Chương 490: Anh đã biết chuyện của hai cục cưng rồi (1)
Mạch Hạ Du Trúc
22/12/2020
"Không có gì." Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên. Với sự nhạy bén của đàn anh, chắc chắn anh ta có thể đoán ra được lúc này cô không tiện nói chuyện điện thoại nhưng tại sao đàn anh lại tiếp tục hỏi chứ?
"Em đang cạnh người khác cho nên không tiện nói chuyện sao?" Đường Bách Khiêm lại hỏi tiếp một câu, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện lúc này giọng nói của anh ta hơi gấp gáp.
Hàn Nhã Thanh nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của anh ta, cô liếc mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó khẽ nói: "Ừm, em đang ở cùng Dương Tầm Chiêu."
Dương Tầm Chiêu giật mình, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết cô đang ở cùng anh.
Cô có ý gì? Lúc nãy cô còn không dám nghe điện thoại trước mặt anh, bây giờ lại dám nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết?
"Em đang ở với Dương Tầm Chiêu? Tại sao em lại ở với Dương Tầm Chiêu? Tại sao em lại ở cùng anh ta?" Đường Bách Khiêm đột nhiên cao giọng lên, giọng điệu cũng đột nhiên thay đổi trở thành câu chất vấn.
Hàn Nhã Thanh hơi nhăn mày: "Đàn anh, em ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu thì có vấn đề gì sao?"
Hàn Nhã Thanh không biết tại sao lúc này nghe thấy câu hỏi của Đường Bách Khiêm, trong lòng cô đột nhiên hơi khó chịu.
Cô ở cùng Dương Tầm Chiêu thì thế nào? Tại sao cô không thể ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu?
Cô ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu hình như đâu có ảnh hưởng đến ai.
Dương Tầm Chiêu chăm chú nhìn cô, hơi nhướng mày, lời này của cô sao lại nghe thoải mái đến thế?
Đúng vậy. Vợ anh ở bên cạnh anh thì có làm sao? Có trở ngại đến ai chứ?
Đường Bách Khiêm, mẹ nó anh ta quản cũng hơi rộng rồi đấy.
"Không phải em đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu rồi sao?" Đường Bách Khiêm hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên.
Hàn Nhã Thanh nhíu chặt mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng hiện rõ.
Cô và Dương Tầm Chiêu đã ly hôn là sự thật nhưng ai quy định sau khi ly hôn thì không thể gặp mặt được nữa?
Lúc này Hàn Nhã Thanh không muốn trả lời câu hỏi của Đường Bách Khiêm: "Đàn anh, anh có việc gì không?"
Đường Bách Khiêm là người thông minh, đương nhiên anh ta nhận ra Hàn Nhã Thanh không muốn nói chuyện tiếp với anh ta nữa, cô muốn cúp điện thoại. Đường Bách Khiêm giỏi ngụy trang nhất, cũng là người bình tĩnh nhất nhưng lúc này rõ ràng anh ta có vẻ hơi vội vàng. Anh ta cảm thấy giữa mình và Hàn Nhã Thanh đã dần có khoảng cách, dường như cô muốn rời xa anh ta rồi.
Rời xa anh ta, sau đó chấp nhận Dương Tầm Chiêu sao?
"Thanh Thanh, con người của Dương Tầm Chiêu không đơn giản như em nghĩ đâu. Anh ta đến gần em là có mục đích, cho nên em đừng tin tưởng anh ta..." Lúc này trong lòng Đường Bách Khiêm rất hoảng hốt, anh ta đang muốn nắm lấy thứ gì đó. Anh ta nóng lòng muốn tách Hàn Nhã Thanh ra khỏi Dương Tầm Chiêu.
"Đàn anh, nói xấu sau lưng người khác là không tốt." Hai mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cắt ngang lời nói của Đường Bách Khiêm.
Khi Hàn Nhã Thanh nói ra lời này, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tức giận.
Tình tính của Hàn Nhã Thanh cũng không tốt lắm nhưng bình thường cô quá bình tĩnh, rất biết cách kiểm soát cảm xúc, cho nên thoạt nhìn cô rất ôn hòa, có vẻ rất dễ nói chuyện.
Dương Tầm Chiêu nghe được Đường Bách Khiêm nhận xét về anh, đương nhiên anh cũng nghe rõ ràng lời nói của Hàn Nhã Thanh. Mà lúc này anh càng thấy rõ sự tức giận trong mắt cô
Bình thường cô giả vờ quá tốt, vì vậy cô tức giận như thế này là cực kỳ hiếm thấy.
Sự tức giận trong mắt cô lúc này không phải là kiểu tức giận khi bị anh chọc cho nổi điên như bình thường mà là tức giận thực sự.
Cho nên cô đúng là rất tức giận.
Chính vì nghe Đường Bách Khiêm nói những điều không hay về anh nên cô mới tức giận, hơn nữa rõ ràng vừa rồi cô còn đang bênh vực anh đấy.
Đột nhiên Dương Tầm Chiêu phát hiện trong lòng cô vợ nhỏ có anh, có lẽ địa vị của anh trong lòng cô cũng không quá thấp.
Nếu không, cô sẽ không bao giờ vì bảo vệ anh mà tức giận với Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy, khóe môi không khỏi cong lên, ý cười trên mặt nở rộ. Cảm giác này thật tốt.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang trả lời điện thoại, không nhìn sang Dương Tầm Chiêu cho nên cô không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.
"Thanh Thanh, hãy nghe anh giải thích. Anh không phải nói xấu anh ta. Anh chỉ là muốn nhắc nhở em đừng bị mắc lừa. Có những lúc lời của đàn ông là không thể tin." Khi nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh, Đường Bách Khiêm quả thật rất hoảng sợ.
Thật ra anh ta nói như vậy là bởi vì anh ta biết Dương Tầm Chiêu đang ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, cũng biết có thể Dương Tầm Chiêu nghe được lời của anh ta, cho nên anh ta mới cố ý nói như vậy. Anh ta nghĩ, Hàn Nhã Thanh nghe được những gì anh ta nói, cho dù là cô nảy sinh chút nghi ngờ hay giữ yên lặng với Dương Tầm Chiêu thì cũng đủ để đả kích Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh sẽ bảo vệ Dương Tầm Chiêu như vậy.
Đường Bách Khiêm biết, lời đã nói ra thì không thể thu lại được cho nên anh ta chỉ đành thay đổi giọng điệu, nhưng ý tứ cũng gần như thế.
"Ừm, em biết rồi. Cảm ơn đàn anh." Lần này Hàn Nhã Thanh không nói nhiều nữa. Mấy năm nay đàn anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cô biết ơn anh ta cho nên vẫn luôn coi anh ta như người thân của mình.
Cô cũng biết những lời nói của đàn ông đôi khi thật khó tin, nhưng...
Nhưng mà từ xưa tới nay Dương Tầm Chiêu hình như chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với cô.
Cô hoài nghi cậu ba Dương sẽ không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành phụ nữ.
Nghĩ đến đây, Hàn Nhã Thanh không khỏi ngước mắt lên nhìn Dương Tầm Chiêu sau đó liền nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang không ngừng cười.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, chớp chớp mắt, người này sao lại cười?
Anh là đang nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ như thế?
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Không phải, vừa rồi vẻ mặt của anh còn tối sầm sao? Bây giờ sao đột nhiên lại cười ra tiếng thế kia? Sao cô có cảm giác hoảng sợ thế này?
"Đàn anh, nếu không còn việc gì nữa thì em cúp máy đây." Lúc này Hàn Nhã Thanh đã bị nụ cười của Dương Tầm Chiêu làm cho giật mình, sau đó cô cúp luôn điện thoại của Đường Bách Khiêm.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dương Tầm Chiêu cười như vậy, có lẽ cô cần phải đề cao cảnh giác hơn, cẩn thận ứng phó mới được.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại của Đường Bách Khiêm thì nụ cười trên mặt Dương Tầm Chiêu thì càng thêm rạng rỡ.
"Đêm hôm khuya khoắt anh có thể đừng cười như vậy được không?" Rốt cuộc, Hàn Nhã Thanh không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cô biết anh lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh cười như thế này.
Lẽ nào Dương Tầm Chiêu trúng tà rồi?
Nghe những những gì cô nói, cậu ba Dương hơi sững sờ, có vẻ đối với chuyện tình cảm cô thực sự phản ứng rất chậm.
Rõ ràng cô không nhận ra được lúc này anh đang rất vui vẻ. Lúc này anh cười đều là vì những lời nói lúc nãy của cô đối với Đường Bách Khiêm. Nói một cách chính xác là bởi vì cô đã bảo vệ anh trước mặt Đường Bách Khiêm.
"Em đang cạnh người khác cho nên không tiện nói chuyện sao?" Đường Bách Khiêm lại hỏi tiếp một câu, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện lúc này giọng nói của anh ta hơi gấp gáp.
Hàn Nhã Thanh nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của anh ta, cô liếc mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó khẽ nói: "Ừm, em đang ở cùng Dương Tầm Chiêu."
Dương Tầm Chiêu giật mình, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết cô đang ở cùng anh.
Cô có ý gì? Lúc nãy cô còn không dám nghe điện thoại trước mặt anh, bây giờ lại dám nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết?
"Em đang ở với Dương Tầm Chiêu? Tại sao em lại ở với Dương Tầm Chiêu? Tại sao em lại ở cùng anh ta?" Đường Bách Khiêm đột nhiên cao giọng lên, giọng điệu cũng đột nhiên thay đổi trở thành câu chất vấn.
Hàn Nhã Thanh hơi nhăn mày: "Đàn anh, em ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu thì có vấn đề gì sao?"
Hàn Nhã Thanh không biết tại sao lúc này nghe thấy câu hỏi của Đường Bách Khiêm, trong lòng cô đột nhiên hơi khó chịu.
Cô ở cùng Dương Tầm Chiêu thì thế nào? Tại sao cô không thể ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu?
Cô ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu hình như đâu có ảnh hưởng đến ai.
Dương Tầm Chiêu chăm chú nhìn cô, hơi nhướng mày, lời này của cô sao lại nghe thoải mái đến thế?
Đúng vậy. Vợ anh ở bên cạnh anh thì có làm sao? Có trở ngại đến ai chứ?
Đường Bách Khiêm, mẹ nó anh ta quản cũng hơi rộng rồi đấy.
"Không phải em đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu rồi sao?" Đường Bách Khiêm hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên.
Hàn Nhã Thanh nhíu chặt mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng hiện rõ.
Cô và Dương Tầm Chiêu đã ly hôn là sự thật nhưng ai quy định sau khi ly hôn thì không thể gặp mặt được nữa?
Lúc này Hàn Nhã Thanh không muốn trả lời câu hỏi của Đường Bách Khiêm: "Đàn anh, anh có việc gì không?"
Đường Bách Khiêm là người thông minh, đương nhiên anh ta nhận ra Hàn Nhã Thanh không muốn nói chuyện tiếp với anh ta nữa, cô muốn cúp điện thoại. Đường Bách Khiêm giỏi ngụy trang nhất, cũng là người bình tĩnh nhất nhưng lúc này rõ ràng anh ta có vẻ hơi vội vàng. Anh ta cảm thấy giữa mình và Hàn Nhã Thanh đã dần có khoảng cách, dường như cô muốn rời xa anh ta rồi.
Rời xa anh ta, sau đó chấp nhận Dương Tầm Chiêu sao?
"Thanh Thanh, con người của Dương Tầm Chiêu không đơn giản như em nghĩ đâu. Anh ta đến gần em là có mục đích, cho nên em đừng tin tưởng anh ta..." Lúc này trong lòng Đường Bách Khiêm rất hoảng hốt, anh ta đang muốn nắm lấy thứ gì đó. Anh ta nóng lòng muốn tách Hàn Nhã Thanh ra khỏi Dương Tầm Chiêu.
"Đàn anh, nói xấu sau lưng người khác là không tốt." Hai mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cắt ngang lời nói của Đường Bách Khiêm.
Khi Hàn Nhã Thanh nói ra lời này, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tức giận.
Tình tính của Hàn Nhã Thanh cũng không tốt lắm nhưng bình thường cô quá bình tĩnh, rất biết cách kiểm soát cảm xúc, cho nên thoạt nhìn cô rất ôn hòa, có vẻ rất dễ nói chuyện.
Dương Tầm Chiêu nghe được Đường Bách Khiêm nhận xét về anh, đương nhiên anh cũng nghe rõ ràng lời nói của Hàn Nhã Thanh. Mà lúc này anh càng thấy rõ sự tức giận trong mắt cô
Bình thường cô giả vờ quá tốt, vì vậy cô tức giận như thế này là cực kỳ hiếm thấy.
Sự tức giận trong mắt cô lúc này không phải là kiểu tức giận khi bị anh chọc cho nổi điên như bình thường mà là tức giận thực sự.
Cho nên cô đúng là rất tức giận.
Chính vì nghe Đường Bách Khiêm nói những điều không hay về anh nên cô mới tức giận, hơn nữa rõ ràng vừa rồi cô còn đang bênh vực anh đấy.
Đột nhiên Dương Tầm Chiêu phát hiện trong lòng cô vợ nhỏ có anh, có lẽ địa vị của anh trong lòng cô cũng không quá thấp.
Nếu không, cô sẽ không bao giờ vì bảo vệ anh mà tức giận với Đường Bách Khiêm.
Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy, khóe môi không khỏi cong lên, ý cười trên mặt nở rộ. Cảm giác này thật tốt.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang trả lời điện thoại, không nhìn sang Dương Tầm Chiêu cho nên cô không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.
"Thanh Thanh, hãy nghe anh giải thích. Anh không phải nói xấu anh ta. Anh chỉ là muốn nhắc nhở em đừng bị mắc lừa. Có những lúc lời của đàn ông là không thể tin." Khi nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh, Đường Bách Khiêm quả thật rất hoảng sợ.
Thật ra anh ta nói như vậy là bởi vì anh ta biết Dương Tầm Chiêu đang ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, cũng biết có thể Dương Tầm Chiêu nghe được lời của anh ta, cho nên anh ta mới cố ý nói như vậy. Anh ta nghĩ, Hàn Nhã Thanh nghe được những gì anh ta nói, cho dù là cô nảy sinh chút nghi ngờ hay giữ yên lặng với Dương Tầm Chiêu thì cũng đủ để đả kích Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh sẽ bảo vệ Dương Tầm Chiêu như vậy.
Đường Bách Khiêm biết, lời đã nói ra thì không thể thu lại được cho nên anh ta chỉ đành thay đổi giọng điệu, nhưng ý tứ cũng gần như thế.
"Ừm, em biết rồi. Cảm ơn đàn anh." Lần này Hàn Nhã Thanh không nói nhiều nữa. Mấy năm nay đàn anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cô biết ơn anh ta cho nên vẫn luôn coi anh ta như người thân của mình.
Cô cũng biết những lời nói của đàn ông đôi khi thật khó tin, nhưng...
Nhưng mà từ xưa tới nay Dương Tầm Chiêu hình như chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với cô.
Cô hoài nghi cậu ba Dương sẽ không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành phụ nữ.
Nghĩ đến đây, Hàn Nhã Thanh không khỏi ngước mắt lên nhìn Dương Tầm Chiêu sau đó liền nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang không ngừng cười.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, chớp chớp mắt, người này sao lại cười?
Anh là đang nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ như thế?
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Không phải, vừa rồi vẻ mặt của anh còn tối sầm sao? Bây giờ sao đột nhiên lại cười ra tiếng thế kia? Sao cô có cảm giác hoảng sợ thế này?
"Đàn anh, nếu không còn việc gì nữa thì em cúp máy đây." Lúc này Hàn Nhã Thanh đã bị nụ cười của Dương Tầm Chiêu làm cho giật mình, sau đó cô cúp luôn điện thoại của Đường Bách Khiêm.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dương Tầm Chiêu cười như vậy, có lẽ cô cần phải đề cao cảnh giác hơn, cẩn thận ứng phó mới được.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại của Đường Bách Khiêm thì nụ cười trên mặt Dương Tầm Chiêu thì càng thêm rạng rỡ.
"Đêm hôm khuya khoắt anh có thể đừng cười như vậy được không?" Rốt cuộc, Hàn Nhã Thanh không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cô biết anh lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh cười như thế này.
Lẽ nào Dương Tầm Chiêu trúng tà rồi?
Nghe những những gì cô nói, cậu ba Dương hơi sững sờ, có vẻ đối với chuyện tình cảm cô thực sự phản ứng rất chậm.
Rõ ràng cô không nhận ra được lúc này anh đang rất vui vẻ. Lúc này anh cười đều là vì những lời nói lúc nãy của cô đối với Đường Bách Khiêm. Nói một cách chính xác là bởi vì cô đã bảo vệ anh trước mặt Đường Bách Khiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.