Chương 1398: Chờ anh trở về (1)
Mạch Hạ Du Trúc
28/07/2021
Đường Lăng thầm thở dài một tiếng, cố hết sức lấy lại bình tĩnh, anh
không nói gì cả, chỉ muốn biết tại sao cô lại kéo mình ra đây là muốn
nói gì? Hay là muốn làm gì...
"Anh nhất định phải sống sót trở về." Lâm Bối biết mình không ngăn được anh, người đàn ông này thực sự rất cứng đầu, Lâm Bối biết anh nhất định đã có kế hoạch từ trước, có sự chuẩn bị cho riêng mình, cho nên, bây giờ có lẽ cô chỉ có thể nói được câu này.
Thật ra cô không định nói như thế, cô biết với thân phận và tình cảnh của mình bây giờ, cô không nên làm như vậy.
Cô là tiểu vương tử của nước R, cô và anh ta không nên có bất kỳ dây dưa gì, hai người nên giống như lần trước ở nước Z, dứt khoát xoay người, sau đó rời đi, vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Nhưng cô không kiềm chế được, không kìm lòng được mà nói ra những lời kia.
"Yên tâm, anh tự biết chừng mực, chờ anh trở về." Anh khẽ cười, khóe môi nhếch lên, đặt một nụ hôn lên môi cô, nếu không phải đi ngay, anh rất muốn biến nụ hôn này thành một nụ hôn sâu, sau đó sẽ càng lúc càng sâu hơn nữa.
"Vâng." Lâm Bối nhìn vào đôi mắt có thể khiến người ta say chết người kia, cô cảm giác trái tim mình không kiềm chế được mà đập nhanh, cô biết mình không nên đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Bởi vì cô muốn thấy anh sống trở về, người ta thường nói nếu một người giữ trong lòng một lời hứa sẽ càng thêm trân trọng sinh mạng của mình, sẽ dễ dàng sống sót trong những hoàn cảnh nguy hiểm.
Cô nghĩ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, hiện tại cô vẫn muốn cho anh một lời hứa.
Kể từ sau việc xảy ra đêm đó, Đường Lăng luôn nói muốn kết hôn với cô, cô nhìn ra là anh nghiêm túc, trước kia cô vẫn cho rằng anh làm vậy là vì muốn chịu trách nhiệm cho chuyện đêm đó.
Nhưng bây giờ cô phát hiện ra anh rất nghiêm túc, hơn nữa những lời nói của anh quá rõ ràng, không hề che giấu việc anh thích cô.
Vì vậy cô coi lời anh nói với giống như một lời hứa.
Đường Lăng nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn: "Tối nay anh đi dự tiệc, buổi tối gặp."
Đường Lăng biết sau khi anh rời đi, cô chắc hẳn cũng đi ngay, dù sao tối nay có tiệc, cô cần chuẩn bị một chút, hơn nữa buổi tối cũng có thể cùng anh rời khách sạn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Được." Lâm Bối lúc này vô cùng nghe lời, Đường Lăng nói gì cô cũng đồng ý, giống như một cô gái ngoan.
"Thật ngoan." Đường Lăng cười như gió xuân, từ lúc quen cô tới nay, đây là lần đầu tiên thấy cô nghe lời như vậy, nghe lời đến mức khiến cho trái tim anh tan chảy, nghe lời đến độ khiến anh không muốn đi nữa.
Sớm biết như vậy, anh đã hẹn Karoo lúc khác.
Nhưng bây giờ thời gian thực sự không còn nhiều, dù cho Đường Lăng không muốn đi vẫn phải đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Đường Lăng đi tìm Mạnh Lâm và Nghiêm Vũ, nhưng vừa từ phòng khách đi ra, thì có một người đàn ông đi tới.
"Cậu Đường, cậu Dương sai tôi đến tìm cậu." Người đàn ông trực tiếp nói rõ ý đồ, cũng tiết lộ luôn thân phận của mình.
"Ừ." Trước đó Dương Tầm Chiêu có gọi điện cho Đường Lăng, nhưng anh không nghĩ người này sẽ trực tiếp đến tìm mình, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Người kia cũng không nhiều lời, lúc cậu Dương gọi điện thoại bảo anh ta đến tìm cậu Đường, bảo anh ta nghe lệnh của cậu Đường, anh ta cũng không hỏi gì, cũng không nhiều lời, chỉ cần nghe sự sắp xếp của cậu Đường là được.
"Bây giờ tôi đến chỗ hẹn với Karoo, gặp mặt Karoo trước, những chuyện khác sau khi trở về hãy nói." Đường Lăng bảo Dương Tầm Chiêu tìm người điều tra chuyện của Lâm Bối. Vừa nãy ở trong phòng, Lâm Bối rất ngoan, rất nghe lời, đã không còn kháng cự hay đề phòng với anh như trước nữa.
Nhưng Đường Lăng vẫn cảm thấy cô đang giấu mình điều gì đó, cô nói mấy ngày qua bị cảm vặt, nhưng anh không tin.
Người đàn ông kia nghe là đến gặp Karoo thì ánh mắt lóe lên một cái, nhưng cũng không bộc lộ cảm xúc gì nhiều, làm như không liên quan gì đến mình.
"Anh về trước đi, để lại số điện thoại, khi nào về tôi sẽ gọi cho anh." Đường Lăng nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, định lưu số.
"Cậu Dương bảo trong khoảng thời gian này tôi phải hoàn toàn nghe theo lời của cậu Đường, tôi sẽ đi cùng cậu chuyến này." Khi nói ra những lời này, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, giống như những gì anh ta nói chỉ là cùng Đường Lăng đi ăn một bữa cơm.
Đường Lăng nhướn mi liếc anh ta một cái, sau đó khóe môi hơi cong lên, anh nhìn ra người đàn ông này không hề đơn giản.
Người đàn ông này không chỉ đến để âm thầm điều tra tin tức như Tầm Chiêu nói.
Khi vừa nói mình sẽ đi gặp Karoo, người đàn ông này thậm chí không thèm nhíu mày, Đường Lăng chú ý đến biểu hiện đó của anh ta, không phải là giả bộ bình tĩnh, không vui, không giận, chỉ tỏ ra khinh thường, Karoo đối với người này mà nói ngay cả tư cách khiến anh ta nhíu mày cũng không có.
Đương Lăng biết Tầm Chiêu có rất nhiều người có năng lực, nhưng phản ứng của người đàn ông này khiến anh ta hơi kinh ngạc.
"Được." Đường Lăng không từ chối, mặc dù trong lòng đã lên sẵn kế hoạch nhưng bây giờ đúng là cách làm này có hơi mạo hiểm, anh cần có người giúp đỡ, mà người trước mặt hoàn toàn thích hợp.
Người này là người của Tầm Chiêu, anh không cần nghi ngờ.
Người đàn ông chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, Đường Lăng nghĩ, nếu không phải vì Tầm Chiêu, khéo chỉ một động tác gật đầu này người đàn ông kia cũng lười làm với anh.
"Cậu Đường." Đúng lúc này Mạnh Lâm nhìn thấy Đường Lăng, anh ta nhanh chóng đi tới, lại gần rồi nói nhỏ: "Cậu Đường, cậu cứ vậy đi gặp Karoo thì nguy hiểm quá, tên Karoo..."
Mặc dù đã mấy lần khuyên nhủ nhưng Đường Lăng không nghe, Mạnh Lâm vẫn không từ bỏ ý định, anh ta muốn khuyên thêm lần nữa, hy vọng cậu Đường có thể hồi tâm chuyển ý.
Đường Lăng ngước mắt nhìn anh ta một cái, ánh nhìn vô cùng hờ hững nhưng lại khiến Mạnh Lâm lập tức ngậm miệng lại.
"Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi." Mạnh Lâm thầm thở dài, xem ra không còn cách nào khác, chỉ có thể đến gặp thôi, cũng may anh ta đã sắp xếp xong cả, cũng đem người đến đủ.
"Cậu Đường, lần này địa điểm do Karoo chọn, là địa bàn của bọn họ, người của chúng ta..." Mạnh Lâm vốn muốn nói người của họ không phải đối thủ của bọn Karoo, nhưng lại nghĩ giờ nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, tốt nhất là không nói tránh làm mất nhuệ khí của mọi người.
"Tôi sẽ bố trí thêm người để đảm bảo an toàn." Mạnh Lâm biết bây giờ chỉ có thể làm vậy.
Người đàn ông đi theo Đường Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Đường Lăng đảo mắt nhìn anh ta, người đàn ông cũng không đáp lại.
Mạnh Lâm cũng bắt đầu chú ý đến người đàn ông bên cạnh cậu Đường, chân mày hơi nhíu lại, anh ta có cảm giác người này rất quen mắt, giống như đã gặp qua rồi, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu: "Anh là?"
Câu này của Mạnh Lâm hiển nhiên là hỏi người đàn ông kia, chứ không phải hỏi cậu Đường.
Nhưng người đàn ông kia làm như không nghe thấy lời của Mạnh Lâm, mí mắt cũng không thèm nâng lên, dĩ nhiên càng không lên tiếng đáp lại.
"Đi thôi." Đường Lăng cũng không giải thích, anh ta không biết thân phận của người đàn ông này, chỉ biết anh ta là người của Dương Tầm Chiêu, nên Đường Lăng tin tưởng, cũng không hỏi nhiều.
"Cậu Đường, tôi đã chọn mấy người có thân thủ tốt đi cùng, sau đó bố trí những người khác ở bên ngoài, chắc chắn tên Karoo sẽ không cho chúng ta mang nhiều người vào..." Mạnh Lâm đã sắp xếp xong xuôi mọi việc nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, rất sợ có chuyện không hay xảy ra, tên Karoo kia là một kẻ khó đối phó.
"Không cần, chỉ cần anh ta theo tôi là được." Đường Lăng ngắt lời Mạnh Lâm, liếc mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đi theo mình.
Vốn dĩ Đường Lăng cũng định dẫn theo một vài người, dẫu sao đi gặp một kẻ như Karoo nếu đi một mình thì quá mạo hiểm, nhưng Đường Lăng cũng không muốn mang quá nhiều người, mang quá nhiều người ngược lại sẽ không đạt được hiệu quả như kế hoạch anh vạch ra.
Hiện có người đàn ông này đi cùng mình, Đường Lăng cảm thấy không cần phải mang thêm nhiều người làm gì nữa.
"Thêm Nghiêm Vũ là được." Nhưng anh sẽ mang theo Nghiêm Vũ, anh đi đến đâu Nghiêm Vũ nhất định sẽ muốn đi theo đến đó, Nghiêm Vũ đã ở bên anh mấy năm nay, hai người họ phối hợp nhất định sẽ vô cùng ăn ý.
Về phần những người khác, Đường Lăng cũng không thân thuộc, dù sao bọn họ cũng là người của tám gia tộc lớn, không phải người bên mình.
"Cậu Đường, thế không được, tuyệt đối không được, tên Karoo vô cùng xảo quyệt, hơn nữa còn độc ác, cậu chỉ mang hai người theo, tuyệt đối không thể được..." Lúc nói chuyện, Mạnh Lâm không khỏi liếc nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng kia, người này có vẻ xuất chúng nhưng Karoo là người thế nào cơ chứ, chỉ có mình anh ta bảo vệ cậu Đường, Mạnh Lâm nhất định không đồng ý.
Về phần Nghiêm Vũ, mặc dù là vệ sĩ của cậu Đường nhưng Nghiêm Vũ vẫn thiên về văn nhiều hơn, thường hay làm trợ lý công việc cho cậu Đường, nếu xảy ra chuyện chỉ dựa vào một mình Nghiêm Vũ thì không được.
"Anh nhất định phải sống sót trở về." Lâm Bối biết mình không ngăn được anh, người đàn ông này thực sự rất cứng đầu, Lâm Bối biết anh nhất định đã có kế hoạch từ trước, có sự chuẩn bị cho riêng mình, cho nên, bây giờ có lẽ cô chỉ có thể nói được câu này.
Thật ra cô không định nói như thế, cô biết với thân phận và tình cảnh của mình bây giờ, cô không nên làm như vậy.
Cô là tiểu vương tử của nước R, cô và anh ta không nên có bất kỳ dây dưa gì, hai người nên giống như lần trước ở nước Z, dứt khoát xoay người, sau đó rời đi, vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Nhưng cô không kiềm chế được, không kìm lòng được mà nói ra những lời kia.
"Yên tâm, anh tự biết chừng mực, chờ anh trở về." Anh khẽ cười, khóe môi nhếch lên, đặt một nụ hôn lên môi cô, nếu không phải đi ngay, anh rất muốn biến nụ hôn này thành một nụ hôn sâu, sau đó sẽ càng lúc càng sâu hơn nữa.
"Vâng." Lâm Bối nhìn vào đôi mắt có thể khiến người ta say chết người kia, cô cảm giác trái tim mình không kiềm chế được mà đập nhanh, cô biết mình không nên đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Bởi vì cô muốn thấy anh sống trở về, người ta thường nói nếu một người giữ trong lòng một lời hứa sẽ càng thêm trân trọng sinh mạng của mình, sẽ dễ dàng sống sót trong những hoàn cảnh nguy hiểm.
Cô nghĩ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, hiện tại cô vẫn muốn cho anh một lời hứa.
Kể từ sau việc xảy ra đêm đó, Đường Lăng luôn nói muốn kết hôn với cô, cô nhìn ra là anh nghiêm túc, trước kia cô vẫn cho rằng anh làm vậy là vì muốn chịu trách nhiệm cho chuyện đêm đó.
Nhưng bây giờ cô phát hiện ra anh rất nghiêm túc, hơn nữa những lời nói của anh quá rõ ràng, không hề che giấu việc anh thích cô.
Vì vậy cô coi lời anh nói với giống như một lời hứa.
Đường Lăng nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn: "Tối nay anh đi dự tiệc, buổi tối gặp."
Đường Lăng biết sau khi anh rời đi, cô chắc hẳn cũng đi ngay, dù sao tối nay có tiệc, cô cần chuẩn bị một chút, hơn nữa buổi tối cũng có thể cùng anh rời khách sạn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Được." Lâm Bối lúc này vô cùng nghe lời, Đường Lăng nói gì cô cũng đồng ý, giống như một cô gái ngoan.
"Thật ngoan." Đường Lăng cười như gió xuân, từ lúc quen cô tới nay, đây là lần đầu tiên thấy cô nghe lời như vậy, nghe lời đến mức khiến cho trái tim anh tan chảy, nghe lời đến độ khiến anh không muốn đi nữa.
Sớm biết như vậy, anh đã hẹn Karoo lúc khác.
Nhưng bây giờ thời gian thực sự không còn nhiều, dù cho Đường Lăng không muốn đi vẫn phải đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Đường Lăng đi tìm Mạnh Lâm và Nghiêm Vũ, nhưng vừa từ phòng khách đi ra, thì có một người đàn ông đi tới.
"Cậu Đường, cậu Dương sai tôi đến tìm cậu." Người đàn ông trực tiếp nói rõ ý đồ, cũng tiết lộ luôn thân phận của mình.
"Ừ." Trước đó Dương Tầm Chiêu có gọi điện cho Đường Lăng, nhưng anh không nghĩ người này sẽ trực tiếp đến tìm mình, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Người kia cũng không nhiều lời, lúc cậu Dương gọi điện thoại bảo anh ta đến tìm cậu Đường, bảo anh ta nghe lệnh của cậu Đường, anh ta cũng không hỏi gì, cũng không nhiều lời, chỉ cần nghe sự sắp xếp của cậu Đường là được.
"Bây giờ tôi đến chỗ hẹn với Karoo, gặp mặt Karoo trước, những chuyện khác sau khi trở về hãy nói." Đường Lăng bảo Dương Tầm Chiêu tìm người điều tra chuyện của Lâm Bối. Vừa nãy ở trong phòng, Lâm Bối rất ngoan, rất nghe lời, đã không còn kháng cự hay đề phòng với anh như trước nữa.
Nhưng Đường Lăng vẫn cảm thấy cô đang giấu mình điều gì đó, cô nói mấy ngày qua bị cảm vặt, nhưng anh không tin.
Người đàn ông kia nghe là đến gặp Karoo thì ánh mắt lóe lên một cái, nhưng cũng không bộc lộ cảm xúc gì nhiều, làm như không liên quan gì đến mình.
"Anh về trước đi, để lại số điện thoại, khi nào về tôi sẽ gọi cho anh." Đường Lăng nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, định lưu số.
"Cậu Dương bảo trong khoảng thời gian này tôi phải hoàn toàn nghe theo lời của cậu Đường, tôi sẽ đi cùng cậu chuyến này." Khi nói ra những lời này, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, giống như những gì anh ta nói chỉ là cùng Đường Lăng đi ăn một bữa cơm.
Đường Lăng nhướn mi liếc anh ta một cái, sau đó khóe môi hơi cong lên, anh nhìn ra người đàn ông này không hề đơn giản.
Người đàn ông này không chỉ đến để âm thầm điều tra tin tức như Tầm Chiêu nói.
Khi vừa nói mình sẽ đi gặp Karoo, người đàn ông này thậm chí không thèm nhíu mày, Đường Lăng chú ý đến biểu hiện đó của anh ta, không phải là giả bộ bình tĩnh, không vui, không giận, chỉ tỏ ra khinh thường, Karoo đối với người này mà nói ngay cả tư cách khiến anh ta nhíu mày cũng không có.
Đương Lăng biết Tầm Chiêu có rất nhiều người có năng lực, nhưng phản ứng của người đàn ông này khiến anh ta hơi kinh ngạc.
"Được." Đường Lăng không từ chối, mặc dù trong lòng đã lên sẵn kế hoạch nhưng bây giờ đúng là cách làm này có hơi mạo hiểm, anh cần có người giúp đỡ, mà người trước mặt hoàn toàn thích hợp.
Người này là người của Tầm Chiêu, anh không cần nghi ngờ.
Người đàn ông chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, Đường Lăng nghĩ, nếu không phải vì Tầm Chiêu, khéo chỉ một động tác gật đầu này người đàn ông kia cũng lười làm với anh.
"Cậu Đường." Đúng lúc này Mạnh Lâm nhìn thấy Đường Lăng, anh ta nhanh chóng đi tới, lại gần rồi nói nhỏ: "Cậu Đường, cậu cứ vậy đi gặp Karoo thì nguy hiểm quá, tên Karoo..."
Mặc dù đã mấy lần khuyên nhủ nhưng Đường Lăng không nghe, Mạnh Lâm vẫn không từ bỏ ý định, anh ta muốn khuyên thêm lần nữa, hy vọng cậu Đường có thể hồi tâm chuyển ý.
Đường Lăng ngước mắt nhìn anh ta một cái, ánh nhìn vô cùng hờ hững nhưng lại khiến Mạnh Lâm lập tức ngậm miệng lại.
"Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi." Mạnh Lâm thầm thở dài, xem ra không còn cách nào khác, chỉ có thể đến gặp thôi, cũng may anh ta đã sắp xếp xong cả, cũng đem người đến đủ.
"Cậu Đường, lần này địa điểm do Karoo chọn, là địa bàn của bọn họ, người của chúng ta..." Mạnh Lâm vốn muốn nói người của họ không phải đối thủ của bọn Karoo, nhưng lại nghĩ giờ nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, tốt nhất là không nói tránh làm mất nhuệ khí của mọi người.
"Tôi sẽ bố trí thêm người để đảm bảo an toàn." Mạnh Lâm biết bây giờ chỉ có thể làm vậy.
Người đàn ông đi theo Đường Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Đường Lăng đảo mắt nhìn anh ta, người đàn ông cũng không đáp lại.
Mạnh Lâm cũng bắt đầu chú ý đến người đàn ông bên cạnh cậu Đường, chân mày hơi nhíu lại, anh ta có cảm giác người này rất quen mắt, giống như đã gặp qua rồi, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu: "Anh là?"
Câu này của Mạnh Lâm hiển nhiên là hỏi người đàn ông kia, chứ không phải hỏi cậu Đường.
Nhưng người đàn ông kia làm như không nghe thấy lời của Mạnh Lâm, mí mắt cũng không thèm nâng lên, dĩ nhiên càng không lên tiếng đáp lại.
"Đi thôi." Đường Lăng cũng không giải thích, anh ta không biết thân phận của người đàn ông này, chỉ biết anh ta là người của Dương Tầm Chiêu, nên Đường Lăng tin tưởng, cũng không hỏi nhiều.
"Cậu Đường, tôi đã chọn mấy người có thân thủ tốt đi cùng, sau đó bố trí những người khác ở bên ngoài, chắc chắn tên Karoo sẽ không cho chúng ta mang nhiều người vào..." Mạnh Lâm đã sắp xếp xong xuôi mọi việc nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, rất sợ có chuyện không hay xảy ra, tên Karoo kia là một kẻ khó đối phó.
"Không cần, chỉ cần anh ta theo tôi là được." Đường Lăng ngắt lời Mạnh Lâm, liếc mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đi theo mình.
Vốn dĩ Đường Lăng cũng định dẫn theo một vài người, dẫu sao đi gặp một kẻ như Karoo nếu đi một mình thì quá mạo hiểm, nhưng Đường Lăng cũng không muốn mang quá nhiều người, mang quá nhiều người ngược lại sẽ không đạt được hiệu quả như kế hoạch anh vạch ra.
Hiện có người đàn ông này đi cùng mình, Đường Lăng cảm thấy không cần phải mang thêm nhiều người làm gì nữa.
"Thêm Nghiêm Vũ là được." Nhưng anh sẽ mang theo Nghiêm Vũ, anh đi đến đâu Nghiêm Vũ nhất định sẽ muốn đi theo đến đó, Nghiêm Vũ đã ở bên anh mấy năm nay, hai người họ phối hợp nhất định sẽ vô cùng ăn ý.
Về phần những người khác, Đường Lăng cũng không thân thuộc, dù sao bọn họ cũng là người của tám gia tộc lớn, không phải người bên mình.
"Cậu Đường, thế không được, tuyệt đối không được, tên Karoo vô cùng xảo quyệt, hơn nữa còn độc ác, cậu chỉ mang hai người theo, tuyệt đối không thể được..." Lúc nói chuyện, Mạnh Lâm không khỏi liếc nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng kia, người này có vẻ xuất chúng nhưng Karoo là người thế nào cơ chứ, chỉ có mình anh ta bảo vệ cậu Đường, Mạnh Lâm nhất định không đồng ý.
Về phần Nghiêm Vũ, mặc dù là vệ sĩ của cậu Đường nhưng Nghiêm Vũ vẫn thiên về văn nhiều hơn, thường hay làm trợ lý công việc cho cậu Đường, nếu xảy ra chuyện chỉ dựa vào một mình Nghiêm Vũ thì không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.