Chương 951: BÉ CƯNG THẮNG ÔNG BÀ DƯƠNG VÔ CÙNG XUẤT SẮC (2)
Mạch Hạ Du Trúc
20/03/2021
Dương Tầm Chiêu không biết vì sao hôm nay Đường Vũ Kỳ đột nhiên hỏi
vấn đề như thế, nhưng anh cũng không cảm thấy Đường Vũ Kỳ nói có gì
không đúng, anh vốn xác định chuyện này nên muốn anh thề gì đó cũng
không sao.
Lúc này khuôn mặt u ám của ông cụ Dương có thể nhỏ giọt xuống, đôi mắt trừng Vũ Kỳ, ánh mắt kia sắc bén đáng sợ, hiện tại ông ta tin chắc con nhóc này cố ý.
Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông cụ Dương thì không hề sợ hãi, tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ lá gan lại không nhỏ.
Dưới ánh mắt đáng sợ của ông cụ Dương thì Đường Vũ Kỳ lại ngọt ngào hỏi một câu: “Ba, vậy ba có thể chuyển Dương Thị cho con không?”
Vừa rồi ông cụ Dương ghét bỏ cô bé là con gái, muốn cướp cô bé về nhà họ Dương, còn muốn chia cắt ba mẹ, muốn cho ba cưới người phụ nữ khác, ghét bỏ cô bé là con gái, không muốn giao Dương Thị cho cô bé.
Bọn họ càng sợ cái gì thì hiện tại Đường Vũ Kỳ càng muốn làm, chú Mộ Dung Tri đã nói nếu muốn làm cho một người tức giận thì cứ cướp đi thứ người đó quan tâm nhất là được.
Sắc mặt của ông cụ Dương không thể miêu tả bằng từ khó coi, ông trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, hiện tại rốt cuộc ông tin chắc con nhóc này cố ý, con nhóc này cố ý chọc giận ông?
Nhưng ông nghĩ Dương Tầm Chiêu làm bậy thế nào cũng không thể lấy Dương Thị ra đùa giỡn, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể đồng ý giao Dương Thị cho con nhóc này.
“Được.” Nhưng cậu ba Dương lại không hề do dự, vô cùng sảng khoái đồng ý, hơn nữa giọng của cậu ba Dương có vẻ vô cùng vui vẻ.
Con gái anh muốn thì đừng nói là một Dương Thị, cho dù tất cả tài sản của anh, anh cũng sẽ không do dự.
Đây là con gái của anh và Hàn Nhã Thanh.
Anh vốn đang chờ Hàn Nhã Thanh chủ động nói với anh về chuyện của công chúa nhỏ, nhưng hiện tại anh nghĩ mình không thể bị động chờ đợi, anh có thể chủ động một chút, đề nghị của bé cưng rất hợp ý anh.
Đây là một ý kiến hay.
“Dương Tầm Chiêu, có phải cháu điên rồi không, cháu có biết mình đang làm gì không?” Cuối cùng ông cụ Dương không nhịn được nữa, rống về phía loa, ông cụ Dương có thể nhịn chuyện khác, nhưng hiện tại nếu ông nhịn thì Dương Thị sẽ sửa lại tên, ông có thể không vội sao?
Trong mắt ông cụ Dương thì con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, gả cho người ta là người của nhà chồng, nếu Dương Thị giao cho con nhóc này, sau này Dương Thị trở thành nhà người khác.
Lúc này bà cụ Dương không tiếp tục ngăn cản ông cụ Dương, bà ta cũng hoàn toàn khiếp sợ choáng váng.
“Ông cụ, ông đang ở công ty à.” Dương Tầm Chiêu nghe ra giọng nói của ông cụ, anh lập tức hiểu được mọi chuyện.
Khó trách hôm nay công chúa nhỏ nhà anh đột nhiên hỏi nhiều vấn đề kỳ lạ như thế.
Cho nên công chúa nhỏ cố ý hỏi, cố ý cho ông bà Dương nghe.
Chắc chắn ông bà Dương đã làm chuyện gì chọc giận công chúa nhỏ nhà anh.
Từ trước đến nay công chúa nhỏ nhà anh rất lễ phép hiểu chuyện, nếu ông bà Dương không làm gì quá đáng thì công chúa nhỏ sẽ không làm như vậy, cho nên rốt cuộc ông bà Dương đã làm gì công chúa nhỏ chứ?
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu trầm xuống, lúc này anh gọi là ông cụ mà không phải là ông nội, xưng hô này lại có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.
“Ông ở công ty, nếu không phải hôm nay ông thuận tiện tới công ty thì nói không chừng đến lúc đó công ty đã giao cho người ngoài mà ông còn không biết gì.” Ông cụ Dương rất tức giận, có lẽ bởi vì quá tức giận nên cả khuôn mặt đen lại.
“Con bé là con gái tôi, không phải là người ngoài.” Dương Tầm Chiêu ở bên kia nheo mắt lại, người ngoài, con gái anh là người ngoài?
Nếu hiện tại ông cụ Dương xuất hiện ở văn phòng anh, Đường Vũ Kỳ lại cố ý hỏi anh những vấn đề đó, anh không tin ông cụ Dương không biết Đường Vũ Kỳ là con gái anh.
“Một đứa con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, sao có thể giao Dương Thị vào tay nó được.” Ông cụ Dương có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, vô cùng kiên quyết về chuyện này.
“Vậy ông muốn tôi giao Dương Thị cho ai? Tôi chỉ có một đứa con gái này.” Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu ở mang theo ý cười, nhưng nụ cười không hề mang theo độ ấm.
“Dương Thị không thể truyền cho con gái, nhà họ Dương cũng không thể không có người nối dõi, cháu biết phải làm như thế nào.” Thái độ của ông cụ Dương vẫn không thay đổi cũng chưa từng có nghĩ tới phải thay đổi.
“Nói nữa cháu cứ xác định con nhóc này là con gái mình sao, có lẽ cháu chưa làm xét nghiệm ADN đúng không? Nói không chừng Hàn Nhã Thanh lừa gạt cháu, nói không chừng con nhóc này không phải là người nhà họ Dương…” Ông cụ Dương khó thở, đương nhiên ông thật sự vẫn nghi ngờ thân phận của Đường Vũ Kỳ, dù sao ông vẫn chưa làm xét nghiệm ADN.
Mà lấy sự hiểu biết của ông với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu chắc chắn không làm xét nghiệm ADN.
Đường Vũ Kỳ nghe ông cụ Dương nói thì miệng nhỏ hếch lên, vô cùng không vui, sao người này lại xấu xa như thế, ông còn chia rẽ quan hệ của cô bé và ba, cô bé đương nhiên là con gái của ba, mẹ tuyệt đối sẽ không nói dối.
Hơn nữa mẹ vẫn chưa đồng ý cho bọn họ và ba nhận nhau, là cô bé lén nhận ba.
“Con bé là con gái của tôi, còn con bé có phải là người nhà họ Dương hay không thì con bé cũng không thèm, tôi cũng không thèm.” Lúc này giọng Dương Tầm Chiêu rất bình tĩnh, nhưng người hiểu biết Dương Tầm Chiêu thì sẽ biết đây là lúc Dương Tầm Chiêu tức giận nhất.
Cô bé là con gái anh, anh không cần làm xét nghiệm ADN, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nghi ngờ thân phận của con gái mình.
Từ khi ông cụ Dương đuổi mẹ anh đi, từ khi Dương Bạc Vệ lạnh nhạt với anh, tình cảm của anh với nhà họ Dương đã phai nhạt.
Sau đó xảy ra những chuyện kia, từng chuyện một làm cho trái tim anh nguội lạnh, Dương Bạc Vệ giúp đỡ ông bà Dương hạ thuốc anh, tia hy vọng xa vời của anh với Dương Bạc Vệ cũng không còn.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe Dương Tầm Chiêu nói thì cuối cùng cũng yên tâm cũng vui vẻ, chỉ cần ba nhận cô bé là được.
“Cháu có ý gì? Cháu đang uy hiếp ông sao?” Ông cụ Dương ngẩn người, lửa giận bốc lên. Dương Tầm Chiêu uy hiếp ông? Nếu ông không nhận con nhóc này thì Dương Tầm Chiêu cũng không nhận nhà họ Dương?
Cánh Dương Tầm Chiêu đã cứng cáp rồi?
“Tôi chưa từng nói uy hiếp ông.” Giọng Dương Tầm Chiêu vẫn bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anh chưa bao giờ uy hiếp, bởi vì nếu anh nói như vậy thì sẽ làm như vậy.
“Ông và bà nội sẽ đi làm xét nghiệm ADN, nếu cô bé thật sự là con gái cháu thì ông bà sẽ đưa con bé về nhà họ Dương.” Ông cụ Dương nghe Dương Tầm Chiêu nói thì trong lòng trầm xuống, tuy rằng ông cụ Dương tức giận nhưng vẫn còn lý trí, ông hiểu Dương Tầm Chiêu, biết Dương Tầm Chiêu nói ra được thì sẽ làm được.
Lúc này khuôn mặt u ám của ông cụ Dương có thể nhỏ giọt xuống, đôi mắt trừng Vũ Kỳ, ánh mắt kia sắc bén đáng sợ, hiện tại ông ta tin chắc con nhóc này cố ý.
Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông cụ Dương thì không hề sợ hãi, tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ lá gan lại không nhỏ.
Dưới ánh mắt đáng sợ của ông cụ Dương thì Đường Vũ Kỳ lại ngọt ngào hỏi một câu: “Ba, vậy ba có thể chuyển Dương Thị cho con không?”
Vừa rồi ông cụ Dương ghét bỏ cô bé là con gái, muốn cướp cô bé về nhà họ Dương, còn muốn chia cắt ba mẹ, muốn cho ba cưới người phụ nữ khác, ghét bỏ cô bé là con gái, không muốn giao Dương Thị cho cô bé.
Bọn họ càng sợ cái gì thì hiện tại Đường Vũ Kỳ càng muốn làm, chú Mộ Dung Tri đã nói nếu muốn làm cho một người tức giận thì cứ cướp đi thứ người đó quan tâm nhất là được.
Sắc mặt của ông cụ Dương không thể miêu tả bằng từ khó coi, ông trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, hiện tại rốt cuộc ông tin chắc con nhóc này cố ý, con nhóc này cố ý chọc giận ông?
Nhưng ông nghĩ Dương Tầm Chiêu làm bậy thế nào cũng không thể lấy Dương Thị ra đùa giỡn, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể đồng ý giao Dương Thị cho con nhóc này.
“Được.” Nhưng cậu ba Dương lại không hề do dự, vô cùng sảng khoái đồng ý, hơn nữa giọng của cậu ba Dương có vẻ vô cùng vui vẻ.
Con gái anh muốn thì đừng nói là một Dương Thị, cho dù tất cả tài sản của anh, anh cũng sẽ không do dự.
Đây là con gái của anh và Hàn Nhã Thanh.
Anh vốn đang chờ Hàn Nhã Thanh chủ động nói với anh về chuyện của công chúa nhỏ, nhưng hiện tại anh nghĩ mình không thể bị động chờ đợi, anh có thể chủ động một chút, đề nghị của bé cưng rất hợp ý anh.
Đây là một ý kiến hay.
“Dương Tầm Chiêu, có phải cháu điên rồi không, cháu có biết mình đang làm gì không?” Cuối cùng ông cụ Dương không nhịn được nữa, rống về phía loa, ông cụ Dương có thể nhịn chuyện khác, nhưng hiện tại nếu ông nhịn thì Dương Thị sẽ sửa lại tên, ông có thể không vội sao?
Trong mắt ông cụ Dương thì con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, gả cho người ta là người của nhà chồng, nếu Dương Thị giao cho con nhóc này, sau này Dương Thị trở thành nhà người khác.
Lúc này bà cụ Dương không tiếp tục ngăn cản ông cụ Dương, bà ta cũng hoàn toàn khiếp sợ choáng váng.
“Ông cụ, ông đang ở công ty à.” Dương Tầm Chiêu nghe ra giọng nói của ông cụ, anh lập tức hiểu được mọi chuyện.
Khó trách hôm nay công chúa nhỏ nhà anh đột nhiên hỏi nhiều vấn đề kỳ lạ như thế.
Cho nên công chúa nhỏ cố ý hỏi, cố ý cho ông bà Dương nghe.
Chắc chắn ông bà Dương đã làm chuyện gì chọc giận công chúa nhỏ nhà anh.
Từ trước đến nay công chúa nhỏ nhà anh rất lễ phép hiểu chuyện, nếu ông bà Dương không làm gì quá đáng thì công chúa nhỏ sẽ không làm như vậy, cho nên rốt cuộc ông bà Dương đã làm gì công chúa nhỏ chứ?
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu trầm xuống, lúc này anh gọi là ông cụ mà không phải là ông nội, xưng hô này lại có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.
“Ông ở công ty, nếu không phải hôm nay ông thuận tiện tới công ty thì nói không chừng đến lúc đó công ty đã giao cho người ngoài mà ông còn không biết gì.” Ông cụ Dương rất tức giận, có lẽ bởi vì quá tức giận nên cả khuôn mặt đen lại.
“Con bé là con gái tôi, không phải là người ngoài.” Dương Tầm Chiêu ở bên kia nheo mắt lại, người ngoài, con gái anh là người ngoài?
Nếu hiện tại ông cụ Dương xuất hiện ở văn phòng anh, Đường Vũ Kỳ lại cố ý hỏi anh những vấn đề đó, anh không tin ông cụ Dương không biết Đường Vũ Kỳ là con gái anh.
“Một đứa con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, sao có thể giao Dương Thị vào tay nó được.” Ông cụ Dương có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, vô cùng kiên quyết về chuyện này.
“Vậy ông muốn tôi giao Dương Thị cho ai? Tôi chỉ có một đứa con gái này.” Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu ở mang theo ý cười, nhưng nụ cười không hề mang theo độ ấm.
“Dương Thị không thể truyền cho con gái, nhà họ Dương cũng không thể không có người nối dõi, cháu biết phải làm như thế nào.” Thái độ của ông cụ Dương vẫn không thay đổi cũng chưa từng có nghĩ tới phải thay đổi.
“Nói nữa cháu cứ xác định con nhóc này là con gái mình sao, có lẽ cháu chưa làm xét nghiệm ADN đúng không? Nói không chừng Hàn Nhã Thanh lừa gạt cháu, nói không chừng con nhóc này không phải là người nhà họ Dương…” Ông cụ Dương khó thở, đương nhiên ông thật sự vẫn nghi ngờ thân phận của Đường Vũ Kỳ, dù sao ông vẫn chưa làm xét nghiệm ADN.
Mà lấy sự hiểu biết của ông với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu chắc chắn không làm xét nghiệm ADN.
Đường Vũ Kỳ nghe ông cụ Dương nói thì miệng nhỏ hếch lên, vô cùng không vui, sao người này lại xấu xa như thế, ông còn chia rẽ quan hệ của cô bé và ba, cô bé đương nhiên là con gái của ba, mẹ tuyệt đối sẽ không nói dối.
Hơn nữa mẹ vẫn chưa đồng ý cho bọn họ và ba nhận nhau, là cô bé lén nhận ba.
“Con bé là con gái của tôi, còn con bé có phải là người nhà họ Dương hay không thì con bé cũng không thèm, tôi cũng không thèm.” Lúc này giọng Dương Tầm Chiêu rất bình tĩnh, nhưng người hiểu biết Dương Tầm Chiêu thì sẽ biết đây là lúc Dương Tầm Chiêu tức giận nhất.
Cô bé là con gái anh, anh không cần làm xét nghiệm ADN, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nghi ngờ thân phận của con gái mình.
Từ khi ông cụ Dương đuổi mẹ anh đi, từ khi Dương Bạc Vệ lạnh nhạt với anh, tình cảm của anh với nhà họ Dương đã phai nhạt.
Sau đó xảy ra những chuyện kia, từng chuyện một làm cho trái tim anh nguội lạnh, Dương Bạc Vệ giúp đỡ ông bà Dương hạ thuốc anh, tia hy vọng xa vời của anh với Dương Bạc Vệ cũng không còn.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe Dương Tầm Chiêu nói thì cuối cùng cũng yên tâm cũng vui vẻ, chỉ cần ba nhận cô bé là được.
“Cháu có ý gì? Cháu đang uy hiếp ông sao?” Ông cụ Dương ngẩn người, lửa giận bốc lên. Dương Tầm Chiêu uy hiếp ông? Nếu ông không nhận con nhóc này thì Dương Tầm Chiêu cũng không nhận nhà họ Dương?
Cánh Dương Tầm Chiêu đã cứng cáp rồi?
“Tôi chưa từng nói uy hiếp ông.” Giọng Dương Tầm Chiêu vẫn bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anh chưa bao giờ uy hiếp, bởi vì nếu anh nói như vậy thì sẽ làm như vậy.
“Ông và bà nội sẽ đi làm xét nghiệm ADN, nếu cô bé thật sự là con gái cháu thì ông bà sẽ đưa con bé về nhà họ Dương.” Ông cụ Dương nghe Dương Tầm Chiêu nói thì trong lòng trầm xuống, tuy rằng ông cụ Dương tức giận nhưng vẫn còn lý trí, ông hiểu Dương Tầm Chiêu, biết Dương Tầm Chiêu nói ra được thì sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.