Chương 1726
Mạch Hạ Du Trúc
14/10/2023
CHƯƠNG 1726
Hai đứa trẻ? Hàn Nhã Thanh nghi hoặc, Thành thiếu chủ nói câu này là có ý gì? Ý là anh ta không có thời gian sao? Cô cũng đâu có để ý đâu, ngày nào cũng được mà, giờ anh ta lại còn nói là vì hai đứa trẻ nên anh ta luôn không có thời gian, như vậy là một kiểu cự tuyệt sao? Hàn Nhã Thanh nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thế nên, ý của Thành thiếu chủ là không có thời gian gặp mặt sao?”
Mặc Thành hộc máu, hai đứa trẻ đấy! Đường Thấm Nhi hoàn toàn không nhận ra sao? Hơn nữa, sao cô cứ trả lời thẳng thừng như vậy chứ? Không có thời gian gặp mặt… anh ta có ý như vậy sao? Rõ ràng ý anh ta là muốn Hàn Nhã Thanh chọn thời gian! Hơn nữa, giọng nói không chút tức giận, chỉ như đang trần thuật một sự thật này của cô, Mặc Thành cảm giác những lời mình nói vừa rồi đều phí công vô ích hết cả.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bật cười thành tiếng, rồi lại tức tốc kiềm chế bản thân, không thể để lộ, không thể để lộ. Mẹ vẫn đỉnh như vậy, hoàn toàn không nghe ra ý tứ gì khác trong lời nói kia. Nhưng cũng không thể trách mẹ được, mẹ hoàn toàn không biết chúng ở cùng Mặc Thành mà, sao có thể đoán ra được chứ?
Mặc Thành nghe thấy tiếng cười của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, không còn sức mà cằn nhằn, anh ta chỉ có thể nhắc nhở mập mờ: “Hai đứa trẻ này mới tới mấy hôm nay thôi, một cặp sinh đôi nam nữ, vừa tròn năm tuổi, cả anh trai lẫn em gái đều cực kì đáng yêu.”
Mặc Thành cảm thấy chưa đủ rõ ràng, lại nói tiếp: “Anh trai thì như ông cụ non, lúc nào cũng xị mặt, không thích cười, em gái khá đáng yêu, nói chuyện vô cùng ngọt, cũng không biết là con nhà ai mà khiến người ta yêu quý như vậy.”
Mặc Thành cảm thấy mình miêu tả vô cùng chuẩn xác, ông cụ non? Biệt danh này được đấy, rất hợp với Đường Minh Hạo, anh ta tấm tắc gật đầu, sau này có cái để trêu cậu bé rồi.
Đường Minh Hạo nhíu mày, lạnh lùng nhìn Mặc Thành, đừng tưởng cậu bé không nghe ra, từ “ông cụ non”
này của Mặc Thành chính là chỉ cậu bé! Mình giống ông cụ non chỗ nào chứ? Cứ phải cười mới được sao? Hơn nữa, chú ta không cảm thấy chẳng có chuyện gì mà tự nhiên cười rất ngốc sao? Đường Minh Hạo tức giận nhìn chằm chằm Mặc Thành, đúng là quá đáng! Thế nhưng lúc này cậu lại không thể mở miệng nói chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe vậy liền trầm mặt xuống, sao hai đứa trẻ này lại giống Vũ Kỳ và Minh Hạo nhà mình vậy chứ? Không đúng! Hàn Nhã Thanh đột nhiên hiểu ra, rõ ràng chính là Vũ Kỳ và Minh Hạo mà, ý của Thành thiếu chủ là hai đứa trẻ đang ở trong tay anh ta. Đang ép cô gặp mặt sao? Bảo sao, bảo sao mấy ngày nay không có động tĩnh gì, hôm nay đột nhiên lại gọi điện thoại tới, hóa ra là đã có mưu tính cả rồi.
Bên trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bị bắt cóc sao? Hàn Nhã Thanh lo lắng không thôi, rõ ràng Vũ Kỳ và Minh Hạo tới gặp ông lão kia mà, sao đột nhiên lại ở trong tay Thành thiếu chủ? Hàn Nhã Thanh vô cùng hối hận, sao mình không hỏi rõ hơn, huống hồ, ông lão kia chỉ là một người bình thường, sao có thể so được với Quỷ Vực Chi Thành? Sao cô lại có thể yên tâm như vậy được chứ? Hàn Nhã Thanh tức giận, nếu như bọn họ bắt cóc Vũ Kỳ và Minh Hạo thì rõ ràng là đang nhằm vào cô! Hốc mắt Hàn Nhã Thanh đỏ lên, hai đứa bé là giới hạn cuối cùng của cô, không một ai có thể chạm vào chúng.
Chính Hàn Nhã Thanh cũng nghe ra được giọng nói nghiến răng nghiến lợi của mình: “Không phải anh muốn gặp mặt sao? Bây giờ gặp luôn là được! Đừng có đụng vào Vũ Kỳ và Minh Hạo!”
Giọng nói mang theo cảm xúc hận thù này lọt vào tai Mặc Thành, anh ta lập tức vỡ lẽ, Đường Thấm Nhi đã hiểu lầm rồi. Vừa rồi rõ ràng mình không có ý này mà, có điều anh ta cũng lập tức nhận ra là mình đã lỗ mãng. Đường Thấm Nhi không hề biết mình ở cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, càng không biết mình rất quý hai đứa nên mới đặc biệt đưa chúng ra ngoài chơi, đứng ở góc độ của Đường Thấm Nhi, cô hiểu lầm cũng là lẽ thường.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng sửng sốt, giọng mẹ rất kỳ lạ, giống như đang tìm người liều mạng vậy, trong nháy mắt chúng hiểu ra, cũng không dám giả vờ nữa, chỉ nghĩ xem nên cứu vãn như thế nào mới được.
“Cô Đường đừng kích động.”
Mặc Thành vội vàng nói: “Vũ Kỳ và Minh Hạo không bị thương, tôi cũng không hề bắt cóc chúng.”
Mặc Thành cảm thấy mình đã quá tham vọng rồi, quả đúng là vận may sẽ biến thành vận rủi chỉ trong chớp mắt sao? Trước đó còn vui mừng vì mua được đồ giảm giá, bây giờ đã bị vả mặt ngay lập tức rồi, còn không biết giải thích thế nào nữa.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không tin, cô kích động nói: “Nếu như Vũ Kỳ và Minh Hạo có chuyện gì, dù phải lấy tên mình ra đánh liều, tôi cũng tuyệt đối không tha cho anh.”
Mặc Thành cảm thấy phiền phức, anh ta không hiểu tâm lý của một người mẹ cho lắm, chỉ loáng thoáng hiểu được sự lo lắng và tức giận của cô, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng không dám im lặng nữa, chúng đứng ở một bên rụt rè nói: “Mẹ ơi, bọn con không sao.”
Hàn Nhã Thanh lập tức ngây người tại chỗ, giọng nói này? Thật sự là của Vũ Kỳ và Minh Hạo. Hàn Nhã Thanh cảm giác giọng mình hơi run rẩy, cô hỏi hết sức dịu dàng: “Các con vẫn ổn chứ? Có bị thương không?”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đồng thanh đáp: “Mẹ ơi, không ạ, bọn con không bị thương, cũng không phải bị bắt cóc đâu, là chú Mặc Thành đưa bọn con ra ngoài chơi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.