Chương 472: Bằng chứng của cái đêm năm năm trước (3)
Mạch Hạ Du Trúc
18/12/2020
"Phụt, cô đang nằm mơ đấy hả? Còn lừa được cậu ba Dương? Đừng nói là gạt được cậu ba, dựa vào cô thì làm gì có được mối quan hệ với cậu ba Dương?" Rất rõ ràng không ai tin tưởng lời cô ta nói.
"Thực sự, những gì tôi nói là đều sự thật. Tôi không nói dối các người đâu. Lúc đó, video không phải do tôi photoshop. Nó là do một cao thủ khác chỉnh sửa. Lúc đó thuộc hạ của cậu ba Dương đến cửa hàng của chúng tôi, hoàn toàn không phát hiện được sơ hở nào cả." Giọng của người phụ nữ cao hơn một chút, vì sợ người khác không tin, cô ta phất tay vỗ bàn: "Các người nói đi, nói đi, ở thành phố A này có bao nhiêu người thông minh, giỏi giang hơn cậu ba Dương chứ? Nhưng lúc đó đã video được chỉnh sửa qua, lại có thể lừa được người của cậu ba Dương..."
Lúc này, giọng nói của cô ta rất lớn, cửa phòng lại không đóng chặt cho nên bên ngoài đã nghe thấy rõ ràng lời nói của cô ta.
Vừa vặn Dương Tầm Chiêu đi đến bên ngoài cửa phòng nên nghe được rất rõ lời của cô ta nói.
Người phụ nữ trong phòng không biết cậu ba Dương, nhưng Dương Tầm Chiêu lại chắc chắn một điều là người bị gạt trong
miệng cô ta chính là anh.
Năm năm trước? Video camera?
Những tin tức này khiến Dương Tầm Chiêu nghĩ tới một khả năng.
Đột nhiên bước chân của cậu ba Dương dừng lại.
Vừa vặn thư ký Ngô đến tìm Dương Tầm Chiêu cũng nghe được. Khác với cậu ba Dương, chuyện video camera lúc đó là do anh ta đi điều tra. Anh ta biết người phụ nữ kia, cho nên ngay lập tức thư ký Ngô đoán được người phụ nữ kia nói cái gì.
Ngay lập tức thư ký Ngô ngây ra, sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên nheo mắt liếc nhìn Thư ký Ngô: "Nếu tôi đoán không lầm, người phụ nữ này hẳn là bà chủ của Yêu Lan. Đoạn video mà cô ta nói năm năm trước là là đoạn video do anh kiểm tra?"
"Chủ tịch, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức." Thư ký Ngô chỉ cảm thấy trên trán toát đây mồ hôi lạnh.
"Không cần điều tra đâu." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh đang lo lắng không có bằng chứng cho vụ việc năm năm trước, không ngờ chứng cứ lại được chuyển đến tay anh nhanh như vậy.
Đây đúng là trời cao đang giúp anh.
Dương Tầm Chiêu nói không cân kiểm tra bởi vì anh biết đã năm năm trôi qua kể từ khi vụ việc kia xảy ra. Bây giờ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.
Vì thế không cần điều tra.
Chỉ cần có bà chủ Yêu Lan này là đủ rồi.
“Anh ba, sao anh lại đứng ở đây?" Đám người Tịch Xuyên vừa đi tới, liền có chút kỳ lạ nhìn Dương Tầm Chiêu đứng ở hành lang.
Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn cậu năm Tào, khóe môi cong lên nụ cười kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Không lâu sau, một vài nhân viên cảnh sát đã xông thẳng vào phòng VỊP bắt bà chủ Yêu Lan lại.
"Các anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Sao lại bắt tôi? Tôi đây đã phạm tội gì chứ?" Tuy bà chủ Yêu Lan hơi say nhưng vẫn còn chút lý trí, cô ta biết cách phản kháng và tự vệ khi thấy cảnh sát bắt mình.
"Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi cũng không có làm gì, sao các anh lại bắt chúng tôi?” Những người khác cũng hoàn toàn sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng, đúng, chúng tôi không làm gì cả. Chúng tôi chỉ uống rượu chứ có làm gì đâu? Các anh có nhầm lẫn gì không?" Bà chủ Diêu Lan gật đầu phụ họa.
Một nhân viên cảnh sát liếc nhìn cô ta, sau đó nghiêm mặt nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án lừa đảo năm năm trước, chúng tôi muốn đưa cô về đồn để điều tra."
Nhất thời bà chủ Yêu Lan hoàn toàn bị dọa sợ đến tỉnh rượu, đương nhiên cuối cùng cô ta cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, mà vấn đề quan trọng là chuyện tiếp theo.
Quan trọng là, tiếp theo, chuyện mà cậu ba Dương muốn làm...
Bùi Dật Duy tỉnh lại, rốt cuộc cũng qua cơn nguy hiểm, lúc này Hàn Nhã Thanh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ nói tình trạng của anh đã ổn định rồi, em về trước đây." Hàn Nhã Thanh nghĩ tới mấy ngày nay cô đều ở trong phòng
bệnh của Bùi Dật Duy, không có đi thăm ông nội. Cũng không biết tình hình của ông nội lúc này sao rồi?
May mà còn có bà nội Hinh chăm sóc cho ông, nếu không cô thật sự không yên tâm.
Mặc dù ngày nào Hàn Nhã Thanh cũng gọi điện cho ông cụ Hàn để hỏi thăm nhưng cô biết từ trước tới nay nội Hàn đều chỉ nói những chuyện tốt cho cô nghe chứ không bao giờ nhắc đến những chuyện không vui.
"Em định về à?" Vẻ mặt của Bùi Dật Duy khẽ thay đổi, rõ ràng là hơi căng thẳng, anh ta vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.
“Anh đừng lộn xộn nữa." Hàn Nhã Thanh nhăn mày, trầm giọng ngăn cản anh ta.
Bùi Dật Duy thấy dáng vẻ không vui của cô nên ngoan ngoãn nằm xuống.
"Thanh Thanh, em đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho anh nữa. Em đành lòng bỏ anh một mình sao?" Bùi Dật Duy nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương nhìn Hàn Nhã Thanh.
"Em phải đi chăm sóc ông nội. Anh gọi điện thoại cho người tới đây chăm sóc anh đi." Trước đó khi Bùi Dật Duy vẫn luôn hôn mê, cô không liên lạc được với người nhà của anh ta trong khi ấy tình trạng của anh ta rất nguy hiểm cho nên cô chỉ đành ở đây.
Bây giờ Bùi Dật Duy đã tỉnh lại rồi, cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm, cho nên anh ta hoàn toàn có thể liên hệ với người khác đến đây để chăm sóc cho anh ta.
Bùi Dật Duy còn có một người chị cả. Cô ta có thể đến chăm sóc cho anh ta, hơn nữa anh ta cũng có thể liên hệ với người của công ty để qua đây chăm sóc cho anh.
"Thanh Thanh, ý của anh là bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, em liên không quan tâm đến anh nữa, sau này sẽ mặc kệ anh sao?" Bùi Dật Duy nghe được lời cô nói, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta nghe hiểu được ý của cô. Nhưng anh ta không tin, không tin cô sẽ đối xử với anh ta như vậy.
Hàn Nhã Thanh hơi mím môi nhưng không nói gì. Nói thật, cô dự định sau khi rời đi sẽ không quay trở lại nữa.
"Thanh Thanh, là em đã hứa với anh mà. Em hứa nếu anh sống sót em sẽ gả cho anh." Bùi Dật Duy nghĩ tới chuyện trước khi vào phòng mổ, lúc đó cô không hề từ chối, cho nên anh ta liền nghĩ cô đã đồng ý rồi.
Đương nhiên, anh ta cũng biết lúc đó anh ta lợi dụng thương thế của mình để ép cô là không tử tế, nhưng chuyện tình cảm nếu bạn quá để ý đến nguyên tắc thì có thể sẽ mất đi mãi mãi.
Vì thế anh ta không cảm thấy trước đó mình đã làm sai.
"Bùi Dật Duy, em không thể gả cho anh. Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước rồi, cho nên hai chúng ta là không thể nào đâu."
Hàn Nhã Thanh biết có thể cô nói những lời này vào lúc này là rất tàn nhãn nhưng cô không thể để cho Bùi Dật Duy hiểu lầm.
Ngày hôm nay của sáu năm sau có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cô đã từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, còn có hai đứa con. Hơn nữa hai đứa con đều là con của Dương Tầm Chiêu. Hàn Nhã Thanh vừa nghĩ tới hai đứa bé là con của Dương Tầm Chiêu thì cô luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Giờ đây, những chuyện của Dương Tầm Chiêu đã đủ khiến cô tổn thương. Cô cảm thấy mình không còn đủ tinh thần và sức lực để giải quyết những chuyện khác nữa.
Lúc cậu ba Dương điên cuồng lên anh đúng là sẽ liều mạng. Có lúc cô cảm thấy cách làm của cậu ba Dương có hơi “phát rồ.”
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh không biết cậu ba Dường “phát rồ” trong lòng cô lại đang lên kế hoạch cho một việc quan trọng, một việc quan trọng để đối phó với cô.
"Thực sự, những gì tôi nói là đều sự thật. Tôi không nói dối các người đâu. Lúc đó, video không phải do tôi photoshop. Nó là do một cao thủ khác chỉnh sửa. Lúc đó thuộc hạ của cậu ba Dương đến cửa hàng của chúng tôi, hoàn toàn không phát hiện được sơ hở nào cả." Giọng của người phụ nữ cao hơn một chút, vì sợ người khác không tin, cô ta phất tay vỗ bàn: "Các người nói đi, nói đi, ở thành phố A này có bao nhiêu người thông minh, giỏi giang hơn cậu ba Dương chứ? Nhưng lúc đó đã video được chỉnh sửa qua, lại có thể lừa được người của cậu ba Dương..."
Lúc này, giọng nói của cô ta rất lớn, cửa phòng lại không đóng chặt cho nên bên ngoài đã nghe thấy rõ ràng lời nói của cô ta.
Vừa vặn Dương Tầm Chiêu đi đến bên ngoài cửa phòng nên nghe được rất rõ lời của cô ta nói.
Người phụ nữ trong phòng không biết cậu ba Dương, nhưng Dương Tầm Chiêu lại chắc chắn một điều là người bị gạt trong
miệng cô ta chính là anh.
Năm năm trước? Video camera?
Những tin tức này khiến Dương Tầm Chiêu nghĩ tới một khả năng.
Đột nhiên bước chân của cậu ba Dương dừng lại.
Vừa vặn thư ký Ngô đến tìm Dương Tầm Chiêu cũng nghe được. Khác với cậu ba Dương, chuyện video camera lúc đó là do anh ta đi điều tra. Anh ta biết người phụ nữ kia, cho nên ngay lập tức thư ký Ngô đoán được người phụ nữ kia nói cái gì.
Ngay lập tức thư ký Ngô ngây ra, sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên nheo mắt liếc nhìn Thư ký Ngô: "Nếu tôi đoán không lầm, người phụ nữ này hẳn là bà chủ của Yêu Lan. Đoạn video mà cô ta nói năm năm trước là là đoạn video do anh kiểm tra?"
"Chủ tịch, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức." Thư ký Ngô chỉ cảm thấy trên trán toát đây mồ hôi lạnh.
"Không cần điều tra đâu." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh đang lo lắng không có bằng chứng cho vụ việc năm năm trước, không ngờ chứng cứ lại được chuyển đến tay anh nhanh như vậy.
Đây đúng là trời cao đang giúp anh.
Dương Tầm Chiêu nói không cân kiểm tra bởi vì anh biết đã năm năm trôi qua kể từ khi vụ việc kia xảy ra. Bây giờ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.
Vì thế không cần điều tra.
Chỉ cần có bà chủ Yêu Lan này là đủ rồi.
“Anh ba, sao anh lại đứng ở đây?" Đám người Tịch Xuyên vừa đi tới, liền có chút kỳ lạ nhìn Dương Tầm Chiêu đứng ở hành lang.
Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn cậu năm Tào, khóe môi cong lên nụ cười kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Không lâu sau, một vài nhân viên cảnh sát đã xông thẳng vào phòng VỊP bắt bà chủ Yêu Lan lại.
"Các anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Sao lại bắt tôi? Tôi đây đã phạm tội gì chứ?" Tuy bà chủ Yêu Lan hơi say nhưng vẫn còn chút lý trí, cô ta biết cách phản kháng và tự vệ khi thấy cảnh sát bắt mình.
"Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi cũng không có làm gì, sao các anh lại bắt chúng tôi?” Những người khác cũng hoàn toàn sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng, đúng, chúng tôi không làm gì cả. Chúng tôi chỉ uống rượu chứ có làm gì đâu? Các anh có nhầm lẫn gì không?" Bà chủ Diêu Lan gật đầu phụ họa.
Một nhân viên cảnh sát liếc nhìn cô ta, sau đó nghiêm mặt nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án lừa đảo năm năm trước, chúng tôi muốn đưa cô về đồn để điều tra."
Nhất thời bà chủ Yêu Lan hoàn toàn bị dọa sợ đến tỉnh rượu, đương nhiên cuối cùng cô ta cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, mà vấn đề quan trọng là chuyện tiếp theo.
Quan trọng là, tiếp theo, chuyện mà cậu ba Dương muốn làm...
Bùi Dật Duy tỉnh lại, rốt cuộc cũng qua cơn nguy hiểm, lúc này Hàn Nhã Thanh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ nói tình trạng của anh đã ổn định rồi, em về trước đây." Hàn Nhã Thanh nghĩ tới mấy ngày nay cô đều ở trong phòng
bệnh của Bùi Dật Duy, không có đi thăm ông nội. Cũng không biết tình hình của ông nội lúc này sao rồi?
May mà còn có bà nội Hinh chăm sóc cho ông, nếu không cô thật sự không yên tâm.
Mặc dù ngày nào Hàn Nhã Thanh cũng gọi điện cho ông cụ Hàn để hỏi thăm nhưng cô biết từ trước tới nay nội Hàn đều chỉ nói những chuyện tốt cho cô nghe chứ không bao giờ nhắc đến những chuyện không vui.
"Em định về à?" Vẻ mặt của Bùi Dật Duy khẽ thay đổi, rõ ràng là hơi căng thẳng, anh ta vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.
“Anh đừng lộn xộn nữa." Hàn Nhã Thanh nhăn mày, trầm giọng ngăn cản anh ta.
Bùi Dật Duy thấy dáng vẻ không vui của cô nên ngoan ngoãn nằm xuống.
"Thanh Thanh, em đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho anh nữa. Em đành lòng bỏ anh một mình sao?" Bùi Dật Duy nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương nhìn Hàn Nhã Thanh.
"Em phải đi chăm sóc ông nội. Anh gọi điện thoại cho người tới đây chăm sóc anh đi." Trước đó khi Bùi Dật Duy vẫn luôn hôn mê, cô không liên lạc được với người nhà của anh ta trong khi ấy tình trạng của anh ta rất nguy hiểm cho nên cô chỉ đành ở đây.
Bây giờ Bùi Dật Duy đã tỉnh lại rồi, cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm, cho nên anh ta hoàn toàn có thể liên hệ với người khác đến đây để chăm sóc cho anh ta.
Bùi Dật Duy còn có một người chị cả. Cô ta có thể đến chăm sóc cho anh ta, hơn nữa anh ta cũng có thể liên hệ với người của công ty để qua đây chăm sóc cho anh.
"Thanh Thanh, ý của anh là bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, em liên không quan tâm đến anh nữa, sau này sẽ mặc kệ anh sao?" Bùi Dật Duy nghe được lời cô nói, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta nghe hiểu được ý của cô. Nhưng anh ta không tin, không tin cô sẽ đối xử với anh ta như vậy.
Hàn Nhã Thanh hơi mím môi nhưng không nói gì. Nói thật, cô dự định sau khi rời đi sẽ không quay trở lại nữa.
"Thanh Thanh, là em đã hứa với anh mà. Em hứa nếu anh sống sót em sẽ gả cho anh." Bùi Dật Duy nghĩ tới chuyện trước khi vào phòng mổ, lúc đó cô không hề từ chối, cho nên anh ta liền nghĩ cô đã đồng ý rồi.
Đương nhiên, anh ta cũng biết lúc đó anh ta lợi dụng thương thế của mình để ép cô là không tử tế, nhưng chuyện tình cảm nếu bạn quá để ý đến nguyên tắc thì có thể sẽ mất đi mãi mãi.
Vì thế anh ta không cảm thấy trước đó mình đã làm sai.
"Bùi Dật Duy, em không thể gả cho anh. Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước rồi, cho nên hai chúng ta là không thể nào đâu."
Hàn Nhã Thanh biết có thể cô nói những lời này vào lúc này là rất tàn nhãn nhưng cô không thể để cho Bùi Dật Duy hiểu lầm.
Ngày hôm nay của sáu năm sau có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cô đã từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, còn có hai đứa con. Hơn nữa hai đứa con đều là con của Dương Tầm Chiêu. Hàn Nhã Thanh vừa nghĩ tới hai đứa bé là con của Dương Tầm Chiêu thì cô luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Giờ đây, những chuyện của Dương Tầm Chiêu đã đủ khiến cô tổn thương. Cô cảm thấy mình không còn đủ tinh thần và sức lực để giải quyết những chuyện khác nữa.
Lúc cậu ba Dương điên cuồng lên anh đúng là sẽ liều mạng. Có lúc cô cảm thấy cách làm của cậu ba Dương có hơi “phát rồ.”
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh không biết cậu ba Dường “phát rồ” trong lòng cô lại đang lên kế hoạch cho một việc quan trọng, một việc quan trọng để đối phó với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.