Chương 78: Chúng ta cùng nhau
Mạch Hạ Du Trúc
28/10/2020
Nhưng ánh mắt của anh cũng không dừng lại, ngay lập tức liên nhìn đồ ăn trước mặt. Nếm thử một miếng,khuôn mặt anh lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ đồ cô nấu lại ngon như vậy. Để đạt được trình độ như vậy, chắc chắn không phải lần đầu tiên làm.
Cô học nấu ăn từ khi nào? Trước khi trở về nhà họ Hàn, cô vẫn còn là một đứa bé. Mẹ cô vô cùng thương yêu cô, nên có lẽ cô không thường xuyên nấu nướng. Trở về nhà họ Hàn lại càng không có khả năng. Chỉ có khả năng duy nhất đó là khoảng thời gian năm năm cô ở nước M.
Nhưng mà anh cảm thấy cuộc sống độc thân không thể rèn luyện được tài nghệ nấu nướng tốt như vậy được. Hơn nữa cô đi nước M hay là đi bệnh viện?
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Nhìn thấy anh chỉ ăn một miếng liên dừng lại, Hàn Nhã Thanh cảm thấy có chút bất ngờ: “Không ngon sao?”
Chẳng lẽ đồ cô nấu không hợp khẩu vị anh?
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Ánh mắt Dương Tâm Chiêu chợt lóe lên, anh đột nhiên phát hiện anh thực sự không hiểu rõ về cô.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh thất kinh. Người đàn ông này thật quá mẫn cảm, ăn bữa cơm cũng có thể nghỉ ngờ cô. Sớm biết như vậy cô sẽ không nấu nữa, hoặc là sẽ nấu bừa đi. Haizzz, đúng là làm người tốt mà không được báo đáp. Nhưng mà nói cho cùng, sự ngờ vực của anh không phải không có lý. Nếu như không vì hai đứa trẻ, cô tuyệt đối sẽ không luyện kĩ năng nấu nướng tốt như vậy.
“Ở nước ngoài không quen với đồ ăn ở bên đó, cho nên liền học cách nấu nướng trên mạng, sau đó dần dần luyện thành như vậy.”
“Sao vậy? Có phải rất ngon không?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ như muốn lấy lòng, đồng thời muốn được khẳng định.
“Ừm, quả thật không tệ.” Nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, Dương Tâm Chiêu cảm thấy ánh mắt như bừng tỉnh. Cô cười quả thực rất đẹp.
Dương Tầm Chiêu chắc là rất đói, đồ ăn cô nấu đều bị anh ăn gần hết.
Dương Tâm Chiêu ăn xong, Hàn Nhã Thanh liên thu dọn bát đũa: “Chồng à, anh trở vê phòng trước đi, em đem bát đĩa đi rửa.”
Hàn Nhã Thanh nghĩ anh ăn no uống say rồi, cũng nên trở vê phòng đi thôi. Dương Tầm Chiêu sao có thể không hiểu được suy nghĩ của cô, cô rõ ràng muốn đuổi anh đi, khóe môi anh hơi cong lên: “Tôi chờ em, cùng nhau.”
Giọng điệu của anh khi nhắc đến “cùng nhau” đặc biệt nhấn mạnh, dường như mang theo ngụ ý sâu xa. Nghe thấy lời của anh, động tác của Hàn Nhã Thanh hơi ngưng lại. Người này hôm nay muốn cùng cô dây dưa đến cùng sao?
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài, cuối cùng cô chỉ đành mang bát đũa vào nhà bếp.
Hàn Nhã Thanh nghĩ cô ở nhà bếp lâu hơn một chút, anh không kiên nhãn chờ được chắc sẽ về phòng thôi. Động tác của Hàn Nhã Thanh không nhanh, nhưng tổng cộng chỉ có một cái bát, hai cái đĩa, chẳng mấy chốc liền rửa xong. Nghĩ đến chiếc cốc uống nước vừa nãy còn chưa rửa, Hàn Nhã Thanh định lấy mang đi rửa.
Nhưng cô vừa xoay người liền nhìn thấy anh đã bước vào bếp, hơn nữa còn đứng ở bên cạnh cô. Cô đột nhiên xoay người như vậy, suýt chút nữa đụng vào *** anh.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng lùi vê phía sau, nhưng anh nhanh chóng đưa tay giữ chặt cô: “Sao vậy? Nhớ nhung tôi đến vậy sao?”
“Em nhiệt tình như vậy, tôi nếu như phụ lòng, há chẳng phải đắc tội hay sao?” Dương Tâm Chiêu cười nhẹ thành tiếng, sự ám muội trong lời nói càng khiến người khác đỏ mặt. Trong khi nói, cơ thể anh còn cố ý áp về phía cô.
“Anh đột nhiên đến bếp để làm gì? Tại sao đột ngột đứng ở đẳng sau em?” Hàn Nhã Thanh có chút chán nản. Dương Tầm Chiêu buổi tối ngày hôm nay với Dương Tâm Chiêu mà cô quen biết hoàn toàn giống như không phải
một người. Tối nay anh thật quá vô lại.
“Tôi chỉ là khát nước, đến uống cốc nước mà thôi.” Nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức giận của cô, môi anh cong lên, ý cười ý vị thâm trường càng thêm sâu đậm.
Khi nói, anh vô cùng tự nhiên cầm lấy cốc nước hồi nãy cô đã dùng ở trên bàn.
Trong cốc nước Hàn Nhã Thanh uống lúc nãy vẫn còn một nửa. Anh cầm lấy ly nước, không có bất kì sự ngừng ngắt nào, uống hết một hơi vô cùng tự nhiên.
“Em đã dùng qua rồi... Hàn Nhã Thanh ý thực được động tác của anh. Phản ứng đầu tiên là nhắc nhở anh, nhưng rõ ràng không hề có tác dụng.
Nhìn anh đã uống một ngụm, khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi động đậy. Người như anh không phải ít nhiều đều ưa sạch sẽ, không dùng đồ người khác đã sử dụng hay sao?
Cho dù anh không nhìn thấy cô vừa nãy sử dụng chiếc cốc này, nhưng nước trong cốc vẫn còn một nửa, có thể thấy rõ là uống thừa. Cô không tin là anh không nhìn ra.
Dương Tầm Chiêu cầm ly nước trong hay, lại uống thêm một lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy môi anh dường như còn nhấp ở viên cốc.
Nhìn anh sử dụng cốc cô vừa dùng để uống nước, cảm giác đó có chút kỳ lạ. Mà lúc này, một cánh tay khác cố tình giữ lấy eo cô.
Anh dùng cốc của cô để uống nước, cộng thêm cánh tay đang cố ý đặt trên eo cô, đồng thời bởi vì dị ứng rượu trước đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khiến cho Hàn Nhã Thanh trong lúc nhất thời xem nhẹ những dụng ý sâu xa khác của anh.
Hàn Nhã Thanh né tránh cánh tay đang đặt trên eo cô, kéo dài khoảng cách với anh ra một chút, sau đó quay người đem bát đũa úp lên giá.
Dương Tầm Chiêu vẫn cầm lấy chiếc cốc, cũng không có rời đi, chỉ hơi dựa vào khung cửa nhìn về phía cô, khóe môi anh từ từ cong lên. Ở trước mặt cô làm ra chuyện như vậy mà không khiến cô sinh nghi, quả thật là một chuyện không dễ dàng gì.
Hàn Nhã Thanh xoay người nhìn tư thế của Dương Tâm Chiêu lúc này, con ngươi chợt lóe lên, rồi lại nhìn anh vẫn đang cầm chiếc cốc vừa nãy. Nước trong cốc chẳng với đi, rõ ràng là anh không quá khát.
Nếu đã không khát thì anh cứ giữ cốc làm gì? Lông mày Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại.
Chiếc cốc trong tay anh hơi dao động, tùy ý mà tự nhiên, nhưng mà đối mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, toàn thân Hàn Nhã Thanh đều cảm thấy không tự nhiên, cũng không nghĩ chuyện chiếc cốc nữa. Nhìn anh không nói lời nào, cô liên rảo bước đi ra ngoài.
Cô bước ra khỏi phòng bếp, trực tiếp đi lên lâu, muốn trở vê phòng mình, nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng theo sát đằng sau cô đi lên lầu.
Hàn Nhã Thanh không quay đầu, nhưng cũng cảm giác rõ được Dương Tâm Chiêu đang đi theo. Trong lòng cô khẽ run lên, không biết tại sao, nhưng giống như có một loại căng thẳng vô hình.
Bước lên đến lầu, cô nhanh chóng mở cửa phòng mình rồi bước vào, sau đó vội vàng đóng cửa.
Dương Tâm Chiêu ngây người. Tại sao anh lại có cảm giác anh ở trước mặt cô giống như tai họa vậy? Anh đáng sợ như thế sao?
Bộ dáng cô vừa rồi chắc đang căng thẳng! Anh phát hiện ra khi cô khẩn trương quả thật vô cùng đáng yêu.
Dương Tầm Chiêu thu hồi ánh mắt, liếc nhìn chiếc cốc trong tay, rôi sau đó gọi điện của Tào Du: “Tôi hiện tại liên
qua.”
Anh biết rằng có những chuyện cần làm càng nhanh càng tốt.
Cô học nấu ăn từ khi nào? Trước khi trở về nhà họ Hàn, cô vẫn còn là một đứa bé. Mẹ cô vô cùng thương yêu cô, nên có lẽ cô không thường xuyên nấu nướng. Trở về nhà họ Hàn lại càng không có khả năng. Chỉ có khả năng duy nhất đó là khoảng thời gian năm năm cô ở nước M.
Nhưng mà anh cảm thấy cuộc sống độc thân không thể rèn luyện được tài nghệ nấu nướng tốt như vậy được. Hơn nữa cô đi nước M hay là đi bệnh viện?
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Nhìn thấy anh chỉ ăn một miếng liên dừng lại, Hàn Nhã Thanh cảm thấy có chút bất ngờ: “Không ngon sao?”
Chẳng lẽ đồ cô nấu không hợp khẩu vị anh?
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Ánh mắt Dương Tâm Chiêu chợt lóe lên, anh đột nhiên phát hiện anh thực sự không hiểu rõ về cô.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh thất kinh. Người đàn ông này thật quá mẫn cảm, ăn bữa cơm cũng có thể nghỉ ngờ cô. Sớm biết như vậy cô sẽ không nấu nữa, hoặc là sẽ nấu bừa đi. Haizzz, đúng là làm người tốt mà không được báo đáp. Nhưng mà nói cho cùng, sự ngờ vực của anh không phải không có lý. Nếu như không vì hai đứa trẻ, cô tuyệt đối sẽ không luyện kĩ năng nấu nướng tốt như vậy.
“Ở nước ngoài không quen với đồ ăn ở bên đó, cho nên liền học cách nấu nướng trên mạng, sau đó dần dần luyện thành như vậy.”
“Sao vậy? Có phải rất ngon không?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ như muốn lấy lòng, đồng thời muốn được khẳng định.
“Ừm, quả thật không tệ.” Nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, Dương Tâm Chiêu cảm thấy ánh mắt như bừng tỉnh. Cô cười quả thực rất đẹp.
Dương Tầm Chiêu chắc là rất đói, đồ ăn cô nấu đều bị anh ăn gần hết.
Dương Tâm Chiêu ăn xong, Hàn Nhã Thanh liên thu dọn bát đũa: “Chồng à, anh trở vê phòng trước đi, em đem bát đĩa đi rửa.”
Hàn Nhã Thanh nghĩ anh ăn no uống say rồi, cũng nên trở vê phòng đi thôi. Dương Tầm Chiêu sao có thể không hiểu được suy nghĩ của cô, cô rõ ràng muốn đuổi anh đi, khóe môi anh hơi cong lên: “Tôi chờ em, cùng nhau.”
Giọng điệu của anh khi nhắc đến “cùng nhau” đặc biệt nhấn mạnh, dường như mang theo ngụ ý sâu xa. Nghe thấy lời của anh, động tác của Hàn Nhã Thanh hơi ngưng lại. Người này hôm nay muốn cùng cô dây dưa đến cùng sao?
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài, cuối cùng cô chỉ đành mang bát đũa vào nhà bếp.
Hàn Nhã Thanh nghĩ cô ở nhà bếp lâu hơn một chút, anh không kiên nhãn chờ được chắc sẽ về phòng thôi. Động tác của Hàn Nhã Thanh không nhanh, nhưng tổng cộng chỉ có một cái bát, hai cái đĩa, chẳng mấy chốc liền rửa xong. Nghĩ đến chiếc cốc uống nước vừa nãy còn chưa rửa, Hàn Nhã Thanh định lấy mang đi rửa.
Nhưng cô vừa xoay người liền nhìn thấy anh đã bước vào bếp, hơn nữa còn đứng ở bên cạnh cô. Cô đột nhiên xoay người như vậy, suýt chút nữa đụng vào *** anh.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng lùi vê phía sau, nhưng anh nhanh chóng đưa tay giữ chặt cô: “Sao vậy? Nhớ nhung tôi đến vậy sao?”
“Em nhiệt tình như vậy, tôi nếu như phụ lòng, há chẳng phải đắc tội hay sao?” Dương Tâm Chiêu cười nhẹ thành tiếng, sự ám muội trong lời nói càng khiến người khác đỏ mặt. Trong khi nói, cơ thể anh còn cố ý áp về phía cô.
“Anh đột nhiên đến bếp để làm gì? Tại sao đột ngột đứng ở đẳng sau em?” Hàn Nhã Thanh có chút chán nản. Dương Tầm Chiêu buổi tối ngày hôm nay với Dương Tâm Chiêu mà cô quen biết hoàn toàn giống như không phải
một người. Tối nay anh thật quá vô lại.
“Tôi chỉ là khát nước, đến uống cốc nước mà thôi.” Nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức giận của cô, môi anh cong lên, ý cười ý vị thâm trường càng thêm sâu đậm.
Khi nói, anh vô cùng tự nhiên cầm lấy cốc nước hồi nãy cô đã dùng ở trên bàn.
Trong cốc nước Hàn Nhã Thanh uống lúc nãy vẫn còn một nửa. Anh cầm lấy ly nước, không có bất kì sự ngừng ngắt nào, uống hết một hơi vô cùng tự nhiên.
“Em đã dùng qua rồi... Hàn Nhã Thanh ý thực được động tác của anh. Phản ứng đầu tiên là nhắc nhở anh, nhưng rõ ràng không hề có tác dụng.
Nhìn anh đã uống một ngụm, khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi động đậy. Người như anh không phải ít nhiều đều ưa sạch sẽ, không dùng đồ người khác đã sử dụng hay sao?
Cho dù anh không nhìn thấy cô vừa nãy sử dụng chiếc cốc này, nhưng nước trong cốc vẫn còn một nửa, có thể thấy rõ là uống thừa. Cô không tin là anh không nhìn ra.
Dương Tầm Chiêu cầm ly nước trong hay, lại uống thêm một lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy môi anh dường như còn nhấp ở viên cốc.
Nhìn anh sử dụng cốc cô vừa dùng để uống nước, cảm giác đó có chút kỳ lạ. Mà lúc này, một cánh tay khác cố tình giữ lấy eo cô.
Anh dùng cốc của cô để uống nước, cộng thêm cánh tay đang cố ý đặt trên eo cô, đồng thời bởi vì dị ứng rượu trước đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khiến cho Hàn Nhã Thanh trong lúc nhất thời xem nhẹ những dụng ý sâu xa khác của anh.
Hàn Nhã Thanh né tránh cánh tay đang đặt trên eo cô, kéo dài khoảng cách với anh ra một chút, sau đó quay người đem bát đũa úp lên giá.
Dương Tầm Chiêu vẫn cầm lấy chiếc cốc, cũng không có rời đi, chỉ hơi dựa vào khung cửa nhìn về phía cô, khóe môi anh từ từ cong lên. Ở trước mặt cô làm ra chuyện như vậy mà không khiến cô sinh nghi, quả thật là một chuyện không dễ dàng gì.
Hàn Nhã Thanh xoay người nhìn tư thế của Dương Tâm Chiêu lúc này, con ngươi chợt lóe lên, rồi lại nhìn anh vẫn đang cầm chiếc cốc vừa nãy. Nước trong cốc chẳng với đi, rõ ràng là anh không quá khát.
Nếu đã không khát thì anh cứ giữ cốc làm gì? Lông mày Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại.
Chiếc cốc trong tay anh hơi dao động, tùy ý mà tự nhiên, nhưng mà đối mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, toàn thân Hàn Nhã Thanh đều cảm thấy không tự nhiên, cũng không nghĩ chuyện chiếc cốc nữa. Nhìn anh không nói lời nào, cô liên rảo bước đi ra ngoài.
Cô bước ra khỏi phòng bếp, trực tiếp đi lên lâu, muốn trở vê phòng mình, nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng theo sát đằng sau cô đi lên lầu.
Hàn Nhã Thanh không quay đầu, nhưng cũng cảm giác rõ được Dương Tâm Chiêu đang đi theo. Trong lòng cô khẽ run lên, không biết tại sao, nhưng giống như có một loại căng thẳng vô hình.
Bước lên đến lầu, cô nhanh chóng mở cửa phòng mình rồi bước vào, sau đó vội vàng đóng cửa.
Dương Tâm Chiêu ngây người. Tại sao anh lại có cảm giác anh ở trước mặt cô giống như tai họa vậy? Anh đáng sợ như thế sao?
Bộ dáng cô vừa rồi chắc đang căng thẳng! Anh phát hiện ra khi cô khẩn trương quả thật vô cùng đáng yêu.
Dương Tầm Chiêu thu hồi ánh mắt, liếc nhìn chiếc cốc trong tay, rôi sau đó gọi điện của Tào Du: “Tôi hiện tại liên
qua.”
Anh biết rằng có những chuyện cần làm càng nhanh càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.