Chương 866: BA, CON LÀ CON GÁI BA, CON GÁI RUỘT! (3)
Mạch Hạ Du Trúc
02/03/2021
Chỉ vì đó là con của anh và cô...
Nhưng ông trời thật tàn nhẫn với anh quá, hai người không thể nào có con được.
Mà thôi, thượng đế cũng không hoàn toàn bỏ rơi anh, ít nhất số phận đã đưa cô tới bên anh, kiếp này có cô bầu bạn là đủ, anh nên thỏa mãn thôi.
Dương Tầm Chiêu muốn đi tìm cô, nhưng rồi lại cố nhịn, anh sợ tâm trạng như thế này sẽ khiến cô hoài nghi, cô rất thông minh, không chuyện gì có thể qua mắt cô được.
Anh không muốn làm cô phải lo lắng hay nặng lòng.
Không có con thì thôi vậy, có cô là đã đủ rồi.
Tuy trong lòng anh nghĩ như vậy, song trái tim vẫn như quặn thắt lại, một cảm giác đau đớn không thể kìm nén được.
Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn ngập căn phòng, bóng dáng anh cũng mơ hồ theo.
Nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn không bật đèn lên, cứ đứng yên như vậy, để mặc bản thân mình chìm ngập trong bóng tối.
Thư ký Lưu đứng phía sau Dương Tầm Chiêu, lưng anh ta duỗi thẳng tắp, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, lúc này trông chủ tịch thật sự đáng sợ vô cùng.
Đó không phải là một nỗi sợ thông thường, mọi khi chủ tịch vẫn lạnh lùng khó gần, tuy cũng đáng sợ đấy nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này chủ tịch đứng chìm trong màn đêm, cái cảm giác cô đơn tĩnh mịch từ bóng dáng mơ hồ kia làm anh ta lo lắng đến sợ, sợ rằng chủ tịch sẽ mãi kẹt trong nỗi đau này không thể vùng ra được.
Thư ký Lưu biết chuyện lần này đã ảnh hưởng tới chủ tịch rất nhiều, anh ta đã đi theo bên cạnh chủ tịch biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy chủ tịch như vậy.
Thư ký Lưu biết, giờ đây chủ tịch không hề cần sự an ủi, không một ngôn từ nào có thể xoa dịu anh được, trừ khi bây giờ mọi chuyện đảo ngược hết, trừ khi cô bé chính là con của cô chủ, là con của cô chủ đương nhiên cũng là con của chủ tịch.
Nhưng anh ta cũng hiểu rõ điều đó là bất khả thi, bọn họ đã điều tra triệt để mọi chuyện rồi, sự thật bé Kỳ không thể nào là con của chủ tịch và cô chủ được.
Vì thế nên giờ phút này thư ký Lưu không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Dương Tầm Chiêu.
Thư ký Lưu cảm thấy chủ tịch thật là đáng thương quá.
Chủ tịch vẫn luôn tài giỏi hơn người, bao năm qua tung hoành ngang dọc trong giới làm ăn, không có gì là không làm được, nhưng trên đời này làm gì có chuyện mười phân vẹn mười chứ?
Chủ tịch yêu cô chủ, nhưng cô chủ lại không thể sinh con được, nếu chủ tịch chọn ở bên cô chủ thì nhất định sẽ không thể có con.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng biết là dù có thế nào thì chủ tịch vẫn sẽ chọn ở bên cô chủ thôi.
Nỗi đau của chủ tịch lúc này đây là vì hy vọng bị dập tắt, trong phút chốc khó lòng chấp nhận được.
Có đôi khi cơn đau khi hy vọng bị bóp nghẹn mới chính là cơn đau nhức nhối nhất.
Thư ký Lưu nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng Dương Tầm Chiêu không hề hay biết, bởi lúc này đầu óc anh đang trống rỗng chẳng nghĩ suy được điều gì, ánh mắt anh nhìn về phía trước nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang nhìn thứ gì.
Giờ phút này, anh cho phép bản thân được yên lặng.
Dương Tầm Chiêu cứ đứng như vậy suốt đêm, cả một đêm anh không hề động đậy mảy may.
Thư ký Lưu đứng sau lưng anh đã mỏi nhừ chân rồi, nhưng chủ tịch đứng yên thì anh cũng không dám động đậy.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào trong phòng, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tỉnh táo lại.
"Đi thôi." Anh cho phép mình được yên lặng, nhưng khoảng thời gian đó sẽ không quá lâu, một đêm thôi là đủ rồi.
Tuy Dương Tầm Chiêu rất khao khát có được một đứa con của anh và cô, nhưng nếu biết sẽ không thể nào có được thì anh sẽ không cho phép bản thân cứ băn khoăn mãi chuyện này.
Chắc chắn sẽ buồn bã, nhưng khoảng thời gian yên lặng suốt một đêm cũng đã đủ để anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Từ nay về sau anh sẽ không suy nghĩ về chuyện có con nữa!
Cứ như vậy đi!
Cứ thế thôi!
"Đi đâu chứ?" Thư ký Lưu sửng sốt, câu nói đột ngột của chủ tịch khiến anh ta không kịp hoàn hồn, chủ tịch đang muốn đi đâu vậy chứ?
Đi tìm cô chủ sao?
"Đi công ty." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn thư ký Lưu hãy còn đang ngu ngơ rồi trả lời, hiếm khi anh chịu giải thích những lời mình nói như vậy, giọng điệu rất thỏa mái, thư ký Lưu cũng rất ít khi thấy anh đễ chịu như vậy.
"Đi công ty?" Thư ký Lưu nghe vậy thì giật hết cả mình, vẫn chưa kịp tỉnh thần lại, chủ tịch cứ đứng tại chỗ suốt đêm rồi sau đó nói muốn tới công ty?
"Tôi nhớ hôm nay ở công ty có một buổi họp." Giọng nói của Dương Tầm Chiêu rất tự nhiên, tự nhiên tới nỗi không hề có chút bất thường nào, lúc này khuôn mặt của anh cũng đã trở về vẻ trầm tĩnh như mọi khi.
"A? Đúng, đúng là có một buổi họp." Thư ký Lưu liên tục gật đầu, hôm nay ở công ty đúng là có một buổi họp, ý của chủ tịch là bây giờ sẽ đến cong ty họp sao?
Mới phút trước chủ tịch vẫn đang yên lặng như thể sắp hòa làm một với không khí xung quanh, vậy mà bây giờ lại muốn tới công ty mở họp?
Sao anh ta cứ cảm thấy như chủ tịch vừa biến thành một con người khác vậy?
Dương Tầm Chiêu không thèm để ý tới thư ký Lưu nữa, anh mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài, thư ký Lưu cũng hoàn hồn lại, vội vã bước theo sau anh.
Thư ký Lưu đi sau lưng nên dĩ nhiên không trông thấy những xúc cảm ẩn sâu trong đôi mắt anh, và thứ xúc cảm ấy cũng chỉ thoáng vụt lên rồi cũng tắt ngúm đi thật mau.
Dương Tầm Chiêu làm đúng như những gì anh nói: Tói công ty rồi mở họp.
Buổi sáng Hàn Nhã Thanh vừa thức dậy liền tới bệnh viện để thăm ông cụ Hứa.
Cô vừa rời nhà thì Đường Minh Hạo cũng mau chóng dắt bé Đường Vũ Kỳ xuống lầu.
"Bà nội, ông cố bà cố, tụi con đi tới bệnh viện thăm ông cố Hàn với mẹ đi." Đường Minh Hạo vừa nói vừa đi thẳng ra bên ngoài.
"Ui! Mẹ hai đứa đã đi mất rồi, để bà đi với hai đứa." Phạm My nghĩ có thể Hàn Nhã Thanh đã đi rồi nên vội đứng dậy, định sẽ đi với hai đứa nhỏ.
"Bà nội, bà không cần đi cùng tụi con đâu, mẹ đang đợi tụi con ở bên ngoài kìa, mẹ con tụi con đã hẹn trước rồi." Đường Minh Hạo nói liền một lèo, vừa nói vừa bước ra ngoài.
"À, vậy được, hai đứa đi chậm thôi, đừng vội quá coi chừng ngã đó." Phạm My nghe cậu nói đã hẹn trước với Hàn Nhã Thanh thì nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh đăng ở bên ngoài đợi, thế nên bà cũng không lo lắng nữa.
Trước giờ bé Đường Minh Hạo vẫn luôn rất hiểu chuyện, làm gì cũng biết đắn đo chứ không bậy bạ.
Hai cô cậu bé đáp lời bà rồi chạy vụt ra ngoài.
Lúc hai bé ra ngoài thì Hàn Nhã Thanh đã đi được một lúc rồi.
"Chú Lưu ơi, mau mau nào, đi với tụi con." Bé Đường Minh Hạo cũng biết nếu tìm tài xế khác thì kế hoạch sẽ đổ vỡ, chỉ có chú Lưu mới chịu đưa hai đứa đi.
Công việc trong nhà họ Đường được phân công rất rõ ràng, buối sáng ai cũng bận việc mình, không để ý tới hai cô cậu, hai đứa nhỏ vội vã lên xe chạy khỏi nhà họ Đường.
"Cậu chủ nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?" Chú Lưu tài xế nhìn hai đứa bé hỏi, miệng nở nụ cười, hai nhóc này đúng là ranh quá đi mà.
"Đi Dương Thị." Đường Minh Hạo trả lời ngay.
"Dương Thị? Là tới bắt cậu ba Dương sao? Hôm nay muốn tới thẳng công ty tìm người à?" Chú Lưu tài xế khẽ nhíu mày, hai cô cậu này muốn bắt cậu ba sao?
Nhưng ông trời thật tàn nhẫn với anh quá, hai người không thể nào có con được.
Mà thôi, thượng đế cũng không hoàn toàn bỏ rơi anh, ít nhất số phận đã đưa cô tới bên anh, kiếp này có cô bầu bạn là đủ, anh nên thỏa mãn thôi.
Dương Tầm Chiêu muốn đi tìm cô, nhưng rồi lại cố nhịn, anh sợ tâm trạng như thế này sẽ khiến cô hoài nghi, cô rất thông minh, không chuyện gì có thể qua mắt cô được.
Anh không muốn làm cô phải lo lắng hay nặng lòng.
Không có con thì thôi vậy, có cô là đã đủ rồi.
Tuy trong lòng anh nghĩ như vậy, song trái tim vẫn như quặn thắt lại, một cảm giác đau đớn không thể kìm nén được.
Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn ngập căn phòng, bóng dáng anh cũng mơ hồ theo.
Nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn không bật đèn lên, cứ đứng yên như vậy, để mặc bản thân mình chìm ngập trong bóng tối.
Thư ký Lưu đứng phía sau Dương Tầm Chiêu, lưng anh ta duỗi thẳng tắp, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, lúc này trông chủ tịch thật sự đáng sợ vô cùng.
Đó không phải là một nỗi sợ thông thường, mọi khi chủ tịch vẫn lạnh lùng khó gần, tuy cũng đáng sợ đấy nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này chủ tịch đứng chìm trong màn đêm, cái cảm giác cô đơn tĩnh mịch từ bóng dáng mơ hồ kia làm anh ta lo lắng đến sợ, sợ rằng chủ tịch sẽ mãi kẹt trong nỗi đau này không thể vùng ra được.
Thư ký Lưu biết chuyện lần này đã ảnh hưởng tới chủ tịch rất nhiều, anh ta đã đi theo bên cạnh chủ tịch biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy chủ tịch như vậy.
Thư ký Lưu biết, giờ đây chủ tịch không hề cần sự an ủi, không một ngôn từ nào có thể xoa dịu anh được, trừ khi bây giờ mọi chuyện đảo ngược hết, trừ khi cô bé chính là con của cô chủ, là con của cô chủ đương nhiên cũng là con của chủ tịch.
Nhưng anh ta cũng hiểu rõ điều đó là bất khả thi, bọn họ đã điều tra triệt để mọi chuyện rồi, sự thật bé Kỳ không thể nào là con của chủ tịch và cô chủ được.
Vì thế nên giờ phút này thư ký Lưu không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Dương Tầm Chiêu.
Thư ký Lưu cảm thấy chủ tịch thật là đáng thương quá.
Chủ tịch vẫn luôn tài giỏi hơn người, bao năm qua tung hoành ngang dọc trong giới làm ăn, không có gì là không làm được, nhưng trên đời này làm gì có chuyện mười phân vẹn mười chứ?
Chủ tịch yêu cô chủ, nhưng cô chủ lại không thể sinh con được, nếu chủ tịch chọn ở bên cô chủ thì nhất định sẽ không thể có con.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng biết là dù có thế nào thì chủ tịch vẫn sẽ chọn ở bên cô chủ thôi.
Nỗi đau của chủ tịch lúc này đây là vì hy vọng bị dập tắt, trong phút chốc khó lòng chấp nhận được.
Có đôi khi cơn đau khi hy vọng bị bóp nghẹn mới chính là cơn đau nhức nhối nhất.
Thư ký Lưu nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng Dương Tầm Chiêu không hề hay biết, bởi lúc này đầu óc anh đang trống rỗng chẳng nghĩ suy được điều gì, ánh mắt anh nhìn về phía trước nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang nhìn thứ gì.
Giờ phút này, anh cho phép bản thân được yên lặng.
Dương Tầm Chiêu cứ đứng như vậy suốt đêm, cả một đêm anh không hề động đậy mảy may.
Thư ký Lưu đứng sau lưng anh đã mỏi nhừ chân rồi, nhưng chủ tịch đứng yên thì anh cũng không dám động đậy.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào trong phòng, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tỉnh táo lại.
"Đi thôi." Anh cho phép mình được yên lặng, nhưng khoảng thời gian đó sẽ không quá lâu, một đêm thôi là đủ rồi.
Tuy Dương Tầm Chiêu rất khao khát có được một đứa con của anh và cô, nhưng nếu biết sẽ không thể nào có được thì anh sẽ không cho phép bản thân cứ băn khoăn mãi chuyện này.
Chắc chắn sẽ buồn bã, nhưng khoảng thời gian yên lặng suốt một đêm cũng đã đủ để anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Từ nay về sau anh sẽ không suy nghĩ về chuyện có con nữa!
Cứ như vậy đi!
Cứ thế thôi!
"Đi đâu chứ?" Thư ký Lưu sửng sốt, câu nói đột ngột của chủ tịch khiến anh ta không kịp hoàn hồn, chủ tịch đang muốn đi đâu vậy chứ?
Đi tìm cô chủ sao?
"Đi công ty." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn thư ký Lưu hãy còn đang ngu ngơ rồi trả lời, hiếm khi anh chịu giải thích những lời mình nói như vậy, giọng điệu rất thỏa mái, thư ký Lưu cũng rất ít khi thấy anh đễ chịu như vậy.
"Đi công ty?" Thư ký Lưu nghe vậy thì giật hết cả mình, vẫn chưa kịp tỉnh thần lại, chủ tịch cứ đứng tại chỗ suốt đêm rồi sau đó nói muốn tới công ty?
"Tôi nhớ hôm nay ở công ty có một buổi họp." Giọng nói của Dương Tầm Chiêu rất tự nhiên, tự nhiên tới nỗi không hề có chút bất thường nào, lúc này khuôn mặt của anh cũng đã trở về vẻ trầm tĩnh như mọi khi.
"A? Đúng, đúng là có một buổi họp." Thư ký Lưu liên tục gật đầu, hôm nay ở công ty đúng là có một buổi họp, ý của chủ tịch là bây giờ sẽ đến cong ty họp sao?
Mới phút trước chủ tịch vẫn đang yên lặng như thể sắp hòa làm một với không khí xung quanh, vậy mà bây giờ lại muốn tới công ty mở họp?
Sao anh ta cứ cảm thấy như chủ tịch vừa biến thành một con người khác vậy?
Dương Tầm Chiêu không thèm để ý tới thư ký Lưu nữa, anh mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài, thư ký Lưu cũng hoàn hồn lại, vội vã bước theo sau anh.
Thư ký Lưu đi sau lưng nên dĩ nhiên không trông thấy những xúc cảm ẩn sâu trong đôi mắt anh, và thứ xúc cảm ấy cũng chỉ thoáng vụt lên rồi cũng tắt ngúm đi thật mau.
Dương Tầm Chiêu làm đúng như những gì anh nói: Tói công ty rồi mở họp.
Buổi sáng Hàn Nhã Thanh vừa thức dậy liền tới bệnh viện để thăm ông cụ Hứa.
Cô vừa rời nhà thì Đường Minh Hạo cũng mau chóng dắt bé Đường Vũ Kỳ xuống lầu.
"Bà nội, ông cố bà cố, tụi con đi tới bệnh viện thăm ông cố Hàn với mẹ đi." Đường Minh Hạo vừa nói vừa đi thẳng ra bên ngoài.
"Ui! Mẹ hai đứa đã đi mất rồi, để bà đi với hai đứa." Phạm My nghĩ có thể Hàn Nhã Thanh đã đi rồi nên vội đứng dậy, định sẽ đi với hai đứa nhỏ.
"Bà nội, bà không cần đi cùng tụi con đâu, mẹ đang đợi tụi con ở bên ngoài kìa, mẹ con tụi con đã hẹn trước rồi." Đường Minh Hạo nói liền một lèo, vừa nói vừa bước ra ngoài.
"À, vậy được, hai đứa đi chậm thôi, đừng vội quá coi chừng ngã đó." Phạm My nghe cậu nói đã hẹn trước với Hàn Nhã Thanh thì nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh đăng ở bên ngoài đợi, thế nên bà cũng không lo lắng nữa.
Trước giờ bé Đường Minh Hạo vẫn luôn rất hiểu chuyện, làm gì cũng biết đắn đo chứ không bậy bạ.
Hai cô cậu bé đáp lời bà rồi chạy vụt ra ngoài.
Lúc hai bé ra ngoài thì Hàn Nhã Thanh đã đi được một lúc rồi.
"Chú Lưu ơi, mau mau nào, đi với tụi con." Bé Đường Minh Hạo cũng biết nếu tìm tài xế khác thì kế hoạch sẽ đổ vỡ, chỉ có chú Lưu mới chịu đưa hai đứa đi.
Công việc trong nhà họ Đường được phân công rất rõ ràng, buối sáng ai cũng bận việc mình, không để ý tới hai cô cậu, hai đứa nhỏ vội vã lên xe chạy khỏi nhà họ Đường.
"Cậu chủ nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?" Chú Lưu tài xế nhìn hai đứa bé hỏi, miệng nở nụ cười, hai nhóc này đúng là ranh quá đi mà.
"Đi Dương Thị." Đường Minh Hạo trả lời ngay.
"Dương Thị? Là tới bắt cậu ba Dương sao? Hôm nay muốn tới thẳng công ty tìm người à?" Chú Lưu tài xế khẽ nhíu mày, hai cô cậu này muốn bắt cậu ba sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.