Chương 486: Cậu ba dương, anh tùy hứng như thế mà được sao (1)
Mạch Hạ Du Trúc
21/12/2020
Nhưng mà Dương Tầm Chiêu không nghe thấy lời Hàn Nghiên Nghiên nói, anh không đáp lại, thậm chí không nhìn về phía cô ta, ánh mắt vẫn cứ nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Anh rể, anh đến ăn cơm cùng gia đình là vì chị của em à?” Hàn Chí Long cảm thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu có chút
không rõ ràng nên ngập ngừng nói.
Chị gái mà Hàn Chí Long nói đương nhiên là Hàn Nghiên Nghiên, nhưng đối với Dương Tầm Chiêu, cô ta giống như không khí, tồn tại nhưng hoàn toàn bị anh ngó lơ.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Chí Long hỏi vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Hàn Nhã Thanh, dù gì thì Hàn Chí Long đúng là phải gọi Hàn Nhã Thanh là chị.
Dương Tầm Chiêu nghe một tiếng anh rể, cảm thấy khá tốt, vậy nên không hề phản bác.
Cậu ba Dương không phản bác lại, biểu hiện của những người trong bàn đều trở nên vi diệu.
Mọi người đều biết chị gái mà Hàn Chí Long nói lúc này là đang ám chỉ Hàn Nghiên Nghiên, cho nên mọi người liền tự động
nghĩ rằng Dương Tầm Chiêu lần này thật sự đến vì Hàn Nghiên Nghiên.
Ngay cả anh rể cũng đã thừa nhận, có vẻ như anh thực sự đang có ý định kết hôn với Hàn Nghiên Nghiên rồi.
Ánh mắt ông cụ Hàn lóe lên, nhìn đi nhìn lại phía Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Ông thế nào cũng cảm thấy Dương Tầm Chiêu không phản đối hai tiếng anh rể của Chí Long là bởi vì tưởng đó là Thanh
Thanh?
Chỉ là Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu?
Có thể không?
Hàn Nghiên Nghiên vốn dĩ có hơi gượng gạo khi thấy cậu ba Dương không để ý đến mình, lúc này nghe Chí Long gọi cậu ba
Dương là anh rể mà cậu ba Dương cũng không phản bác lại, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, nếu vậy nghĩa là cậu ba Dương định cưới cô sao?
Chuyện này có thật không?
Không phải cô đang mơ đó chứ?
Bỗng ngay lúc này, Dương Tầm Chiêu nhìn con tôm trước mặt, đột nhiên nói: “Anh muốn ăn tôm."
Lúc Dương Tầm Chiêu nói lời này, mắt tuy đang nhìn con tôm, nhưng thật ra lại là đang nói với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh là người khôn ngoan, tự nhiên cũng có thể hiểu được, cô thật sự muốn trợn anh một cái.
Anh muốn ăn tôm thì cứ ăn đi, không phải ở ngay trước mặt sao, đưa tay ra là có thể lấy được rồi, nói cái gì nữa chứ? Nói có thể đưa tôm vào miệng được chắc?
Tuy nhiên, lúc này cậu ba Dương chỉ nhìn mà không làm gì cả.
“Để em lột vỏ cho anh.” Hàn Nghiên Nghiên đột nhiên cảm thấy lời này của Dương Tầm Chiêu là đang nói với cô ta, Hàn Nghiên Nghiên hiểu điều này. Ý tứ của cậu ba Dương lúc này không thể rõ ràng hơn, đó chính là muốn cô ta giúp anh lột vỏ tôm.
Yêu cầu này của cậu ba Dương, cô ta mong còn không được ấy chứ.
Hàn Nghiên Nghiên nói xong, gắp hai con tôm vào bát mình, bắt đầu cẩn thận lột vỏ, rõ ràng là lột cho Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, cô kết hôn với Dương Tâm Chiêu được ba tháng, cô biết Dương Tầm Chiêu hơi có chút bệnh ưa sạch sẽ.
Dương Tầm Chiêu sẽ không bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì mà người khác đã chạm vào.
Tuy nhiên, cô là một ngoại lệ, cô nhớ tới lúc Dương Tầm Chiêu hôn cô, thậm chí đến nước bọt của mình cũng nuốt vào rồi, vì
vậy nếu mà đối với cô cũng quá sạch sẽ thì quái đản quá rồi.
Hàn Nhã Thanh nhớ Dương Tầm Chiêu có thói quen sạch sẽ, anh nhất định sẽ không động vào con tôm mà Hàn Nghiên
Nghiên đã lột cho, nhưng dù sao cũng có thể có ngoại lệ, Hàn Nghiên Nghiên cũng được coi là mỹ nhân mà.
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, liền cảm giác được một tia nhìn thẳng trên người, muốn bỏ qua cũng không được.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu nhíu mày nhìn cô, ánh mắt có chút tàn nhẫn, trong mắt lộ ra ẩn ý - nếu cô dám bỏ con tôm đã bóc vỏ của
Hàn Nghiên Nghiên vào bát của anh, anh sẽ xé xác cô ra ngay.
Là một chuyên gia tâm lý, Hàn Nhã Thanh lúc này đã hiểu chính xác ý tứ của Dương Tầm Chiêu, một chút cũng không hề nhầm.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, anh không muốn Hàn Nghiên Nghiên bóc tôm, có thể trực tiếp nói với Hàn Nghiên Nghiên, cũng có thể trực tiếp nổi giận với Hàn Nghiên Nghiên mà, bộ liên quan gì đến cô sao?
Mắc mớ gì anh phát tiết với cô?
Cô oan không chứ hả?
Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, nhưng dưới ánh mắt đó của cậu ba Dương, cuối cùng cô cũng phải chịu thua, cô nhanh chóng gắp một con tôm, bỏ đầu và đuôi rồi lột vỏ, chưa được một giây là làm xong, Hàn Nhã Thanh ném tôm thẳng vào bát của Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lập tức dịu đi, cúi đầu, gắp con tôm vừa bóc của Hàn Nhã Thanh cho vào miệng, nhếch môi thỏa
mãn.
Ngon lắm, tôm vợ lột cho ăn rất ngon, hai người họ cưới nhau ba tháng rồi mà anh còn chưa được hưởng thụ kiểu đối đãi thế này, cảm giác thật tuyệt!!
“Chà, ngon lắm.” Dương Tầm Chiêu ăn xong, nghiêm túc khen ngợi một câu, đương nhiên lúc cậu ba Dương nói lời này, ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu lúc này có chút phiền muộn, ăn đi, ăn đi, tại sao không ăn cho chết luôn đi?
Hàn Nghiên Nghiên thật sự vô cùng căm hận, hận không thể nuốt luôn Hàn Nhã Thanh, rõ ràng là cô ta lột tôm cho cậu ba
Dương trước, thế mà con đê tiện Hàn Nhã Thanh kia lại dám cướp cơ hội, hơn nữa cậu ba Dương còn ăn tôm Hàn Nhã Thanh lột nữa chứ.
“Hai đứa quen nhau?” Ánh mắt ông cụ Hàn nhìn đi nhìn lại Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, rồi đột nhiên hỏi.
Thật ra ông cụ Hàn cố ý hỏi chuyện này, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng đã đầu tư cho Hàn Thị, Hàn Nhã Thanh quen Dương Tầm Chiêu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ông cụ Hàn hỏi chuyện này còn là vì mục đích khác.
Tuy rằng ông cảm thấy Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu khó có thể có quan hệ gì với nhau, nhưng tương tác giữa hai người này thực sự quá khiến người ta...
“Quen.”
“Không quen.”
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đồng thanh trả lời.
Tất nhiên, người nói “quen” là cậu ba Dương, còn người nói “không quen” là Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói không quen mình, hai mắt nhanh chóng nheo lại, anh biết cô không muốn ông cụ biết quan hệ của hai người, thế nhưng cô giờ còn dám nói là không quen biết anh nữa!
Không quen biết anh!!
Hay, hay lắm, cô thật sự được lắm.
“Thế rốt cuộc là có quen hay không?” Trong mắt ông cụ Hàn có chút phức tạp, một người nói là biết, người kia lại nói là không, chuyện gì vậy chứ?
Hơn nữa người nói có quen lại là Dương Tầm Chiêu?
Nếu như Thanh Thanh nói rằng họ biết nhau, còn Dương Tầm Chiêu nói không thì điều này còn hiểu được, thế mà bây giờ lại ngược lại.
Mà rõ ràng, lúc Thanh Thanh nói không quen biết nhau, Dương Tầm Chiêu giống như đang tức giận, thế nên ông cụ Hàn mới càng cảm thấy kỳ quái.
Những người khác cũng nhìn Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, đều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Lân này Dương Tầm Chiêu không trả lời, anh chỉ liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, anh muốn xem cô trả lời như thế nào.
Ba tháng kết hôn, anh và cô xứng đáng với cái danh vợ chông, ăn cùng bàn ngủ chung giường, đêm nào anh cũng ôm cô, hôn cô, bây giờ người phụ nữ này lại nói không quen anh sao?
Anh muốn xem cô ứng phó như thế nào?
“Anh rể, anh đến ăn cơm cùng gia đình là vì chị của em à?” Hàn Chí Long cảm thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu có chút
không rõ ràng nên ngập ngừng nói.
Chị gái mà Hàn Chí Long nói đương nhiên là Hàn Nghiên Nghiên, nhưng đối với Dương Tầm Chiêu, cô ta giống như không khí, tồn tại nhưng hoàn toàn bị anh ngó lơ.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Chí Long hỏi vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Hàn Nhã Thanh, dù gì thì Hàn Chí Long đúng là phải gọi Hàn Nhã Thanh là chị.
Dương Tầm Chiêu nghe một tiếng anh rể, cảm thấy khá tốt, vậy nên không hề phản bác.
Cậu ba Dương không phản bác lại, biểu hiện của những người trong bàn đều trở nên vi diệu.
Mọi người đều biết chị gái mà Hàn Chí Long nói lúc này là đang ám chỉ Hàn Nghiên Nghiên, cho nên mọi người liền tự động
nghĩ rằng Dương Tầm Chiêu lần này thật sự đến vì Hàn Nghiên Nghiên.
Ngay cả anh rể cũng đã thừa nhận, có vẻ như anh thực sự đang có ý định kết hôn với Hàn Nghiên Nghiên rồi.
Ánh mắt ông cụ Hàn lóe lên, nhìn đi nhìn lại phía Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Ông thế nào cũng cảm thấy Dương Tầm Chiêu không phản đối hai tiếng anh rể của Chí Long là bởi vì tưởng đó là Thanh
Thanh?
Chỉ là Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu?
Có thể không?
Hàn Nghiên Nghiên vốn dĩ có hơi gượng gạo khi thấy cậu ba Dương không để ý đến mình, lúc này nghe Chí Long gọi cậu ba
Dương là anh rể mà cậu ba Dương cũng không phản bác lại, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, nếu vậy nghĩa là cậu ba Dương định cưới cô sao?
Chuyện này có thật không?
Không phải cô đang mơ đó chứ?
Bỗng ngay lúc này, Dương Tầm Chiêu nhìn con tôm trước mặt, đột nhiên nói: “Anh muốn ăn tôm."
Lúc Dương Tầm Chiêu nói lời này, mắt tuy đang nhìn con tôm, nhưng thật ra lại là đang nói với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh là người khôn ngoan, tự nhiên cũng có thể hiểu được, cô thật sự muốn trợn anh một cái.
Anh muốn ăn tôm thì cứ ăn đi, không phải ở ngay trước mặt sao, đưa tay ra là có thể lấy được rồi, nói cái gì nữa chứ? Nói có thể đưa tôm vào miệng được chắc?
Tuy nhiên, lúc này cậu ba Dương chỉ nhìn mà không làm gì cả.
“Để em lột vỏ cho anh.” Hàn Nghiên Nghiên đột nhiên cảm thấy lời này của Dương Tầm Chiêu là đang nói với cô ta, Hàn Nghiên Nghiên hiểu điều này. Ý tứ của cậu ba Dương lúc này không thể rõ ràng hơn, đó chính là muốn cô ta giúp anh lột vỏ tôm.
Yêu cầu này của cậu ba Dương, cô ta mong còn không được ấy chứ.
Hàn Nghiên Nghiên nói xong, gắp hai con tôm vào bát mình, bắt đầu cẩn thận lột vỏ, rõ ràng là lột cho Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, cô kết hôn với Dương Tâm Chiêu được ba tháng, cô biết Dương Tầm Chiêu hơi có chút bệnh ưa sạch sẽ.
Dương Tầm Chiêu sẽ không bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì mà người khác đã chạm vào.
Tuy nhiên, cô là một ngoại lệ, cô nhớ tới lúc Dương Tầm Chiêu hôn cô, thậm chí đến nước bọt của mình cũng nuốt vào rồi, vì
vậy nếu mà đối với cô cũng quá sạch sẽ thì quái đản quá rồi.
Hàn Nhã Thanh nhớ Dương Tầm Chiêu có thói quen sạch sẽ, anh nhất định sẽ không động vào con tôm mà Hàn Nghiên
Nghiên đã lột cho, nhưng dù sao cũng có thể có ngoại lệ, Hàn Nghiên Nghiên cũng được coi là mỹ nhân mà.
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, liền cảm giác được một tia nhìn thẳng trên người, muốn bỏ qua cũng không được.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu nhíu mày nhìn cô, ánh mắt có chút tàn nhẫn, trong mắt lộ ra ẩn ý - nếu cô dám bỏ con tôm đã bóc vỏ của
Hàn Nghiên Nghiên vào bát của anh, anh sẽ xé xác cô ra ngay.
Là một chuyên gia tâm lý, Hàn Nhã Thanh lúc này đã hiểu chính xác ý tứ của Dương Tầm Chiêu, một chút cũng không hề nhầm.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, anh không muốn Hàn Nghiên Nghiên bóc tôm, có thể trực tiếp nói với Hàn Nghiên Nghiên, cũng có thể trực tiếp nổi giận với Hàn Nghiên Nghiên mà, bộ liên quan gì đến cô sao?
Mắc mớ gì anh phát tiết với cô?
Cô oan không chứ hả?
Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, nhưng dưới ánh mắt đó của cậu ba Dương, cuối cùng cô cũng phải chịu thua, cô nhanh chóng gắp một con tôm, bỏ đầu và đuôi rồi lột vỏ, chưa được một giây là làm xong, Hàn Nhã Thanh ném tôm thẳng vào bát của Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lập tức dịu đi, cúi đầu, gắp con tôm vừa bóc của Hàn Nhã Thanh cho vào miệng, nhếch môi thỏa
mãn.
Ngon lắm, tôm vợ lột cho ăn rất ngon, hai người họ cưới nhau ba tháng rồi mà anh còn chưa được hưởng thụ kiểu đối đãi thế này, cảm giác thật tuyệt!!
“Chà, ngon lắm.” Dương Tầm Chiêu ăn xong, nghiêm túc khen ngợi một câu, đương nhiên lúc cậu ba Dương nói lời này, ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu lúc này có chút phiền muộn, ăn đi, ăn đi, tại sao không ăn cho chết luôn đi?
Hàn Nghiên Nghiên thật sự vô cùng căm hận, hận không thể nuốt luôn Hàn Nhã Thanh, rõ ràng là cô ta lột tôm cho cậu ba
Dương trước, thế mà con đê tiện Hàn Nhã Thanh kia lại dám cướp cơ hội, hơn nữa cậu ba Dương còn ăn tôm Hàn Nhã Thanh lột nữa chứ.
“Hai đứa quen nhau?” Ánh mắt ông cụ Hàn nhìn đi nhìn lại Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, rồi đột nhiên hỏi.
Thật ra ông cụ Hàn cố ý hỏi chuyện này, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng đã đầu tư cho Hàn Thị, Hàn Nhã Thanh quen Dương Tầm Chiêu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ông cụ Hàn hỏi chuyện này còn là vì mục đích khác.
Tuy rằng ông cảm thấy Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu khó có thể có quan hệ gì với nhau, nhưng tương tác giữa hai người này thực sự quá khiến người ta...
“Quen.”
“Không quen.”
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đồng thanh trả lời.
Tất nhiên, người nói “quen” là cậu ba Dương, còn người nói “không quen” là Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói không quen mình, hai mắt nhanh chóng nheo lại, anh biết cô không muốn ông cụ biết quan hệ của hai người, thế nhưng cô giờ còn dám nói là không quen biết anh nữa!
Không quen biết anh!!
Hay, hay lắm, cô thật sự được lắm.
“Thế rốt cuộc là có quen hay không?” Trong mắt ông cụ Hàn có chút phức tạp, một người nói là biết, người kia lại nói là không, chuyện gì vậy chứ?
Hơn nữa người nói có quen lại là Dương Tầm Chiêu?
Nếu như Thanh Thanh nói rằng họ biết nhau, còn Dương Tầm Chiêu nói không thì điều này còn hiểu được, thế mà bây giờ lại ngược lại.
Mà rõ ràng, lúc Thanh Thanh nói không quen biết nhau, Dương Tầm Chiêu giống như đang tức giận, thế nên ông cụ Hàn mới càng cảm thấy kỳ quái.
Những người khác cũng nhìn Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, đều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Lân này Dương Tầm Chiêu không trả lời, anh chỉ liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, anh muốn xem cô trả lời như thế nào.
Ba tháng kết hôn, anh và cô xứng đáng với cái danh vợ chông, ăn cùng bàn ngủ chung giường, đêm nào anh cũng ôm cô, hôn cô, bây giờ người phụ nữ này lại nói không quen anh sao?
Anh muốn xem cô ứng phó như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.