Chương 1350: Cậu ba dương tức giận (3)
Mạch Hạ Du Trúc
12/07/2021
Lúc này trước mắt Hàn Nhã Thanh hiện lên dáng vẻ của hai bé cưng, hiện lên khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu, xem ra cuối cùng cũng không trốn thoát được.
Lần này thật sự không có cách nào khác!!
Bé cưng, hẹn gặp lại, Dương Tầm Chiêu, hẹn gặp lại.
Lúc này mọi người biết rõ dưới tình huống này thì bọn họ vốn không thể xoay ngược tình thế, chờ đợi bọn họ cũng chỉ còn lại là cái chết, lúc này trong lòng mọi người đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mà đúng lúc này một chiếc xe đột nhiên xuất hiên ở ngã rẽ, lúc rẽ khúc cua có chút gấp gáp, nhưng chiếc xe vẫn không giảm tốc độ, nhanh đến kinh ngạc, tốc độ nhanh làm cho chiếc xe suýt bay ra ngoài, nhưng rõ ràng người lái xe rất tốt, cuối cùng cũng ổn định xe lại.
Sau khi chiếc xe qua khỏi khúc cua thì dùng tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường lao về phía chiếc xe phía trước.
Tốc độ rất nhanh, lực tông quá mạnh, chiếc xe phía sau húc văng chiếc xe phía trước.
Người trên xe phía trước không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chờ anh ta phản ứng lại thì mọi chuyện đã trễ, không kịp trốn nữa, đương nhiên cho dù anh ta phản ứng lại cũng không trốn được, bởi vì tốc độ của chiếc xe phía sau quá nhanh, vô cùng nhanh.
Bởi vì chiếc xe phía sau đụng vào nên người đàn ông kia vừa bắn hỏa lực ra đã chuyển hướng khác, bay qua bên cạnh đám người Hàn Nhã Thanh, sau đó đâm vào tảng đá phía xa, tảng đá lập tức nổ tung, tại ra tiếng động lớn, đá vỡ vụn rơi xuống.
Người đàn ông trên xe đang cầm súng nhắm bắn nên sau khi bị xe phía sau đột nhiên đâm vào thì nhất thời không khống chế được chiếc xe, vì thế chiếc xe văng ra xa, bên cạnh là sườn núi nên rơi xuống đó.
Tuy rằng sườn núi không cao lắm, nhưng bởi vì lực tông của xe phía sau thật sự quá mạnh, quá lớn, cho nên xe của người đàn ông kia rơi xuống xong thì bọn họ nghe thấy tiếng vỡ vụn, âm thanh đó có thể thấy được xe vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tiếng vang như vậy thì xác suất người trên xe còn sống cũng không lớn.
Dương Tầm Chiêu ngồi trên xe, bởi vì lực tông quá mạnh nên anh cũng cảm thấy cả người run lên, trước mắt mờ đi, lỗ tai ong ong.
Cũng may xe của anh có chất lượng tốt, nếu không thì anh đụng xe như thế cũng có thể chết rồi.
Một lát sau Dương Tầm Chiêu mới lấy lại tinh thần, sau đó anh mở cửa xuống xe.
Vừa rồi anh đang lái xe trên đường thì nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, nhưng lúc anh nghe máy thì nghe thấy tiếng hét của Hàn Nhã Thanh, sau đó là tiếng súng vang lên, có trời mới biết lúc đó trái tim của anh muốn ngừng đập.
Sau đó anh chỉ nghe thấy tiếng súng, không nghe thấy giọng của cô, có lẽ cô đã làm rớt điện thoại, anh không biết cô đang chạy trốn hay là bị thương.
Lúc đó anh chỉ biết mình phải dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh cô, cho nên anh lại tăng tốc nhanh hơn nữa, tăng đến tốc độ tối đa.
Tốc độ như vậy đi đường núi thật sự rất nguy hiểm, nếu không không cẩn thận ở khúc cua thì xe có thể bay ra ngoài, một bên là núi một bên là sườn núi, nếu rơi xuống thì chắc chắn mất đi tính mạng, nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy, lúc đó anh không nghĩ nhiều.
Anh chỉ muốn biết hiện tại tình hình của cô thế nào, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh cô.
Anh không cúp điện thoại, anh hy vọng có thể nghe thấy tình hình bên kia, nhưng chỉ có tiếng súng liên tục truyền đến, bởi vì tiếng súng quá lớn nên không nghe thấy giọng nói cô, cũng không nghe thấy âm thanh khác.
Từng tiếng súng vang lên làm cho anh sợ hãi, lúc đó anh thật sự sợ hãi, sợ lúc anh chạy tới lại nhìn thấy xác của cô.
Nếu thật sự như thế, anh thật sự không biết mình sẽ làm gì.
May là anh chạy đến vào lúc quan trọng nhất, may là cô còn sống, không bị thương.
Dương Tầm Chiêu xuống xe, chân mềm nhũn vì sợ hãi, đầu gối anh còn đau, có lẽ vừa bị đụng vào, nhưng anh không quan tâm điều này, anh lảo đảo về phía Hàn Nhã Thanh.
Lúc anh đến trước mặt Hàn Nhã Thanh thì quỳ gối xuống mặt đất, sau đó ôm chặt Hàn Nhã Thanh vào lòng, lúc này anh không nhịn được run rẩy, suýt nữa anh đã mất cô.
“Em không sao, em không sao cả.” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được anh đang run rẩy, biết trong lòng anh sợ hãi, vừa rồi cô cũng sợ hãi, nỗi sợ hãi của cô không ít hơn anh, Hàn Nhã Thanh biết rõ nếu không phải đúng lúc Dương Tầm Chiêu chạy đến, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đụng văng chiếc xe kia vào thời điểm quan trọng nhất.
Có lẽ hiện tại cô đã nổ tung thành từng mảnh.
“Lão đại, anh đến quá đúng lúc, nếu chậm hơn một giây thì chúng tôi đã xong đời.” Cố Ngũ ngồi dưới đất, cũng cảm thấy cả người mềm nhũn, cảm giác thoát chết trong gang tấc đúng là không thể miêu tả được.
Vừa rồi anh ta vừa thoát chết một lần, trước đó chỉ muốn bảo vệ bà chủ, không nghĩ nhiều đến bản thân, hiện tại đã an toàn, anh ta mới bắt đầu sợ hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Đương nhiên Trác Thanh và Đầu To Cố Ngũ cũng giống như Cố Ngũ, lúc này hai người nằm trên mặt đất thở hổn hển, bọn họ hít thở bầu không khí trong lành.
Trác Thanh và Đầu To trúng đạn mấy chỗ, máu chảy không ít, lúc này thật sự không có sức lực nằm trên mặt đất, không nghĩ được gì, cũng không có sức động đậy.
Dương Tầm Chiêu nghe Cố Ngũ nói thì cả người đột nhiên cứng đờ, lúc nãy anh đâm vào xe của người kia thì anh nhìn thấy rõ hỏa lực chuyển qua hướng khác, sau đó bay ngang qua bên cạnh đám người Hàn Nhã Thanh.
Nếu không có cú va chạm kia thì hỏa lực đã bắn về phía đám người Hàn Nhã Thanh, nếu bọn họ bị bắn trúng thì chắc chắn nổ tung thành từng mảnh giống như tảng đá kia.
Nếu anh đến muộn một giây, anh thật sự không nhìn thấy cô, nghĩ vậy chút, Dương Tầm Chiêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, anh siết chặt vòng tay, không ngừng dùng sức, không ngừng siết chặt, lo lắng đến mức thở gấp.
“Em không sao, em thật sự không sao, bọn họ luôn bảo vệ em, bọn họ còn bị thương, em không hề bị thương.” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được Dương Tầm Chiêu sợ hãi, cảm nhận được anh đang cứng đờ, cô cảm thấy anh sắp siết chết cô, nhưng cô cũng không đẩy anh ra, cũng không giãy giụa, thậm chí cô cũng không nhắc nhỏ anh, cứ để anh ôm lấy mình.
Lúc này Hàn Nhã Thanh chỉ nói với anh rằng cô không sao cả, thậm chí cũng không bị thương, hơn nữa cô cũng không phải là cô gái yếu đuối, tình huống trước đó không dọa được cô, cho nên cô thật sự không sao.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng nói của Hàn Nhã Thanh, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh thoáng buông lỏng cánh tay, sau đó cẩn thận kiểm tra người Hàn Nhã Thanh, phát hiện trên người cô thật sự không bị thương, cuối cùng tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống.
Dương Tầm Chiêu lại nhìn về phía ba người Cố Ngũ và Trác Thanh với Đầu To, Dương Tầm Chiêu phát hiện ba người họ đều bị thương, hơn nữa còn trúng đạn mấy chỗ.
Dương Tầm Chiêu biết năng lực của Cố Ngũ và Đầu To, mặc dù trước kia Hàn Nhã Thanh đã trải qua huấn luyện, nhưng không thể sánh bằng Cố Ngũ và Đầu To, Hàn Nhã Thanh cũng chỉ mạnh hơn Trác Thanh một chút trong bốn người.
Nhưng hiện tại Cố Ngũ và Đầu To trúng đạn, nhưng trên người Hàn Nhã Thanh lại không bị thương, cậu ba Dương thông minh như vậy thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Cảm ơn, người anh em.” Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Cố Ngũ ngồi dưới đất, còn có Trác Thanh và Đầu To nằm trên đất, trong giọng nói tràn đầy biết ơn!!
Dương Tầm Chiêu biết rõ nếu không có ba người bọn họ liều mạng bảo vệ cho Hàn Nhã Thanh thì chỉ sợ không chờ được đến lúc anh đến, Hàn Nhã Thanh đã xảy ra chuyện, ít nhất là không tránh khỏi bị thương.
“Lão đại, anh đã cứu chúng tôi, nếu anh không kịp thời đến đây thì chúng tôi đã sớm nổ tung thành mảnh nhỏ, người nên nói cảm ơn phải là chúng tôi.” Cố Ngũ hơi ngồi thẳng người, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn, cho nên không đứng lên nổi.
“Cố Ngũ nói rất đúng, Tầm Chiêu, cảm ơn cậu.” Trác Thanh vẫn nằm trên mặt đất, giang hai chân ra, lúc này mặc dù Trác Thanh nói cảm ơn nhưng trong giọng nói mang theo áy náy.
Tất cả mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam gây ra, Trác Hiểu Lam vốn nổ tung bọn họ trong biệt thự, bọn họ chạy khỏi biệt thự, Trác Hiểu Lam lại sắp xếp người đến giết bọn họ.
Trác Hiểu Lam làm những chuyện quá mức tàn nhẫn, làm cho người ta không thể nhịn được nữa!!
Lần này thật sự không có cách nào khác!!
Bé cưng, hẹn gặp lại, Dương Tầm Chiêu, hẹn gặp lại.
Lúc này mọi người biết rõ dưới tình huống này thì bọn họ vốn không thể xoay ngược tình thế, chờ đợi bọn họ cũng chỉ còn lại là cái chết, lúc này trong lòng mọi người đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mà đúng lúc này một chiếc xe đột nhiên xuất hiên ở ngã rẽ, lúc rẽ khúc cua có chút gấp gáp, nhưng chiếc xe vẫn không giảm tốc độ, nhanh đến kinh ngạc, tốc độ nhanh làm cho chiếc xe suýt bay ra ngoài, nhưng rõ ràng người lái xe rất tốt, cuối cùng cũng ổn định xe lại.
Sau khi chiếc xe qua khỏi khúc cua thì dùng tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường lao về phía chiếc xe phía trước.
Tốc độ rất nhanh, lực tông quá mạnh, chiếc xe phía sau húc văng chiếc xe phía trước.
Người trên xe phía trước không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chờ anh ta phản ứng lại thì mọi chuyện đã trễ, không kịp trốn nữa, đương nhiên cho dù anh ta phản ứng lại cũng không trốn được, bởi vì tốc độ của chiếc xe phía sau quá nhanh, vô cùng nhanh.
Bởi vì chiếc xe phía sau đụng vào nên người đàn ông kia vừa bắn hỏa lực ra đã chuyển hướng khác, bay qua bên cạnh đám người Hàn Nhã Thanh, sau đó đâm vào tảng đá phía xa, tảng đá lập tức nổ tung, tại ra tiếng động lớn, đá vỡ vụn rơi xuống.
Người đàn ông trên xe đang cầm súng nhắm bắn nên sau khi bị xe phía sau đột nhiên đâm vào thì nhất thời không khống chế được chiếc xe, vì thế chiếc xe văng ra xa, bên cạnh là sườn núi nên rơi xuống đó.
Tuy rằng sườn núi không cao lắm, nhưng bởi vì lực tông của xe phía sau thật sự quá mạnh, quá lớn, cho nên xe của người đàn ông kia rơi xuống xong thì bọn họ nghe thấy tiếng vỡ vụn, âm thanh đó có thể thấy được xe vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tiếng vang như vậy thì xác suất người trên xe còn sống cũng không lớn.
Dương Tầm Chiêu ngồi trên xe, bởi vì lực tông quá mạnh nên anh cũng cảm thấy cả người run lên, trước mắt mờ đi, lỗ tai ong ong.
Cũng may xe của anh có chất lượng tốt, nếu không thì anh đụng xe như thế cũng có thể chết rồi.
Một lát sau Dương Tầm Chiêu mới lấy lại tinh thần, sau đó anh mở cửa xuống xe.
Vừa rồi anh đang lái xe trên đường thì nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, nhưng lúc anh nghe máy thì nghe thấy tiếng hét của Hàn Nhã Thanh, sau đó là tiếng súng vang lên, có trời mới biết lúc đó trái tim của anh muốn ngừng đập.
Sau đó anh chỉ nghe thấy tiếng súng, không nghe thấy giọng của cô, có lẽ cô đã làm rớt điện thoại, anh không biết cô đang chạy trốn hay là bị thương.
Lúc đó anh chỉ biết mình phải dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh cô, cho nên anh lại tăng tốc nhanh hơn nữa, tăng đến tốc độ tối đa.
Tốc độ như vậy đi đường núi thật sự rất nguy hiểm, nếu không không cẩn thận ở khúc cua thì xe có thể bay ra ngoài, một bên là núi một bên là sườn núi, nếu rơi xuống thì chắc chắn mất đi tính mạng, nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy, lúc đó anh không nghĩ nhiều.
Anh chỉ muốn biết hiện tại tình hình của cô thế nào, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh cô.
Anh không cúp điện thoại, anh hy vọng có thể nghe thấy tình hình bên kia, nhưng chỉ có tiếng súng liên tục truyền đến, bởi vì tiếng súng quá lớn nên không nghe thấy giọng nói cô, cũng không nghe thấy âm thanh khác.
Từng tiếng súng vang lên làm cho anh sợ hãi, lúc đó anh thật sự sợ hãi, sợ lúc anh chạy tới lại nhìn thấy xác của cô.
Nếu thật sự như thế, anh thật sự không biết mình sẽ làm gì.
May là anh chạy đến vào lúc quan trọng nhất, may là cô còn sống, không bị thương.
Dương Tầm Chiêu xuống xe, chân mềm nhũn vì sợ hãi, đầu gối anh còn đau, có lẽ vừa bị đụng vào, nhưng anh không quan tâm điều này, anh lảo đảo về phía Hàn Nhã Thanh.
Lúc anh đến trước mặt Hàn Nhã Thanh thì quỳ gối xuống mặt đất, sau đó ôm chặt Hàn Nhã Thanh vào lòng, lúc này anh không nhịn được run rẩy, suýt nữa anh đã mất cô.
“Em không sao, em không sao cả.” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được anh đang run rẩy, biết trong lòng anh sợ hãi, vừa rồi cô cũng sợ hãi, nỗi sợ hãi của cô không ít hơn anh, Hàn Nhã Thanh biết rõ nếu không phải đúng lúc Dương Tầm Chiêu chạy đến, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đụng văng chiếc xe kia vào thời điểm quan trọng nhất.
Có lẽ hiện tại cô đã nổ tung thành từng mảnh.
“Lão đại, anh đến quá đúng lúc, nếu chậm hơn một giây thì chúng tôi đã xong đời.” Cố Ngũ ngồi dưới đất, cũng cảm thấy cả người mềm nhũn, cảm giác thoát chết trong gang tấc đúng là không thể miêu tả được.
Vừa rồi anh ta vừa thoát chết một lần, trước đó chỉ muốn bảo vệ bà chủ, không nghĩ nhiều đến bản thân, hiện tại đã an toàn, anh ta mới bắt đầu sợ hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Đương nhiên Trác Thanh và Đầu To Cố Ngũ cũng giống như Cố Ngũ, lúc này hai người nằm trên mặt đất thở hổn hển, bọn họ hít thở bầu không khí trong lành.
Trác Thanh và Đầu To trúng đạn mấy chỗ, máu chảy không ít, lúc này thật sự không có sức lực nằm trên mặt đất, không nghĩ được gì, cũng không có sức động đậy.
Dương Tầm Chiêu nghe Cố Ngũ nói thì cả người đột nhiên cứng đờ, lúc nãy anh đâm vào xe của người kia thì anh nhìn thấy rõ hỏa lực chuyển qua hướng khác, sau đó bay ngang qua bên cạnh đám người Hàn Nhã Thanh.
Nếu không có cú va chạm kia thì hỏa lực đã bắn về phía đám người Hàn Nhã Thanh, nếu bọn họ bị bắn trúng thì chắc chắn nổ tung thành từng mảnh giống như tảng đá kia.
Nếu anh đến muộn một giây, anh thật sự không nhìn thấy cô, nghĩ vậy chút, Dương Tầm Chiêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, anh siết chặt vòng tay, không ngừng dùng sức, không ngừng siết chặt, lo lắng đến mức thở gấp.
“Em không sao, em thật sự không sao, bọn họ luôn bảo vệ em, bọn họ còn bị thương, em không hề bị thương.” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được Dương Tầm Chiêu sợ hãi, cảm nhận được anh đang cứng đờ, cô cảm thấy anh sắp siết chết cô, nhưng cô cũng không đẩy anh ra, cũng không giãy giụa, thậm chí cô cũng không nhắc nhỏ anh, cứ để anh ôm lấy mình.
Lúc này Hàn Nhã Thanh chỉ nói với anh rằng cô không sao cả, thậm chí cũng không bị thương, hơn nữa cô cũng không phải là cô gái yếu đuối, tình huống trước đó không dọa được cô, cho nên cô thật sự không sao.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng nói của Hàn Nhã Thanh, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh thoáng buông lỏng cánh tay, sau đó cẩn thận kiểm tra người Hàn Nhã Thanh, phát hiện trên người cô thật sự không bị thương, cuối cùng tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống.
Dương Tầm Chiêu lại nhìn về phía ba người Cố Ngũ và Trác Thanh với Đầu To, Dương Tầm Chiêu phát hiện ba người họ đều bị thương, hơn nữa còn trúng đạn mấy chỗ.
Dương Tầm Chiêu biết năng lực của Cố Ngũ và Đầu To, mặc dù trước kia Hàn Nhã Thanh đã trải qua huấn luyện, nhưng không thể sánh bằng Cố Ngũ và Đầu To, Hàn Nhã Thanh cũng chỉ mạnh hơn Trác Thanh một chút trong bốn người.
Nhưng hiện tại Cố Ngũ và Đầu To trúng đạn, nhưng trên người Hàn Nhã Thanh lại không bị thương, cậu ba Dương thông minh như vậy thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Cảm ơn, người anh em.” Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Cố Ngũ ngồi dưới đất, còn có Trác Thanh và Đầu To nằm trên đất, trong giọng nói tràn đầy biết ơn!!
Dương Tầm Chiêu biết rõ nếu không có ba người bọn họ liều mạng bảo vệ cho Hàn Nhã Thanh thì chỉ sợ không chờ được đến lúc anh đến, Hàn Nhã Thanh đã xảy ra chuyện, ít nhất là không tránh khỏi bị thương.
“Lão đại, anh đã cứu chúng tôi, nếu anh không kịp thời đến đây thì chúng tôi đã sớm nổ tung thành mảnh nhỏ, người nên nói cảm ơn phải là chúng tôi.” Cố Ngũ hơi ngồi thẳng người, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn, cho nên không đứng lên nổi.
“Cố Ngũ nói rất đúng, Tầm Chiêu, cảm ơn cậu.” Trác Thanh vẫn nằm trên mặt đất, giang hai chân ra, lúc này mặc dù Trác Thanh nói cảm ơn nhưng trong giọng nói mang theo áy náy.
Tất cả mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam gây ra, Trác Hiểu Lam vốn nổ tung bọn họ trong biệt thự, bọn họ chạy khỏi biệt thự, Trác Hiểu Lam lại sắp xếp người đến giết bọn họ.
Trác Hiểu Lam làm những chuyện quá mức tàn nhẫn, làm cho người ta không thể nhịn được nữa!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.