Chương 850: BUỔI HẸN KINH HỒN (2)
Mạch Hạ Du Trúc
27/02/2021
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh muốn gặp Tiểu vương tử này, còn có một lý do
khác, nếu Tiểu vương tử lúc đó ở trong phòng của Đường Lăng, nói không
chừng Tiểu vương tử biết vài chuyện gì đó.
Hàn Nhã Thanh biết mấy điều Tiểu vương tử tối qua nói với phóng viên, chắc chắn có rất nhiều lời là giả.
Hàn Nhã Thanh hy vọng, có thể từ trong miệng của Tiểu vương tử có được vài manh mối.
Chuyện này rất rõ ràng đằng sau có người bày ra, chuyện này nếu như không tra rõ, không tìm ra người đứng đằng sau, chỉ sợ tiếp theo sẽ còn có chuyện khác xảy ra.
Sự việc không giải quyết triệt để, cô, Dương Tầm Chiêu, còn cả Đường Lăng đều không an toàn.
“Anh Dương, phòng đó vốn là của anh, người mà những người đó muốn đối phó vốn dĩ cũng là anh, cho nên, tôi cảm thấy, có vài chuyện, tôi có thể sẽ giúp được anh.” Dương Tầm Chiêu còn chưa có đáp ứng, trong điện thoại lại truyền đến giọng của Lâm Bối.
Lâm Bối là người thông minh, cô biết rõ Dương Tầm Chiêu không phải dễ hẹn như thế, nhưng cô biết Dương Tầm Chiêu bây giờ muốn biết nhất là cái gì.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã ấn loa ngoài điện thoại, cho nên, lời của Lâm Bối, Hàn Nhã Thanh cũng nghe rõ ràng.
Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, Tiểu vương tử này thật sự rất thông minh, vậy mà hiểu làm sao uy hiếp Dương Tầm Chiêu, lợi hại!
Ừm, làm chị dâu của cô rất được!
Cô rất thích!
Chỉ là, tính cách của Tiểu vương tử mạnh mẽ quyết liệt như thế, không biết anh cả bao giờ mới có thể lấy được người ta?
Dương Tầm Chiêu nhìn sang Hàn Nhã Thanh, lông mày nhướn lên, rất rõ ràng đang hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vội gật đầu, cô bây giờ càng muốn đi gặp vị Tiểu vương tử này.
Phải, càng muốn đi gặp người chị dâu này rồi.
Nếu Hàn Nhã Thanh đã đồng ý rồi, cậu ba Dương tự nhiên cũng đáp ứng.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã hẹn với Dương Tầm Chiêu cùng đi đến đó, nhưng Hàn Nhã Thanh nhất thời có chút việc, cho nên không thể đi cùng với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh định đợi xử lý xong việc trong tay, sau đó cô sẽ đến đó, việc trong tay cô cũng không quá phiền phức, chắc sẽ đến kịp.
Lâm Bối trực tiếp hẹn Dương Tầm Chiêu đến khách sạn, giờ hẹn là 5 giờ chiều.
Lâm Bối biết Đường Lăng lúc đó sẽ vừa hay trở về khách sạn.
Lâm Bối biết Dương Tầm Chiêu là một người rất đúng giờ, Dương Tầm Chiêu nếu đã đáp ứng rồi, chắc chắn sẽ đến đúng giờ, cho nên, Lâm Bối chính là cố ý hẹn vào thời gian này, cố tình hẹn vào lúc Đường Lăng trở về.
5 giờ chiều, một mình Dương Tầm Chiêu đến khách sạn, Hàn Nhã Thanh tạm thời có việc, Dương Tầm Chiêu vốn dĩ muốn đợi Hàn Nhã Thanh xử lý xong việc thì cùng Hàn Nhã Thanh đến đây.
Nhưng Hàn Nhã Thanh kiên trì bảo anh đến trước, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu vương tử, đến muộn không hay lắm.
Dương Tầm Chiêu xuống xe, trực tiếp đi vào khách sạn, vào lúc này, Đường Lăng vừa về đến, có điều khi Đường Lăng xuống xe, Dương Tầm Chiêu đã đi vào khách sạn, anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dương Tầm Chiêu vụt qua.
Đương nhiên, lấy quan hệ của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, dù chỉ là một bóng lưng, Đường Lăng cũng nhận ra anh.
Đường Lăng tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo anh, nhưng khi Đường Lăng đuổi vào trong khách sạn, Dương Tầm Chiêu đã vào thang máy.
Đường Lăng còn chưa kịp gọi một tiếng, thang máy Dương Tầm Chiêu đi đã đóng lại.
Đường Lăng nghĩ Dương Tầm Chiêu đến khách sạn chắc là đến tìm anh ta, Đường Lăng muốn gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, nhưng nghĩ đến Dương Tầm Chiêu bây giờ đang ở trong thang máy, trong thang máy không có tín hiệu, hơn nữa anh sắp đi lên rồi, cho nên không gọi điện nữa.
5 giờ, người ra vào khách sạn rất nhiều, cho nên thang máy đến có hơi chậm.
Đường Lăng đợi một lúc ở dưới, một chiếc thang máy khác mới xuống.
Lúc này Dương Tầm Chiêu trực tiếp lên tầng tám, tầng tám có một phòng tiếp khách riêng, Lâm Bối lúc này đang ở trong phòng tiếp khách đợi Dương Tầm Chiêu.
Nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bước vào, Lâm Bối thầm thở phào, cô nhìn thời gian, không thể không nói, Dương Tầm Chiêu thật sự rất chuẩn giờ, thời gian vừa đúng, không lệch một giây.
Mà cô biết Đường Lăng cũng sắp trở về vào khoảng thời gian này.
Phòng họp là phòng thứ hai bên trái thang máy.
Lâm Bối biết, Đường Lăng đã lên tầng, sắp về phòng, chắc chắn phải đi qua căn phòng này.
Cho nên, Lâm Bối mới cố tình chọn chỗ này, thời gian cô cũng sớm tính toán rồi.
Cho nên tất cả mọi chuyện, cô đều tính rồi, chỉ đợi...
“Anh Dương, xin chào.” Lâm Bối đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Tầm Chiêu, chào hỏi anh.
Lâm Bối lúc này đứng cách Dương Tầm Chiêu khoảng hai mét, lịch sự mà khách khí.
“Liên quan đến chuyện tối hôm đó, Tiểu vương tử còn biết cái gì?” Dương Tầm Chiêu không muốn lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.
Dù sao Lâm Bối ở trong điện thoại tiết lộ mình biết vài chuyện.
Anh ta đồng ý đến đây chính là vì chuyện của tối hôm đó.
“Anh Dương, anh định để hai chúng ta đứng nói chuyện này sao?” Lâm Bối khẽ mỉm cười, thái độ vẫn lịch sự mà khách khí: “Chuyện này có thể không phải chỉ một hai câu thì có thể nói rõ ràng được.”
Dương Tầm Chiêu không có nói gì, mà cất bước, đi tới, ngồi trên một chiếc ghế.
Lâm Bối cũng đi theo Dương Tầm Chiêu qua đó, Lâm Bối lúc này đứng ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, cô không có khẩn trương mà ngồi xuống.
Bởi vì cô đang đợi...
Vào lúc này, Lâm Bối nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, mắt của Lâm Bối lóe lên, cô nghĩ, chắc là Đường Lăng đến rồi?
Dù sao cả tầng tám, chỉ có ba người bọn họ ở, anh cả có chuyện sẽ không trở về nhanh như thế, cho nên chỉ có thể là Đường Lăng.
Lâm Bối nghe thấy tiếng bước chân, khi cô hơi liếc mắt, dư quang ở khóe mắt phát hiện vừa hay Đường Lăng đi qua.
Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó khẽ rướn người, dựa sát vào trước mặt Dương Tầm Chiêu, trực tiếp mà nhanh chóng nói: “Dương Tầm Chiêu, tôi thích anh, tối hôm đó tôi vốn tưởng rằng anh ở phòng đó, cho nên tôi đã lẻn vào, tôi không ngờ người trong phòng lại là Đường Lăng.”
Lúc này, giọng của Lâm Bối không cao, nhưng, lại đủ khiến Đường Lăng ở bên ngoài nghe thấy.
Bởi vì, lời của Lâm Bối vốn dĩ chính là cố ý nói cho Đường Lăng nghe.
Cô không muốn Đường Lăng chịu trách nhiệm, cô cũng không muốn dây dưa gì với Đường Lăng, cô nhất định phải trở về, bắt buộc phải tiếp tục làm Tiểu vương tử của cô, cô không thể ở lại đây, càng không thể gả cho Đường Lăng.
Mẹ của cô còn ở nước D đợi, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ cô.
Cô nếu như bại lộ thân phận, mẹ của cô sẽ gặp nguy hiểm, cô không thể để mẹ của cô bởi vì cô chịu tổn hại.
Cho nên, cô không thể không làm như thế.
Lúc này, Đường Lăng vừa hay đi đến bên ngoài phòng họp, cho nên, anh ta nghe rõ ràng được lời Lâm Bối nói.
Nghe rất rõ ràng, không sót một từ.
Hàn Nhã Thanh biết mấy điều Tiểu vương tử tối qua nói với phóng viên, chắc chắn có rất nhiều lời là giả.
Hàn Nhã Thanh hy vọng, có thể từ trong miệng của Tiểu vương tử có được vài manh mối.
Chuyện này rất rõ ràng đằng sau có người bày ra, chuyện này nếu như không tra rõ, không tìm ra người đứng đằng sau, chỉ sợ tiếp theo sẽ còn có chuyện khác xảy ra.
Sự việc không giải quyết triệt để, cô, Dương Tầm Chiêu, còn cả Đường Lăng đều không an toàn.
“Anh Dương, phòng đó vốn là của anh, người mà những người đó muốn đối phó vốn dĩ cũng là anh, cho nên, tôi cảm thấy, có vài chuyện, tôi có thể sẽ giúp được anh.” Dương Tầm Chiêu còn chưa có đáp ứng, trong điện thoại lại truyền đến giọng của Lâm Bối.
Lâm Bối là người thông minh, cô biết rõ Dương Tầm Chiêu không phải dễ hẹn như thế, nhưng cô biết Dương Tầm Chiêu bây giờ muốn biết nhất là cái gì.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã ấn loa ngoài điện thoại, cho nên, lời của Lâm Bối, Hàn Nhã Thanh cũng nghe rõ ràng.
Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, Tiểu vương tử này thật sự rất thông minh, vậy mà hiểu làm sao uy hiếp Dương Tầm Chiêu, lợi hại!
Ừm, làm chị dâu của cô rất được!
Cô rất thích!
Chỉ là, tính cách của Tiểu vương tử mạnh mẽ quyết liệt như thế, không biết anh cả bao giờ mới có thể lấy được người ta?
Dương Tầm Chiêu nhìn sang Hàn Nhã Thanh, lông mày nhướn lên, rất rõ ràng đang hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vội gật đầu, cô bây giờ càng muốn đi gặp vị Tiểu vương tử này.
Phải, càng muốn đi gặp người chị dâu này rồi.
Nếu Hàn Nhã Thanh đã đồng ý rồi, cậu ba Dương tự nhiên cũng đáp ứng.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã hẹn với Dương Tầm Chiêu cùng đi đến đó, nhưng Hàn Nhã Thanh nhất thời có chút việc, cho nên không thể đi cùng với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh định đợi xử lý xong việc trong tay, sau đó cô sẽ đến đó, việc trong tay cô cũng không quá phiền phức, chắc sẽ đến kịp.
Lâm Bối trực tiếp hẹn Dương Tầm Chiêu đến khách sạn, giờ hẹn là 5 giờ chiều.
Lâm Bối biết Đường Lăng lúc đó sẽ vừa hay trở về khách sạn.
Lâm Bối biết Dương Tầm Chiêu là một người rất đúng giờ, Dương Tầm Chiêu nếu đã đáp ứng rồi, chắc chắn sẽ đến đúng giờ, cho nên, Lâm Bối chính là cố ý hẹn vào thời gian này, cố tình hẹn vào lúc Đường Lăng trở về.
5 giờ chiều, một mình Dương Tầm Chiêu đến khách sạn, Hàn Nhã Thanh tạm thời có việc, Dương Tầm Chiêu vốn dĩ muốn đợi Hàn Nhã Thanh xử lý xong việc thì cùng Hàn Nhã Thanh đến đây.
Nhưng Hàn Nhã Thanh kiên trì bảo anh đến trước, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu vương tử, đến muộn không hay lắm.
Dương Tầm Chiêu xuống xe, trực tiếp đi vào khách sạn, vào lúc này, Đường Lăng vừa về đến, có điều khi Đường Lăng xuống xe, Dương Tầm Chiêu đã đi vào khách sạn, anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dương Tầm Chiêu vụt qua.
Đương nhiên, lấy quan hệ của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, dù chỉ là một bóng lưng, Đường Lăng cũng nhận ra anh.
Đường Lăng tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo anh, nhưng khi Đường Lăng đuổi vào trong khách sạn, Dương Tầm Chiêu đã vào thang máy.
Đường Lăng còn chưa kịp gọi một tiếng, thang máy Dương Tầm Chiêu đi đã đóng lại.
Đường Lăng nghĩ Dương Tầm Chiêu đến khách sạn chắc là đến tìm anh ta, Đường Lăng muốn gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, nhưng nghĩ đến Dương Tầm Chiêu bây giờ đang ở trong thang máy, trong thang máy không có tín hiệu, hơn nữa anh sắp đi lên rồi, cho nên không gọi điện nữa.
5 giờ, người ra vào khách sạn rất nhiều, cho nên thang máy đến có hơi chậm.
Đường Lăng đợi một lúc ở dưới, một chiếc thang máy khác mới xuống.
Lúc này Dương Tầm Chiêu trực tiếp lên tầng tám, tầng tám có một phòng tiếp khách riêng, Lâm Bối lúc này đang ở trong phòng tiếp khách đợi Dương Tầm Chiêu.
Nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bước vào, Lâm Bối thầm thở phào, cô nhìn thời gian, không thể không nói, Dương Tầm Chiêu thật sự rất chuẩn giờ, thời gian vừa đúng, không lệch một giây.
Mà cô biết Đường Lăng cũng sắp trở về vào khoảng thời gian này.
Phòng họp là phòng thứ hai bên trái thang máy.
Lâm Bối biết, Đường Lăng đã lên tầng, sắp về phòng, chắc chắn phải đi qua căn phòng này.
Cho nên, Lâm Bối mới cố tình chọn chỗ này, thời gian cô cũng sớm tính toán rồi.
Cho nên tất cả mọi chuyện, cô đều tính rồi, chỉ đợi...
“Anh Dương, xin chào.” Lâm Bối đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Tầm Chiêu, chào hỏi anh.
Lâm Bối lúc này đứng cách Dương Tầm Chiêu khoảng hai mét, lịch sự mà khách khí.
“Liên quan đến chuyện tối hôm đó, Tiểu vương tử còn biết cái gì?” Dương Tầm Chiêu không muốn lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.
Dù sao Lâm Bối ở trong điện thoại tiết lộ mình biết vài chuyện.
Anh ta đồng ý đến đây chính là vì chuyện của tối hôm đó.
“Anh Dương, anh định để hai chúng ta đứng nói chuyện này sao?” Lâm Bối khẽ mỉm cười, thái độ vẫn lịch sự mà khách khí: “Chuyện này có thể không phải chỉ một hai câu thì có thể nói rõ ràng được.”
Dương Tầm Chiêu không có nói gì, mà cất bước, đi tới, ngồi trên một chiếc ghế.
Lâm Bối cũng đi theo Dương Tầm Chiêu qua đó, Lâm Bối lúc này đứng ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, cô không có khẩn trương mà ngồi xuống.
Bởi vì cô đang đợi...
Vào lúc này, Lâm Bối nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, mắt của Lâm Bối lóe lên, cô nghĩ, chắc là Đường Lăng đến rồi?
Dù sao cả tầng tám, chỉ có ba người bọn họ ở, anh cả có chuyện sẽ không trở về nhanh như thế, cho nên chỉ có thể là Đường Lăng.
Lâm Bối nghe thấy tiếng bước chân, khi cô hơi liếc mắt, dư quang ở khóe mắt phát hiện vừa hay Đường Lăng đi qua.
Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó khẽ rướn người, dựa sát vào trước mặt Dương Tầm Chiêu, trực tiếp mà nhanh chóng nói: “Dương Tầm Chiêu, tôi thích anh, tối hôm đó tôi vốn tưởng rằng anh ở phòng đó, cho nên tôi đã lẻn vào, tôi không ngờ người trong phòng lại là Đường Lăng.”
Lúc này, giọng của Lâm Bối không cao, nhưng, lại đủ khiến Đường Lăng ở bên ngoài nghe thấy.
Bởi vì, lời của Lâm Bối vốn dĩ chính là cố ý nói cho Đường Lăng nghe.
Cô không muốn Đường Lăng chịu trách nhiệm, cô cũng không muốn dây dưa gì với Đường Lăng, cô nhất định phải trở về, bắt buộc phải tiếp tục làm Tiểu vương tử của cô, cô không thể ở lại đây, càng không thể gả cho Đường Lăng.
Mẹ của cô còn ở nước D đợi, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ cô.
Cô nếu như bại lộ thân phận, mẹ của cô sẽ gặp nguy hiểm, cô không thể để mẹ của cô bởi vì cô chịu tổn hại.
Cho nên, cô không thể không làm như thế.
Lúc này, Đường Lăng vừa hay đi đến bên ngoài phòng họp, cho nên, anh ta nghe rõ ràng được lời Lâm Bối nói.
Nghe rất rõ ràng, không sót một từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.