Dương Tâm Chiêu càng thêm lạnh lẽo, đây là cái gì cô cũng không muốn cho anh biết sao?
Học trưởng đó đối với cô mà nói quan trọng tới vậy sao?
Nhìn cô đang đứng ở xa xa, Dương Tâm Chiêu hít sâu một hơi, sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ?
“Đến đây.” Dương Tâm Chiêu cực lực khiến mình duy trì bình tính, mới nhịn được kích động muốn bóp chết cô. Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đầu quả tim run rẩy, anh lúc này rất đáng sợ, rất nguy hiểm, cô đi tới không biết sẽ có kết cục gì?
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết, nếu cô không đi tới, vậy kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh vẫn di chuyển bước chân, đi đến cạnh giường, chỉ là, lúc này bước chân cô di chuyển rất chậm, rất chậm.
Dương Tâm Chiêu thấy tốc độ chậm chạp của cô, hàm răng thầm nghiến lại, cái tốc độ như ốc sên bò này của cô, cô đang định đi tới mai sao?
Dương Tâm Chiêu đột nhiên đứng dậy, anh muốn trực tiếp kéo cô tới, nếu không đại cam thấy anh có lẽ sẽ bị cô bức điên mất.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, động tác Dương Tầm Chiêu dừng lại, lấy điện thoại ra, lúc thấy hiển thị trên điện thoại, đôi mắt anh lại híp lại - điện thoại của đại ca
Thân phận học trưởng đặc thù, rất nhiều chuyện cần phải bảo mật.
Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại, từ phía bên kia xuống giường, nếu không phải tình huống vừa rồi, cô sẽ không nhận điện thoại của học trưởng trước mặt Dương Tâm Chiêu.
Nhưng bây giờ nhận rồi, nhất định cũng không thể cúp đi.
“Trễ như vậy gọi điện thoại cho em, có phải làm phiền em ngủ không?” Đầu kia điện thoại, giọng đàn ông càng thêm vài phần ôn hòa.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của anh, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nhớ tới chuyện Dương Tâm Chiêu vừa làm với cô, mặt cô đột nhiên không thể khống chế đỏ bừng.
Dương Tầm Chiêu dựa vào giường, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, thấy cô cố ý xuống giường, đôi mắt khẽ híp lại của anh đã lạnh hơn vài phần.
Bây giờ, thấy cô đột nhiên đỏ mặt, mắt anh thoáng chốc lạnh tới cực điểm, mơ hồ lại có chút tức giận tràn ra, hơi thở nguy hiểm đó có thể làm người ta ngạt thở trong giây lát.
Vừa nãy anh làm vậy với cô, cũng không thấy cô đỏ mặt, bây giờ gọi điện thoại với học trưởng chó má gì đó của cô, cô lại đỏ mặt?
Cô đỏ mặt cái gì?
“Không sao.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh không nhìn Dương Tâm Chiêu, nhưng lại có thể cảm nhận thấy rõ ràng ánh mắt chiếu thẳng tới của anh, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút vô lực, giọng nói như cũng có chút bay bổng.
Nghe thấy giống nói mềm mại lại có chút phiêu đãng của cô, mắt Dương Tầm Chiêu dần híp lại...
Cô thật sự được lắm, anh kết hôn với cô nhiều ngày như vậy rồi, lúc cô nói chuyện với anh trước giờ đều chưa từng ấm áp như vậy, bây giờ gọi điện thoại cho học trưởng chó má đó lại ấm áp như thế?
Hàn Nhã Thanh biết lúc này Dương Tâm Chiêu đang nhìn cô, nhưng cô bây giờ chỉ có thể bỏ qua, cô không biết học trưởng giờ này gọi điện thoại cho cô rốt cuộc có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh đi tới lan can.
Dương Tâm Chiêu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy...
“Thanh Thanh, sau khi hai bảo bối quay về em thế nào? Có thích ứng không?” Giọng người đàn ông đầu kia điện thoại vẫn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Em rất tốt, anh không cần lo lắng.” Hàn Nhã Thanh khẽ trả lời một câu.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, em rất tốt, anh không cần lo lắng? Nghe ý này, học trưởng này của cô thật sự rất lo lắng cho cô?
Thật sự đủ lo lăng, lo lắng tới mức nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho cô, bây giờ là hai giờ sáng.
“Nếu không có chuyện gì, thì em cúp trước.” Hàn Nhã Thanh nghĩ, nếu học trưởng không có chuyện quan trọng, thì cô liền cúp máy, bây giờ nói chuyện điện thoại với học trưởng dưới sự chú ý như vậy của Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy áp lực như núi.
“.." Người đàn ông đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Được, em nghỉ ngơi trước, chuyện cụ thể anh sẽ gửi email cho em, lúc em tiện thì đọc một chút.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh nghe ý của anh là thật sự có chuyện, nhưng bây giờ trong tình huống thế này quả thực cũng không tiện nói chỉ tiết, nói nhiêu nhất định sẽ khiến Dương Tâm Chiêu phát hiện bất thường.
Thân phận của học trưởng đặc thù, thân phận của cô cũng đặc thù!
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, âm thâm hít một hơi, nhớ tới Dương Tâm Chiêu còn ở trên giường, cô liên có chút đau đầu.
Cô biết rõ Dương Tâm Chiêu tuyệt đối không thể qua loa lừa bịp như vậy, cũng tuyệt đối không dễ đuổi đi như vậy!
Hàn Nhã Thanh xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt âm trầm như có thể nhỏ mực của Dương Tầm Chiêu, cô thầm kinh ngạc.
“Điện thoại của ai? Có cần lén lén lút lút vậy không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt khẽ híp đã che giấu rất nhiều ánh sáng lạnh, nhưng giọng nói nghe lại làm người ta vô cùng kinh hãi.
Hơn nữa, lúc anh nói bốn chữ lén lén lút lút còn cố ý nhấn mạnh.
Nghe lời của anh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, trên hiệp nghị của họ viết rất rõ ràng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, theo lý mà nói, cô hoàn toàn có thể dùng lời như vậy để trả lời anh.
Nhưng mà, lúc này, những lời đó, cô lại không thể nói ra.
Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, tại sao ở trước mặt anh, lại cứ sợ hãi chứ.
Thấy cô không nói chuyện, ánh mắt Dương Tâm Chiêu càng thêm lạnh lẽo, đây là cái gì cô cũng không muốn cho anh biết sao?
Học trưởng đó đối với cô mà nói quan trọng tới vậy sao?
Nhìn cô đang đứng ở xa xa, Dương Tâm Chiêu hít sâu một hơi, sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ?
“Đến đây.” Dương Tâm Chiêu cực lực khiến mình duy trì bình tính, mới nhịn được kích động muốn bóp chết cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đầu quả tim run rẩy, anh lúc này rất đáng sợ, rất nguy hiểm, cô đi tới không biết sẽ có kết cục gì?
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết, nếu cô không đi tới, vậy kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh vẫn di chuyển bước chân, đi đến cạnh giường, chỉ là, lúc này bước chân cô di chuyển rất chậm, rất chậm.
Dương Tâm Chiêu thấy tốc độ chậm chạp của cô, hàm răng thầm nghiến lại, cái tốc độ như ốc sên bò này của cô, cô đang định đi tới mai sao?
Dương Tâm Chiêu đột nhiên đứng dậy, anh muốn trực tiếp kéo cô tới, nếu không đại cam thấy anh có lẽ sẽ bị cô bức điên mất.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, động tác Dương Tầm Chiêu dừng lại, lấy điện thoại ra, lúc thấy hiển thị trên điện thoại, đôi mắt anh lại híp lại - điện thoại của đại ca
Hô hấp của Hàn Nhã Thanh khẽ ngừng lại, nhịp tim đập gia tăng không theo khống chế, anh sẽ không thật sự muốn động phòng với cô chứ?
Phải nói rằng, anh rất đẹp, vóc dáng cũng rất tuyệt, mặc dù cô không phải người háo sắc”, nhưng cảnh đẹp ý vui ai mà không thích, nói thật, anh như vậy rất dụ người ta phạm tội...
Nhưng mà, cô càng rõ ràng sự nguy hiểm của anh, cô cũng biết với tính tình của anh, nếu hai người thật sự xảy ra vướng mắc không nên có, vậy thì tới lúc đó cô rất khó có thể dễ dàng rời đi.
Cho nên, không thể như vậy, tuyệt đối không thể.
Nhưng cô nên ngăn cản thế nào?
Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Điện thoại của em.” Hàn Nhã Thanh nghe ra đó là chuông điện thoại của cô, một khắc sau, cô dùng sức, trực tiếp đẩy Dương Tầm Chiêu đang áp tới ra.
Cuộc điện thoại này tới thật sự quá đúng lúc rồi.
Hàn Nhã Thanh không nhìn Dương Tâm Chiêu nữa, nói thật, cô lúc này có chút không dám nhìn anh, cô nhanh chóng lật người, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
Lúc nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, cô có chút sững sốt, cô hơi nghiêng người, sau đó mới nhận.
Dương Tầm Chiêu bị cô đẩy ra, mặt âm trâm có chút đáng sợ, lúc cô lấy điện thoại, ánh mắt sắc bén của anh phát hiện trên màn hình điện thoại của cô hiển thị một cái tên - học trưởng.
Học trưởng?
Học trưởng gì?
Thấy cô hơi nghiêng người nhận điện thoại, ánh mắt Dương Tâm Chiêu khẽ híp lại.
“Thanh Thanh” Điện thoại Hàn Nhã Thanh vừa kết nối, đầu kia điện thoại giọng đàn ông vô cùng truyên cảm đã truyền tới.
“Ừ” Vì Dương Tâm Chiêu còn ở bên cạnh, Hàn Nhã Thanh chỉ khẽ đáp một tiếng, không nói gì nhiều.
Hàn Nhã Thanh biết lúc này Dương Tâm Chiêu đang nhìn cô, nhưng cô bây giờ chỉ có thể bỏ qua, cô không biết học trưởng giờ này gọi điện thoại cho cô rốt cuộc có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh đi tới lan can.
Dương Tâm Chiêu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy...
“Thanh Thanh, sau khi hai bảo bối quay về em thế nào? Có thích ứng không?” Giọng người đàn ông đầu kia điện thoại vẫn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Em rất tốt, anh không cần lo lắng.” Hàn Nhã Thanh khẽ trả lời một câu.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, em rất tốt, anh không cần lo lắng? Nghe ý này, học trưởng này của cô thật sự rất lo lắng cho cô?
Thật sự đủ lo lăng, lo lắng tới mức nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho cô, bây giờ là hai giờ sáng.
“Nếu không có chuyện gì, thì em cúp trước.” Hàn Nhã Thanh nghĩ, nếu học trưởng không có chuyện quan trọng, thì cô liên cúp máy, bây giờ nói chuyện điện thoại với học trưởng dưới sự chú ý như vậy của Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy áp lực như núi.
“.." Người đàn ông đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Được, em nghỉ ngơi trước, chuyện cụ thể anh sẽ gửi email cho em, lúc em tiện thì đọc một chút.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh nghe ý của anh là thật sự có chuyện, nhưng bây giờ trong tình huống thế này quả thực cũng không tiện nói chỉ tiết, nói nhiêu nhất định sẽ khiến Dương Tâm Chiêu phát hiện bất thường. Thân phận của học trưởng đặc thù, thân phận của cô cũng đặc thù!
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, âm thâm hít một hơi, nhớ tới Dương Tâm Chiêu còn ở trên giường, cô liền có chút đau đầu.
Cô biết rõ Dương Tâm Chiêu tuyệt đối không thể qua loa lừa bịp như vậy, cũng tuyệt đối không dễ đuổi đi như vậy! Hàn Nhã Thanh xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt âm trầm như có thể nhỏ mực của Dương Tầm Chiêu, cô thầm kinh ngạc.
“Điện thoại của ai? Có cần lén lén lút lút vậy không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt khẽ híp đã che giấu rất nhiều ánh sáng lạnh, nhưng giọng nói nghe lại làm người ta vô cùng kinh hãi.
Hơn nữa, lúc anh nói bốn chữ lén lén lút lút còn cố ý nhấn mạnh.
Nghe lời của anh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, trên hiệp nghị của họ viết rất rõ ràng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, theo lý mà nói, cô hoàn toàn có thể dùng lời như vậy để trả lời anh.
Nhưng mà, lúc này, những lời đó, cô lại không thể nói ra.
Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, tại sao ở trước mặt anh, lại cứ sợ hãi chứ.
Thấy cô không nói chuyện, ánh mắt Dương Tâm Chiêu càng thêm lạnh lẽo, đây là cái gì cô cũng không muốn cho anh biết sao?
Học trưởng đó đối với cô mà nói quan trọng tới vậy sao?
Nhìn cô đang đứng ở xa xa, Dương Tâm Chiêu hít sâu một hơi, sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ?
“Đến đây.” Dương Tâm Chiêu cực lực khiến mình duy trì bình tính, mới nhịn được kích động muốn bóp chết cô. Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đầu quả tim run rẩy, anh lúc này rất đáng sợ, rất nguy hiểm, cô đi tới không biết sẽ có kết cục gì?
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết, nếu cô không đi tới, vậy kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh vẫn di chuyển bước chân, đi đến cạnh giường, chỉ là, lúc này bước chân cô di chuyển rất chậm, rất chậm.
Dương Tâm Chiêu thấy tốc độ chậm chạp của cô, hàm răng thầm nghiến lại, cái tốc độ như ốc sên bò này của cô, cô đang định đi tới mai sao?
Dương Tâm Chiêu đột nhiên đứng dậy, anh muốn trực tiếp kéo cô tới, nếu không đại cam thấy anh có lẽ sẽ bị cô bức điên mất.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, động tác Dương Tầm Chiêu dừng lại, lấy điện thoại ra, lúc thấy hiển thị trên điện thoại, đôi mắt anh lại híp lại - điện thoại của đại ca
Thân phận học trưởng đặc thù, rất nhiều chuyện cần phải bảo mật.
Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại, từ phía bên kia xuống giường, nếu không phải tình huống vừa rồi, cô sẽ không nhận điện thoại của học trưởng trước mặt Dương Tâm Chiêu.
Nhưng bây giờ nhận rồi, nhất định cũng không thể cúp đi.
“Trễ như vậy gọi điện thoại cho em, có phải làm phiền em ngủ không?” Đầu kia điện thoại, giọng đàn ông càng thêm vài phần ôn hòa.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của anh, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nhớ tới chuyện Dương Tâm Chiêu vừa làm với cô, mặt cô đột nhiên không thể khống chế đỏ bừng.
Dương Tầm Chiêu dựa vào giường, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, thấy cô cố ý xuống giường, đôi mắt khẽ híp lại của anh đã lạnh hơn vài phần.
Bây giờ, thấy cô đột nhiên đỏ mặt, mắt anh thoáng chốc lạnh tới cực điểm, mơ hồ lại có chút tức giận tràn ra, hơi thở nguy hiểm đó có thể làm người ta ngạt thở trong giây lát.
Vừa nãy anh làm vậy với cô, cũng không thấy cô đỏ mặt, bây giờ gọi điện thoại với học trưởng chó má gì đó của cô, cô lại đỏ mặt?
Cô đỏ mặt cái gì?
“Không sao.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh không nhìn Dương Tâm Chiêu, nhưng lại có thể cảm nhận thấy rõ ràng ánh mắt chiếu thẳng tới của anh, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút vô lực, giọng nói như cũng có chút bay bổng.
Nghe thấy giống nói mềm mại lại có chút phiêu đãng của cô, mắt Dương Tầm Chiêu dần híp lại...
Cô thật sự được lắm, anh kết hôn với cô nhiều ngày như vậy rồi, lúc cô nói chuyện với anh trước giờ đều chưa từng ấm áp như vậy, bây giờ gọi điện thoại cho học trưởng chó má đó lại ấm áp như thế?
Hàn Nhã Thanh biết lúc này Dương Tâm Chiêu đang nhìn cô, nhưng cô bây giờ chỉ có thể bỏ qua, cô không biết học trưởng giờ này gọi điện thoại cho cô rốt cuộc có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh đi tới lan can.
Dương Tâm Chiêu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy...
“Thanh Thanh, sau khi hai bảo bối quay về em thế nào? Có thích ứng không?” Giọng người đàn ông đầu kia điện thoại vẫn nhẹ nhàng và ấm áp.
“Em rất tốt, anh không cần lo lắng.” Hàn Nhã Thanh khẽ trả lời một câu.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, em rất tốt, anh không cần lo lắng? Nghe ý này, học trưởng này của cô thật sự rất lo lắng cho cô?
Thật sự đủ lo lăng, lo lắng tới mức nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho cô, bây giờ là hai giờ sáng.
“Nếu không có chuyện gì, thì em cúp trước.” Hàn Nhã Thanh nghĩ, nếu học trưởng không có chuyện quan trọng, thì cô liền cúp máy, bây giờ nói chuyện điện thoại với học trưởng dưới sự chú ý như vậy của Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy áp lực như núi.
“.." Người đàn ông đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Được, em nghỉ ngơi trước, chuyện cụ thể anh sẽ gửi email cho em, lúc em tiện thì đọc một chút.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh nghe ý của anh là thật sự có chuyện, nhưng bây giờ trong tình huống thế này quả thực cũng không tiện nói chỉ tiết, nói nhiêu nhất định sẽ khiến Dương Tâm Chiêu phát hiện bất thường.
Thân phận của học trưởng đặc thù, thân phận của cô cũng đặc thù!
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, âm thâm hít một hơi, nhớ tới Dương Tâm Chiêu còn ở trên giường, cô liên có chút đau đầu.
Cô biết rõ Dương Tâm Chiêu tuyệt đối không thể qua loa lừa bịp như vậy, cũng tuyệt đối không dễ đuổi đi như vậy!
Hàn Nhã Thanh xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt âm trầm như có thể nhỏ mực của Dương Tầm Chiêu, cô thầm kinh ngạc.
“Điện thoại của ai? Có cần lén lén lút lút vậy không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt khẽ híp đã che giấu rất nhiều ánh sáng lạnh, nhưng giọng nói nghe lại làm người ta vô cùng kinh hãi.
Hơn nữa, lúc anh nói bốn chữ lén lén lút lút còn cố ý nhấn mạnh.
Nghe lời của anh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, trên hiệp nghị của họ viết rất rõ ràng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, theo lý mà nói, cô hoàn toàn có thể dùng lời như vậy để trả lời anh.
Nhưng mà, lúc này, những lời đó, cô lại không thể nói ra.
Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, tại sao ở trước mặt anh, lại cứ sợ hãi chứ.
Thấy cô không nói chuyện, ánh mắt Dương Tâm Chiêu càng thêm lạnh lẽo, đây là cái gì cô cũng không muốn cho anh biết sao?
Học trưởng đó đối với cô mà nói quan trọng tới vậy sao?
Nhìn cô đang đứng ở xa xa, Dương Tâm Chiêu hít sâu một hơi, sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ?
“Đến đây.” Dương Tâm Chiêu cực lực khiến mình duy trì bình tính, mới nhịn được kích động muốn bóp chết cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đầu quả tim run rẩy, anh lúc này rất đáng sợ, rất nguy hiểm, cô đi tới không biết sẽ có kết cục gì?
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết, nếu cô không đi tới, vậy kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh vẫn di chuyển bước chân, đi đến cạnh giường, chỉ là, lúc này bước chân cô di chuyển rất chậm, rất chậm.
Dương Tâm Chiêu thấy tốc độ chậm chạp của cô, hàm răng thầm nghiến lại, cái tốc độ như ốc sên bò này của cô, cô đang định đi tới mai sao?
Dương Tâm Chiêu đột nhiên đứng dậy, anh muốn trực tiếp kéo cô tới, nếu không đại cam thấy anh có lẽ sẽ bị cô bức điên mất.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, động tác Dương Tầm Chiêu dừng lại, lấy điện thoại ra, lúc thấy hiển thị trên điện thoại, đôi mắt anh lại híp lại - điện thoại của đại ca
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.