Chương 1734
Mạch Hạ Du Trúc
14/10/2023
CHƯƠNG 1734
Đường Thấm Nhi là mẹ của cậu bé, hiện giờ quan hệ giữa anh ta và Đường Minh Hạo cũng không tồi, cậu bé cảm thấy tranh chấp giữa anh ta và Đường Thấm Nhi là vì cậu bé mà ra nên trong lòng khó chịu.
Mặc Thành trấn an Đường Minh Hạo, anh ta nghiêm túc nói với cậu: “Chuyện này không phải lỗi của cháu, cháu cũng không cần xin lỗi. Huống hồ, chuyện này không phải chuyện cháu có thể lo được. Chú và mẹ cháu đã quen biết từ trước rồi, cô ấy không tin chú cũng không phải vì cháu, cháu đừng tự trách mình.”
Đường Minh Hạo có chút không hiểu, cậu bé nhìn Mặc Thành. Mặc Thành cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy vì cháu nên chú và mẹ cháu mới xảy ra mâu thuẫn, mẹ cháu mới vội vàng muốn đón các cháu về đúng không?”
Đường Minh Hạo có chút không hiểu, cậu bé nhìn Mặc Thành. Mặc Thành cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy vì cháu nên chú và mẹ cháu mới xảy ra mâu thuẫn, mẹ cháu mới vội vàng muốn đón các cháu về đúng không?”
Đường Minh Hạo lắc đầu, rồi lại gật đầu, cậu bé nói: “Mẹ đón chúng cháu về là vì lo lắng cho an nguy của chúng cháu. Là vì cháu nên mới lo lắng như vậy. Quan trọng là, là chú nói lời quá đáng với mẹ, khiến mẹ nghi ngờ chúng cháu gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu không phải do chúng cháu thì chú sẽ không nói như vậy.” Đây mới là suy nghĩ của Đường Minh Hạo, cậu bé cảm thấy nguyên nhân ban đầu là do Mặc Thành cố ý nói với Hàn Nhã Thanh rằng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở bên cạnh anh ta nên Hàn Nhã Thanh mới nghi ngờ Mặc Thành có ý đồ khác. Thật ra, trước đó hai người đâu có mâu thuẫn gì.
Mặc Thành cười, Đường Minh Hạo đúng là thông minh, không cần nhiều lời cũng có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện. Nhưng suy cho cùng vẫn là nghĩ nhiều rồi. Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, đây mới là điều mẹ cháu lo lắng nhất, thật ra trong chuyện mà cháu nói, cháu hoàn toàn không gây ra chuyện gì đâu, mẹ cháu lo lắng cho các cháu là vì chú, chứ không phải vì lời chú nói quá đáng.”
Đường Minh Hạo không hiểu, Mặc Thành lại nói tiếp: “Nếu như ba cháu nói với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu đoán ra là hai đứa, liệu có lo lắng không?”
Đường Minh Hạo lắc đầu, ba sẽ không làm tổn thương chúng, mẹ căn bản không cần lo lắng, thậm chí còn trêu chọc vài câu nữa.
“Thế nên, mẹ cháu lo lắng không phải vì mấy câu nói đó. Mà là vì trong lòng mẹ cháu, chú là một người nguy hiểm. Mẹ cháu không hề muốn để các cháu ở bên cạnh chú. Sự nghi ngờ này càng tăng thêm khi nghe lời nói có vẻ ác ý của chú, cuối cùng biến thành sợ hãi. Suy cho cùng là vì sự tồn tại của chú đối với các cháu là không hề an toàn, còn rất nguy hiểm nữa, hoặc là mơ hồ không rõ. Mẹ các cháu không có cách nào xác định được nên mới không dám mạo hiểm. Nếu chú và mẹ cháu thân thiết, hơn nữa còn tin tưởng lẫn nhau thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.” Mặc Thành nói rõ ràng.
Đường Minh Hạo hiểu, nhưng mà, thật sự không phải cậu bé làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú chứ?
Mặc Thành thấy Đường Minh Hạo không nói gì, tiếp tục bổ sung nói: “Thật ra, đây cũng không phải chuyện gì xấu. Trước đây mẹ các cháu luôn từ chối chú, bây giờ có thể cho phép chú đưa các cháu về thêm hai ngày đã là rất hiếm thấy rồi. Điều này chứng tỏ mẹ các cháu bắt đầu tin tưởng chú, cũng xem như là giúp chú.” Mặc Thành lắc đầu, đây không tính là chó ngáp phải ruồi đấy chứ?
Đường Minh Hạo yên tâm được rồi, chỉ cần cậu bé không làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú là được.
Mặc Thành nghĩ rồi chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay, các cháu cảm thấy có cần nói với ông Trương không?” Mặc Thành muốn nói thẳng nhưng sợ Trương Minh Hoàng thất vọng, cũng muốn biết suy nghĩ của hai đứa trẻ nên thuận miệng hỏi một câu.
“Không nói.”
“Nói thẳng đi.”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cùng nhau lên tiếng, nhưng lời nói lại hoàn toàn bất đồng, hai đứa ngây ra nhìn nhau, mang theo mấy phần thất vọng và ghét bỏ.
Đường Vũ Kỳ hừ một tiếng nói trước: “Mẹ tới đón chúng ta là chuyện bình thường, sao phải nói chứ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Cô bé đã ở mấy ngày rồi, bây giờ trở về cũng không có gì bất ngờ, sao phải nói rõ ràng làm gì? Thật ra, Đường Vũ Kỳ còn nghĩ tới một nguyên nhân khác nữa.
Nếu như lúc này để Trương Minh Hoàng biết Hàn Nhã Thanh kiên quyết muốn đón chúng về, ông sẽ nghĩ nhiều, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy mẹ không muốn để chúng tiếp xúc với ông. Thế nên cô bé muốn để mọi chuyện yên ổn trôi qua. Nếu như sau này biết Trương Minh Hoàng và mẹ có quan hệ ba con, giữa hai người cũng sẽ không vì chuyện này mà xa cách.
Còn Đường Minh Hạo thì lại nghĩ đơn giản hơn nhiều. Sự thật chính là sự thật, không cần phải che giấu. Mẹ sốt ruột đón chúng về như thế Trương Minh Hoàng nhất định sẽ nghi ngờ. So với việc tìm mấy lý do không hợp lý thì thà rằng nói thẳng luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.