Chương 1804
Mạch Hạ Du Trúc
14/10/2023
CHƯƠNG 1804
Liễu Ảnh thực sự chán ghét tình huống như vậy, cô không muốn giữ lại đứa con này, nhưng lại không thể không giữ nó lại, cuối cùng người bị tổn thương chắc chắn là đứa bé này. Trút thành kiến lên người một đứa bé không hiểu chuyện gì thì thật quá đáng. Nhưng trong lòng Liễu Ảnh thực sự đã có oán hận.
Bác sĩ Vương nhìn thấy nỗi uất hận trên khuôn mặt Liễu Ảnh, bà lắc đầu. Nam nữ si tình, bao nhiêu người sai một li đi một dặm? Còn bà lại chẳng thể giúp được gì.
Liễu Ảnh thẫn thờ đi về nhà, nhìn thấy bóng dáng bận bịu của mẹ Liễu, cô liền bật khóc nức nở ngay tại chỗ. Mẹ Liễu bị dọa cho giật nảy mình, nhanh chân đi tới ôm lấy Liễu Ảnh: “Làm sao vậy, Ảnh? Con làm sao thế?”
Liễu Ảnh cứ khóc mãi, như không cảm nhận được thế giới bên ngoài. Mẹ Liễu ôm chặt lấy cô, thời gian này bà tới đây, Liễu Ảnh khóc tận mấy lần, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, cảm xúc dễ dàng mất không chế, bây giờ còn có con, cảm xúc lại càng khó khống chế hơn, hiện giờ Liễu Ảnh lại chịu phải kích thích gì rồi sao?
Không biết đã khóc bao lâu, Liễu Ảnh mới dừng lại, cứ mãi nức nở không thôi. Mẹ Liễu không vội vã hỏi cô, mà đợi cô ổn định lại cảm xúc. Tới khi tinh thần Liễu Ảnh dần dần bình tĩnh lại, mẹ Liễu dắt cô quay trở về phòng.
“Ảnh, có mẹ ở đây mà, cho dù trời có sập xuống thì cũng có mẹ ở đằng trước gánh cho con.” Mẹ Liễu đau lòng nhìn Liễu Ảnh, ngoại trừ an ủi cô ra thì chỉ có thể khiến cô cảm nhận được sự có mặt của bà mà thôi.
Bên cạnh cô vẫn luôn có người khác, không phải chỉ có một mình.
“Mẹ, con…” Liễu Ảnh không nói ra được, cô đau lòng tới mức như có người cầm một con dao không ngừng đâm vào. Cô tưởng rằng đã kết thúc rồi, hóa ra mới chỉ là khởi đầu của bi kịch, cô tưởng rằng đã trốn thoát được rồi, hóa ra đây chẳng qua chỉ là đi tới một chiếc lồng giam khác. Vậy thì, tới khi nào cô mới thực sự có thể trốn thoát được đây? Tới khi nào mới có thể không liên quan gì tới Tư Đồ Không nữa?
“Ảnh, không sao đâu, cho dù là chuyện gì thì mẹ cũng chấp nhận được.” Mẹ Liễu xoa tóc Liễu Ảnh, tóc cô lại dài thêm rồi, nhưng không được chăm sóc tốt, chất tóc không còn đẹp như trước nữa. Mái tóc vốn mượt mà nay trở thô ráp, giống như cuộc đời yên bình, gợn lên từng lớp sóng, dày đặc mà nhiều đến khó chịu.
“Mẹ, con đang nghĩ có nên phá cái thai này đi hay không.” Liễu Ảnh dựa vào lòng mẹ Liễu, cuộn tròn người lại. Đây là một động tác mang tính bảo vệ cao, giống như động tác lúc ở trong tử cung của người mẹ vậy, vô thức thu mình lại, đề phòng tất cả mọi thứ bên ngoài.
Lòng mẹ Liễu giật thót. Xem ra Liễu Ảnh đã biết rồi, chỉ sợ phá cái thai này, có tổn thương quá lớn, nên Liễu Ảnh mới do dự. Nếu như chỉ suy nghĩ từ góc độ của bà thì đương nhiên là không muốn Liễu Ảnh sinh đứa con này ra, nhưng từ góc độ của một người mẹ, bà vẫn mong đợi sự chào đời của cháu trai hoặc cháu gái này. Chuyện Liễu Ảnh lo lắng, trong lòng bà cũng có phỏng đoán, thế nhưng bà xác nhận đi xác nhận lại, là nghi ngờ, hay là sợ hãi?
“Ảnh, nếu như mẹ không để ý một chút nào, thì đó là điều không thể, dù sao thì ba của đứa bé này đã hại chết chồng mẹ. Thế nhưng mẹ càng yêu con hơn, đứa bé này vô tội, nếu con chọn sinh nó ra, mẹ cũng chấp nhận, mẹ sẽ yêu đứa bé như yêu con vậy.” Mẹ Liễu nói chậm rãi, chỉ cần đứa trẻ này trông không quá giống Tư Đồ Không, bà có thể yên tâm chấp nhận đứa bé này, thậm chí là nuôi nó trưởng thành.
“Mẹ, con sợ con không thể phá cái thai này được. Bác sĩ nói rằng nếu con phá đứa bé này, có thể sau này sẽ không có con được nữa.” Hốc mắt Liễu Ảnh ầng ậng nước mắt, không biết là bản năng người mẹ hay là vì có đứa bé này, cô cảm thấy mình không thể nào chấp nhận được việc mình không thể có con được nữa. Đối với một người phụ nữ, điều này quá tàn nhẫn, cô mong có một đứa con tiếp nối sinh mệnh của cô, nếu như không có, thì đó sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời của cô.
Mẹ Liễu không ngờ rằng lại nghiêm trọng tới như vậy, bà nhìn Liễu Ảnh với ánh mắt phức tạp. Nếu như là người sống theo chủ nghĩa DINK thì có thể có con hay không cũng không quan trọng, nhưng Liễu Ảnh không phải. Cô tràn đầy hy vọng với gia đình, nếu như không có con thì quá tàn nhẫn với cô! Mẹ Liễu biết, chỉ có thể giữ lại đứa bé này.
“Ảnh, vậy chúng ta sinh nó ra đi, sinh đứa trẻ này ra, mẹ nghĩ ấy à, chắc chắn nó sẽ rất giống con, là một bé gái xinh đẹp, hoặc là một bé trai đẹp trai. Mẹ cao tuổi rồi, đến cái tuổi mà muốn con cháu đuề huề.
Hơn nữa, con nhìn Nhã Thanh đi, bây giờ con của Nhã Thanh cũng đã năm tuổi rồi. Con bây giờ với con bé lúc ban đầu, thực ra cũng không có quá nhiều khác biệt. Huống hồ bây giờ còn có mẹ bên cạnh con nữa mà, có sự ủng hộ của người nhà, không phải càng nên chấp nhận sao?” Mẹ Liễu an ủi Liễu Ảnh, bà biết, Liễu Ảnh rất thích Hàn Nhã Thanh, cũng ngưỡng mộ Hàn Nhã Thanh có hai đứa con đáng yêu. Nếu như cô được giống như Hàn Nhã Thanh, cô vẫn sẽ cố gắng làm được.
“Nhưng con không cách nào chấp nhận được đứa bé này. Nhìn thấy nó, con sẽ nhớ tới Tư Đồ Không, nhớ tới những chuyện Tư Đồ Không đã làm với chúng ta.” Liễu Ảnh ôm chặt lấy bản thân mình, tình huống lúc đó của Hàn Nhã Thanh, cô cũng khá rõ ràng, phải, cô hạnh phúc hơn Hàn Nhã Thanh rất nhiều. Bây giờ có người nhà bên cạnh, còn dễ dàng chấp nhận đứa bé này nữa, có điều gì đáng để mà lo lắng nữa đâu? Thế nhưng cô vẫn không buông bỏ được vướng mắc trong lòng.
“Không đâu.” Mẹ Liễu dịu dàng vuốt ve Liễu Ảnh từng chút một: “Đứa bé sẽ dần dần lớn lên, bây giờ nó vẫn đang nằm yên trong bụng con, con chỉ biết tới sự tồn tại của nó, cảm thấy mình là một người mẹ rồi.
Nhưng không chỉ vậy thôi đâu, đứa bé sẽ lớn lên từng chút một, cảm giác của con sẽ càng ngày càng nhiều. Lúc được bốn tháng, có thể đứa bé sẽ động đậy, nó vươn cánh tay, đạp cái chân trong bụng con, lúc nào con cũng sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tới lúc đó, con sẽ càng ngày càng kích động, càng ngày càng thích đứa bé này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.