Chương 488: Cậu ba dương, anh tùy hứng như thế mà được sao? (3)
Mạch Hạ Du Trúc
22/12/2020
“Em không biết lái xe.” Hàn Nhã Thanh theo bản năng từ chối, trong lúc này, trong tình huống này, cô có điên mới ở một mình với anh.
Đương nhiên là cô biết lái xe, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt, chỉ là cô không muốn đưa Dương Tầm Chiêu đi thôi.
“Hay là để em tiễn cậu ba Dương đi.” Hàn Nghiên Nghiên nhanh nhảu tiếp lời, trong lúc này, trong tình huống này, một nam một nữ ở trên xe, rất dễ phát sinh chuyện gì đó, Hàn Nghiên Nghiên cực kỳ mong đợi có thể phát sinh gì đó với cậu ba Dương.
Nhưng cậu ba Dương lại không thèm nhìn Hàn Nghiên Nghiên lấy một cái, đôi đông tử cứ dán chặt lấy Hàn Nhã Thanh, dường như anh đang nghĩ gì đó, sau đó chậm rãi nói: “Em không biết lái xe? Anh nhớ là...”
“Đi thôi, em tiễn anh.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh sợ nhất chính là anh nhắc đến những chuyện trước kia, anh chỉ cân nói một câu mà cô sợ thôi là đủ tiết lộ hết tất thảy mọi chuyện, vậy nên cô không thể không chịu khuất phục.
Lúc này Hàn Nghiên Nghiên trong lòng thù hận dâng trào đến mức muốn giết người mất thôi.
Ông cụ Hàn thì càng nhìn càng vui vẻ.
Hàn Nhã Thanh lái xe của Dương Tầm Chiêu, sau khi anh lên xe thì không hề nói gì, sắc mặt rõ ràng có chút tối tăm.
Anh khẽ dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn ra anh đang không vui, nhưng vì anh không nói gì nên cô cũng không lên tiếng.
Vì vậy cả quãng đường vô cùng yên tĩnh, đương nhiên là Hàn Nhã Thanh biết đường về chỗ anh ở, nên cô cứ thế lái xe về thẳng cửa nhà anh.
“Đến rồi.” Hàn Nhã Thanh dừng xe, cô quay sang nhìn anh, thấy anh vẫn dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt y hệt như vừa nãy nhìn cô.
Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tức giận.
“Em về trước đây.” Hàn Nhã Thanh thấy anh không nói gì thì định mở cửa xuống cô, cô đã đưa anh về tận nhà rồi, bây giờ dĩ
nhiên phải về thôi.
“Chúng ta không quen sao? Hả?” Anh không nhúc nhích, chỉ có âm thanh bất ngờ vang lên.
Hàn Nhã Thanh sững người, lập tức hiểu ra ý anh, thì ra vì lúc trước cô đã nói không quen biết anh nên anh mới tức giận.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thấy đôi mắt hơi nheo lại của anh vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng, trái tim bất giác khẽ run lên.
Cô phát hiện rằng lúc này anh cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cô vô thức muốn tháo chạy.
Chỉ là không đợi cô kịp phản ứng lại, Dương Tầm Chiêu đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó anh hạ ghế, nhanh chóng lật người đè cô xuống.
“Chúng ta không quen sao? Hả?” Dương Tầm Chiêu lặp lại câu hỏi vừa nãy, lần này, rõ ràng đã mang theo vài phân nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Hàn Nhã Thanh khẽ động khóe miệng định lên tiếng, anh lại đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh vừa điên cuồng vừa mãnh liệt, còn có cả mùi vị trừng phạt xen lẫn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Nhã Thanh không thể nào hoàn hồn lại được.
Nụ hôn dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng khẽ mở, anh khẽ khàng lên tiếng: “Không quen mà có thể làm thế này sao?”
Lời anh vừa dứt là lại thêm một lần cúi đầu, cắn một cái lên cổ cô, anh không dùng lực nên lại khiến vết căn này càng thêm ám muội, cắn xong, anh lại chậm rãi nói: “Không quen có thể làm thế này sao?”
Sau đó, tay anh liền nắm lấy áo cô, ve vuốt da thịt cô, nhào nặn từng chút một, hơi thở nguy hiểm không ngừng phả lên khuôn mặt cô: “Không quen có thể làm thế này sao?”
Hàn Nhã Thanh muốn nói, cho dù bọn họ có quen thì bây giờ đã ly hôn rồi, cũng không thể làm thế này được, nhưng lời này đi đến miệng cô lại không thể nói ra được.
Cũng chính lúc này, tay anh lại di chuyển đến nơi nào đó phía trước cô, sau đó dùng lực bóp một cái, anh hỏi lại: “Không quen có thể làm thế này sao?”
“Dương... Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, toàn thân khẽ run rẩy, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh quá khỏe, cô
không thể nào đẩy ra nổi.
Động tác của Dương Tầm Chiêu càng tùy tiện hơn, hoàn toàn không kiêng nể.
“Không quen mà làm thế này được à?” Lần này, giọng nói của anh có chút tức giận, cũng mang theo âm thanh khàn khàn kỳ lạ.
Đây là những chuyện mà khi hai người họ là vợ chồng đã từng làm, mà không phải chỉ làm một lần, vậy mà cô lại nói không
quen biết anh.
Không quen anh có thể hôn cô sao? Không quen anh có thể gần gũi cô sao? Không quen anh có thể cắn cô, chạm vào cô sao?
Không quen mà anh lại có thể không ngừng ham muốn cô đến vậy ư?
“Anh, anh buông em ra đã...” Thân thể Hàn Nhã Thanh càng lúc càng cứng đờ, cô cảm giác hành động của Dương Tầm Chiêu càng ngày càng tùy tiện, càng điên cuồng.
“Không buông, em không quen anh cơ mà? Vậy anh để cho em làm quen cho kỹ, để em cả đời này cũng không thể quên anh...” Dương Tầm Chiêu càng dùng lực đè cô xuống, động tác tay cũng theo đó mà càng hư hỏng hơn.
Anh chắc chắn sẽ khiến cô cả đời này không quên nổi. Đảm bảo cô sẽ không bao giờ nói ra câu không quen biết anh nữa!
Cơ thể cứng đờ của Hàn Nhã Thanh vô thức run rẩy, trái tim cũng khẽ rung theo, hai người họ kết hôn ba tháng, cô hiểu Dương Tầm Chiêu, việc anh muốn làm chắc chắn không ai có thể ngăn cản được.
Bây giờ Dương Tầm Chiêu rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, hơn nữa tối nay anh còn uống cả rượu.
Nhưng may mắn là anh chỉ uống một chút, ông vừa mới ra viện không thể uống rượu nên không thể uống cùng anh, Hàn Trung Dung và Hàn Chí Long thì anh chẳng thèm để tâm tới.
Chút rượu đó là anh cố ý uống, vì như vậy anh có thể tìm lý do để Hàn Nhã Thanh đưa anh về.
Vậy nên bây giờ Hàn Nhã Thanh không phản ứng quá nhiều, cũng không cảm thấy đau đầu.
Bây giờ cô càng tỉnh táo, thì mới càng kinh sợ.
Khi kết hôn với anh, cô còn có thể nói với bản thân đây là chuyện bình thường giữa hai vợ chồng, nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn rồi.
Về mặt này Hàn Nhã Thanh cực kỳ giữ mình, nếu đã ly hôn rồi mà còn phát sinh chuyện này, cô sẽ có cảm giác không thể chấp nhận nổi.
“Dương Tầm Chiêu, anh có thể bỏ em ra trước không?” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài: “Chúng ta đã ly dị rồi, anh không thể làm thế này với em được.”
“Anh không thể làm thế với em? Vậy ai có thể?” Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô, sự nguy hiểm và lạnh lùng trong con
ngươi đang hơi nheo lại kia dường như có thể khiến cho người ta ngạt thở.
Anh không thể làm thế với cô? Vậy ai có thế? Bùi Dật Duy sao?
Anh biết, người cô thích là Bùi Dật Duy, nên Bùi Dật Duy có thể làm vậy với cô?
Hàn Nhã Thanh sững người? Ai có thể ư?
“Nói cho anh biết, anh không thể thì ai?” Dương Tầm Chiêu cảm giác sự đố ky trong lòng anh lúc này sắp bùng nổ, dựa vào đâu mà anh không thể còn Bùi Dật Duy thì được?
Lúc Dương Tầm Chiêu hỏi câu này, cơ thể anh càng dùng lực đè cô xuống.
“Chỉ có chồng em mới được thôi.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh sáng lên, sau đó cô trả lời anh một câu.
Cô cảm thấy chuyện này chỉ có vợ chồng với nhau mới có thể làm được, cho nên chỉ có chông cô có thể làm thế với cô thôi.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ, lửa giận trong lòng lập tức tan biến, câu nói này của cô đã làm yên lòng anh, ý cô là...
Đương nhiên là cô biết lái xe, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt, chỉ là cô không muốn đưa Dương Tầm Chiêu đi thôi.
“Hay là để em tiễn cậu ba Dương đi.” Hàn Nghiên Nghiên nhanh nhảu tiếp lời, trong lúc này, trong tình huống này, một nam một nữ ở trên xe, rất dễ phát sinh chuyện gì đó, Hàn Nghiên Nghiên cực kỳ mong đợi có thể phát sinh gì đó với cậu ba Dương.
Nhưng cậu ba Dương lại không thèm nhìn Hàn Nghiên Nghiên lấy một cái, đôi đông tử cứ dán chặt lấy Hàn Nhã Thanh, dường như anh đang nghĩ gì đó, sau đó chậm rãi nói: “Em không biết lái xe? Anh nhớ là...”
“Đi thôi, em tiễn anh.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh sợ nhất chính là anh nhắc đến những chuyện trước kia, anh chỉ cân nói một câu mà cô sợ thôi là đủ tiết lộ hết tất thảy mọi chuyện, vậy nên cô không thể không chịu khuất phục.
Lúc này Hàn Nghiên Nghiên trong lòng thù hận dâng trào đến mức muốn giết người mất thôi.
Ông cụ Hàn thì càng nhìn càng vui vẻ.
Hàn Nhã Thanh lái xe của Dương Tầm Chiêu, sau khi anh lên xe thì không hề nói gì, sắc mặt rõ ràng có chút tối tăm.
Anh khẽ dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn ra anh đang không vui, nhưng vì anh không nói gì nên cô cũng không lên tiếng.
Vì vậy cả quãng đường vô cùng yên tĩnh, đương nhiên là Hàn Nhã Thanh biết đường về chỗ anh ở, nên cô cứ thế lái xe về thẳng cửa nhà anh.
“Đến rồi.” Hàn Nhã Thanh dừng xe, cô quay sang nhìn anh, thấy anh vẫn dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt y hệt như vừa nãy nhìn cô.
Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tức giận.
“Em về trước đây.” Hàn Nhã Thanh thấy anh không nói gì thì định mở cửa xuống cô, cô đã đưa anh về tận nhà rồi, bây giờ dĩ
nhiên phải về thôi.
“Chúng ta không quen sao? Hả?” Anh không nhúc nhích, chỉ có âm thanh bất ngờ vang lên.
Hàn Nhã Thanh sững người, lập tức hiểu ra ý anh, thì ra vì lúc trước cô đã nói không quen biết anh nên anh mới tức giận.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thấy đôi mắt hơi nheo lại của anh vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng, trái tim bất giác khẽ run lên.
Cô phát hiện rằng lúc này anh cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cô vô thức muốn tháo chạy.
Chỉ là không đợi cô kịp phản ứng lại, Dương Tầm Chiêu đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó anh hạ ghế, nhanh chóng lật người đè cô xuống.
“Chúng ta không quen sao? Hả?” Dương Tầm Chiêu lặp lại câu hỏi vừa nãy, lần này, rõ ràng đã mang theo vài phân nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Hàn Nhã Thanh khẽ động khóe miệng định lên tiếng, anh lại đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh vừa điên cuồng vừa mãnh liệt, còn có cả mùi vị trừng phạt xen lẫn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Nhã Thanh không thể nào hoàn hồn lại được.
Nụ hôn dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng khẽ mở, anh khẽ khàng lên tiếng: “Không quen mà có thể làm thế này sao?”
Lời anh vừa dứt là lại thêm một lần cúi đầu, cắn một cái lên cổ cô, anh không dùng lực nên lại khiến vết căn này càng thêm ám muội, cắn xong, anh lại chậm rãi nói: “Không quen có thể làm thế này sao?”
Sau đó, tay anh liền nắm lấy áo cô, ve vuốt da thịt cô, nhào nặn từng chút một, hơi thở nguy hiểm không ngừng phả lên khuôn mặt cô: “Không quen có thể làm thế này sao?”
Hàn Nhã Thanh muốn nói, cho dù bọn họ có quen thì bây giờ đã ly hôn rồi, cũng không thể làm thế này được, nhưng lời này đi đến miệng cô lại không thể nói ra được.
Cũng chính lúc này, tay anh lại di chuyển đến nơi nào đó phía trước cô, sau đó dùng lực bóp một cái, anh hỏi lại: “Không quen có thể làm thế này sao?”
“Dương... Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, toàn thân khẽ run rẩy, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh quá khỏe, cô
không thể nào đẩy ra nổi.
Động tác của Dương Tầm Chiêu càng tùy tiện hơn, hoàn toàn không kiêng nể.
“Không quen mà làm thế này được à?” Lần này, giọng nói của anh có chút tức giận, cũng mang theo âm thanh khàn khàn kỳ lạ.
Đây là những chuyện mà khi hai người họ là vợ chồng đã từng làm, mà không phải chỉ làm một lần, vậy mà cô lại nói không
quen biết anh.
Không quen anh có thể hôn cô sao? Không quen anh có thể gần gũi cô sao? Không quen anh có thể cắn cô, chạm vào cô sao?
Không quen mà anh lại có thể không ngừng ham muốn cô đến vậy ư?
“Anh, anh buông em ra đã...” Thân thể Hàn Nhã Thanh càng lúc càng cứng đờ, cô cảm giác hành động của Dương Tầm Chiêu càng ngày càng tùy tiện, càng điên cuồng.
“Không buông, em không quen anh cơ mà? Vậy anh để cho em làm quen cho kỹ, để em cả đời này cũng không thể quên anh...” Dương Tầm Chiêu càng dùng lực đè cô xuống, động tác tay cũng theo đó mà càng hư hỏng hơn.
Anh chắc chắn sẽ khiến cô cả đời này không quên nổi. Đảm bảo cô sẽ không bao giờ nói ra câu không quen biết anh nữa!
Cơ thể cứng đờ của Hàn Nhã Thanh vô thức run rẩy, trái tim cũng khẽ rung theo, hai người họ kết hôn ba tháng, cô hiểu Dương Tầm Chiêu, việc anh muốn làm chắc chắn không ai có thể ngăn cản được.
Bây giờ Dương Tầm Chiêu rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, hơn nữa tối nay anh còn uống cả rượu.
Nhưng may mắn là anh chỉ uống một chút, ông vừa mới ra viện không thể uống rượu nên không thể uống cùng anh, Hàn Trung Dung và Hàn Chí Long thì anh chẳng thèm để tâm tới.
Chút rượu đó là anh cố ý uống, vì như vậy anh có thể tìm lý do để Hàn Nhã Thanh đưa anh về.
Vậy nên bây giờ Hàn Nhã Thanh không phản ứng quá nhiều, cũng không cảm thấy đau đầu.
Bây giờ cô càng tỉnh táo, thì mới càng kinh sợ.
Khi kết hôn với anh, cô còn có thể nói với bản thân đây là chuyện bình thường giữa hai vợ chồng, nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn rồi.
Về mặt này Hàn Nhã Thanh cực kỳ giữ mình, nếu đã ly hôn rồi mà còn phát sinh chuyện này, cô sẽ có cảm giác không thể chấp nhận nổi.
“Dương Tầm Chiêu, anh có thể bỏ em ra trước không?” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài: “Chúng ta đã ly dị rồi, anh không thể làm thế này với em được.”
“Anh không thể làm thế với em? Vậy ai có thể?” Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô, sự nguy hiểm và lạnh lùng trong con
ngươi đang hơi nheo lại kia dường như có thể khiến cho người ta ngạt thở.
Anh không thể làm thế với cô? Vậy ai có thế? Bùi Dật Duy sao?
Anh biết, người cô thích là Bùi Dật Duy, nên Bùi Dật Duy có thể làm vậy với cô?
Hàn Nhã Thanh sững người? Ai có thể ư?
“Nói cho anh biết, anh không thể thì ai?” Dương Tầm Chiêu cảm giác sự đố ky trong lòng anh lúc này sắp bùng nổ, dựa vào đâu mà anh không thể còn Bùi Dật Duy thì được?
Lúc Dương Tầm Chiêu hỏi câu này, cơ thể anh càng dùng lực đè cô xuống.
“Chỉ có chồng em mới được thôi.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh sáng lên, sau đó cô trả lời anh một câu.
Cô cảm thấy chuyện này chỉ có vợ chồng với nhau mới có thể làm được, cho nên chỉ có chông cô có thể làm thế với cô thôi.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ, lửa giận trong lòng lập tức tan biến, câu nói này của cô đã làm yên lòng anh, ý cô là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.