Chương 1912
Mạch Hạ Du Trúc
14/10/2023
CHƯƠNG 1912
Đường Minh Hạo kiên định nói: “Hơn nữa, gia đình em sẽ không từ bỏ em đâu, bọn họ chắc chắn sẽ tìm thấy em.”
Đường Minh Hạo có một niềm tin tuyệt đối vào gia đình mình. Dù là hiện tại hay tương lai, sống phải thấy người chết phải thấy xác,. nếu không tìm được cậu thì người nhà cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ… “Được rồi! Nếu có thể thì chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây.” Linh cười nói, trong đáy lòng thì lại cảm thấy tang thương. Làm sao có thể rời đi bình yên vô sự được chứ? Đảo Xích Lê là một nơi bị nguyền rủa. Tất cả những ai muốn rời khỏi đảo Xích Lê đều sẽ bị giữ lại mà không thể giải thích được, có một số người đến hài cốt cũng không còn. Nếu đảo Xích Lê không bị phá hủy thì cô sẽ không bao giờ có thể rời đi.
“Nếu chị có cách để cho em rời đi thì sao?” Linh nhìn Đường Minh Hạo. Cô rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng đáng tin cậy. Cũng đúng thôi, trải qua bao nhiêu việc như thế mà vẫn có thể tỉnh táo và bình tĩnh thì làm sao có thể giống như một đứa trẻ chứ?
“Cách gì?” Đường Minh Hạo ngạc nhiên hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh mà ưu thương của Linh, cậu lại không nhịn được tiếp tục hỏi: “Chị nói đi, không lẽ là chỉ một mình em rời đi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có thể để một người rời đi thôi.” Linh bình tĩnh nói, giống như đây không phải là một quyết định mà là một sự thật tuyệt đối, không thể thay đổi.
“Chị không muốn rời đi sao?” Đường Minh Hạo biết đây không phải là câu trả lời của Linh. Nếu có thể rời đi thì Linh sẽ không muốn ở lại đây.
Linh không nói mà chỉ khẽ cười, cô nhìn bầu trời trong xanh phía xa, mây trắng đẹp đẽ lững lờ trôi không biết về bến bờ nào. Còn cô chỉ có thể ở trong một tấc vuông của đảo Xích Lê, chỉ có thể ở nơi này.
“Nếu em có thể rời đi thì chị nhất định cũng có thể rời đi. Chị có chuyện gì nhất định phải làm phải không?” Đường Minh Hạo bình tĩnh phân tích. Trong mắt Linh mang theo quá nhiều kỳ vọng, tuyệt đối không phải không muốn rời đi, mà là không thể rời đi.
“Mấy ngày nay ở đảo Xích Lê, có phải đôi khi, em cảm thấy mọi thứ ở đây rất kỳ quái đúng không?” Linh nằm trên mặt đất, hoa trà trắng gần như che mất cô. Đường Minh Hạo ngồi một bên, cảm nhận làn gió thổi qua mang theo mùi hương mát lạnh.
“Đúng vậy, không thể giải thích bằng bất kỳ lý luận khoa học nào cả.” Đường Minh Hạo mím môi. Đảo Xích Lê giống như một nơi bị tất cả các lý thuyết khoa học bỏ qua, đặc biệt là chuyện ngày hôm qua. Đồ án hình thú đó xuất hiện rồi biến mất mà không thể giải thích được, rồi cả những hạt châu lúc màu đen lúc màu máu trên cổ tay Linh, đây không phải là điều có thể giải thích được.
Đường Minh Hạo nhìn vào cổ tay Linh, chuỗi hạt châu đó lại chuyển sang màu đen rồi, trông hết sức ngột ngạt, không phải là màu sắc rực rỡ cậu thấy lúc sáng.
“Bởi vì đảo Xích Lê là một nơi bị nguyền rủa. Tất cả mọi người trên đảo Xích Lê không thể rời khỏi đây. Nếu là người thuộc về đảo Xích Lê thì cho dù đi xa đến đâu cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của đảo Xích Lê, sống không bằng chết.” Linh giải thích, giọng điệu bình thản như thể đang nói về việc trưa nay ăn gì.
Theo bản năng, Đường Minh Hạo không tin nổi, có thể có lời nguyền rủa được sao? “Đã có ai đã từng rời khỏi đảo Xích Lê chưa?”
“Chị không biết.” Linh ngẩn ngơ đáp lời. Cô cũng không nói đảo Xích Lê có quá nhiều lời nguyền rủa, ví dụ như, người trên đảo Xích Lê không thể yêu người khác, hai người yêu nhau sẽ chết rất thê thảm. Chẳng hạn như ba mẹ cô đã chết vì bị bà ngoại tính kế hãm hại. Làm sao có thể cam tâm?
Ví dụ như, tất cả những người đến đảo Xích Lê đều sẽ không sống được quá ba mươi tuổi, bao nhiêu năm như vậy chưa từng có ngoại lệ. Cô không muốn Đường Minh Hạo cũng bị như vậy.
“Nếu vậy thì chúng ta có thể thử rời đi xem. Có em ở đây nhất định có thể bảo vệ cho chị bình an cả đời.” Đường Minh Hạo nói. Cậu là người nhà họ Đường, cũng là người nhà họ Dương, và còn là người của Quỷ Vực Chi Thành nữa. Cậu không tin với những thế lực như vậy mà lại không thể bảo vệ được Linh!
Linh chỉ cười mà không nói. Cậu sẵn sàng bảo vệ cô và có thể bảo vệ cô là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, cô không muốn để Đường Minh Hạo mạo hiểm vì mình, cô có linh cảm rằng lần này cô có thể phá hủy đảo Xích Lê, không phải do một mình cô, mà là sẽ có những người khác tới.
Đó có phải là gia đình của Đường Minh Hạo không? Linh không biết. Tuy nhiên, cô không muốn mạo hiểm, chuỗi hạt châu trên tay cô đang nhắc nhở cô hãy đợi, chắc chắn sẽ có người đến phá hủy đảo Xích Lê cùng cô.
“Linh, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không?” Đường Minh Hạo cố chấp. Cậu cảm thấy, nếu lần này Linh không đồng ý thì tương lai cô cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
“Nếu chị có thể rời khỏi đây thì chị nhất định sẽ đi.” Linh cười nói. Cô đưa tay ra nhìn bầu trời qua kẽ tay, trời trong xanh, có mây, cô cảm nhận được gió và ngửi thấy mùi hương hoa trà. Mọi thứ đều rất đẹp, nhưng chúng chưa đủ tốt, giống như một con thú bị nhốt trong lồng trúc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.