Chương 1495: Có kết quả giám định adn (1)
Mạch Hạ Du Trúc
31/08/2021
Chuyện này trợ lý cũng không thể xử lý, cần đợi ngày mai luật sư Lý đến mới có thể xử lý, nhưng tranh thủ lúc này, anh ta có thể chuẩn bị tài liệu một chút, đợi ngày mai đến giờ làm việc thì có thể trực tiếp xử lý! Dù sao thời gian dành cho anh ta không nhiều, anh ta hi vọng chuyện này càng nhanh càng tốt.
“Tổng giám đốc, có phải sức khỏe anh xảy ra vấn đề không?” Trợ lý nghe lời của Bùi Dật Duy lại kết hợp với dáng vẻ lúc này của anh ta, trong lòng có một suy đoán, hơn nữa còn cảm thấy suy đoán này của mình có thể rất gần chân tướng.
Bùi Dật Duy nhìn anh ta một cái, không trả lời, anh ta trước đây vì tự làm mình bị thương, thân thể quả thực còn chưa hồi phục, nhưng đã không còn nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên anh ta bây giờ đã giết Bùi Doanh.
Giết người đền mạng anh ta rất rõ ràng, anh ta cũng chưa từng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, cho nên, tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với thân thể anh ta xảy ra vấn đề.
Bùi Dật Duy không trả lời, trợ lý cho rằng tổng giám đốc nhà mình là mặc nhận, lập tức vội nói: “Tổng giám đốc, nếu thân thể anh thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi chữa, bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách, chuyện công ty tổng giám đốc có thể không cần lo lắng, người phụ trách các bộ phận sẽ xử lý ổn thỏa.”
Theo trợ lý thấy, tổng giám đốc nhà mình bây giờ hoàn toàn chính là tâm ý nguội lạnh, dáng vẻ như đang giao phó chuyện hậu sự, đương nhiên, đây không phải ảo giác của trợ lý, Bùi Dật Duy quả thực đang giao phó chuyện hậu sự.
Anh ta đã giết Bùi Doanh, dù cảnh sát không tra được, anh ta cũng sẽ đi tự thú, nhưng anh ta không muốn ngồi tù, kêu anh ta ở trong tù mấy chục năm anh ta tình nguyện chết.
Hơn nữa anh ta là cố ý giết người, có khả nặng sẽ trực tiếp bị phán tử hình.
“Tổng giám đốc, thân thể anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?” Trợ lý thấy tổng giám đốc nhà mình không trả lời, trong lòng càng gấp gáp.
“Tổng giám đốc, bất kể thân thể anh xảy ra chuyện gì, bây giờ quan trọng nhất là đi bệnh viện chữa trị, chuyện công ty anh không cần lo lắng, công ty nhiều người phụ trách như vậy, còn có Bùi phó tổng, cô ấy cũng sẽ không để công ty xảy ra chuyện.” Trợ lý một lòng muốn khuyên tổng giám đốc nhà mình đi chữa bệnh, hoàn toàn không biết chuyện Bùi Doanh, hơn nữa cũng biết Bùi phó tổng là chị tổng giám đốc, dù ngày thường tổng giám đốc và Bùi phó tổng nhìn không quá thân thiết.
Nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, hai người đều một lòng vì công ty.
Trợ lý hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tối nay, càng không biết Bùi phó tổng đã chết rồi, hơn nữa còn là bị tổng giám đốc nhà mình tự tay bóp chết, nếu trợ lý biết, có lẽ sẽ sợ còn nửa cái mạng.
“Cậu có thể ra ngoài.” Nghe trợ lý nhắc tới Bùi Doanh, sắc mặt Bùi Dật Duy lập tức trầm xuống.
Trợ lý không rõ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình, không dám nói gì nữa, nơm nóp đóng cửa ra ngoài.
Nhưng trợ lý không rời khỏi công ty, tổng giám đốc nhà mình đang tăng ca, anh ta làm trợ lý chắc chắn không thể rời đi, càng huống chi bây giờ tổng giám đốc còn cực kỳ không đúng.
Sau khi trợ lý rời đi, Bùi Dật Duy mở hộp bảo hiểm trong phòng làm việc, lấy ra một số văn kiện, ngồi trên ghế, lật xem một chút, sau đó thu lại văn kiện đã xử lý.
Anh ta đến phòng nghỉ tắm rửa, thay quần áo, đợi ngày mai luật sư Lý đến làm việc mới xử lý chuyện anh ta muốn làm.
Mà cùng lúc này, trong phòng tranh của Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng biết thành chủ nhà mình tối nay nhất định không ngủ được, ông ta nhìn thấy thành chủ nhà mình luôn ở trong phòng tranh, không ra ngoài, lúc tối thành chủ ăn không nhiều, bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, ông ta bèn làm một chút đồ ăn khuya đưa vào phòng tranh.
“Thành chủ, nghỉ ngơi một chút, ăn một chút đi.” Quản gia Trọng bình thường rất ít khi quấy rầy Trương Minh Hoàng, đặc biệt là khi ông ta vẽ tranh.
Trước đây lúc Trương Minh Hoàng vẽ tranh thường ở trong phòng tranh rất lâu, có lúc cả một hai ngày.
Lúc đó, quản gia Trọng mặc dù lo lắng, lại không dám làm phiền, nhưng ông ta biết tình huống bây giờ không giống vậy.
Bây giờ mặc dù thành chủ người thì đang vẽ tranh trong phòng, nhưng quản gia Trọng biết tâm tư ông ta không ở trên bức vẽ, thành chủ bây giờ nhất định đang nghĩ chuyện giám định ADN.
Tính toán thời gian, kết quả giám định hẳn cũng sắp có rồi, dù sao thiết bị bên phía Lương cũng tiên tiến, cho nên kết quả cũng có nhanh hơn.
Thực ra quản gia Trọng cũng đang đợi, nôn nóng muốn biết kết quả, cho nên, ông ta tới xem thành chủ, đồng thời cũng muốn cùng thành chủ chia sẻ kết quả trước nhất.
Trải qua chờ đợi mấy giờ đồng hồ, quản gia Trọng cảm thấy mình ngày càng mong đợi, tâm trạng thậm chí ngày càng kích động, trước đây ông ta còn luôn lo lắng cô cả nhà họ Đường không phải con gái thành chủ, sợ nhìn thấy kết quả, nhưng bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả.
Quản gia Trọng đặt thức ăn khuya xuống, nhìn chân dung trước mặt thành chủ nhà mình, chân dung không có quả nhiều tiến triển, không khác biệt mấy với lúc ông ta ra ngoài trước đó, rất rõ ràng, tâm tư của thành chủ thật sự không ở trên bức chân dung.
Trương Minh Hoàng nghe thấy lời của quản gia Trọng, dứt khoát đặt bút vẽ xuống, ông ta nói với mình phải bình tĩnh, dù sao kết quả sẽ có hai loại, một là Đường Thấm Nhi là con gái ông ta, mà kết quả khác là cô không phải con gái ông ta.
Cho nên, ông ta nói với mình đừng quá mong đợi, đừng quá kích động, ông ta thậm chí nói với mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, phải chuẩn bị tâm lý Đường Thấm Nhi không phải con gái ông ta.
Cho nên, ông ta nói với bản thân phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Nhưng thời gian ngày càng tới giần, tâm trạng ông ta cũng ngày càng không thể bình tĩnh.
Ông ta đã đợi gần chín tiếng, ông ta biết kết quả sắp có rồi, vì mong đợi, vì kích động, trái tim ông ta đập thình thịch.
Sự bình tĩnh trước đây sớm đã hoàn toàn không thấy đâu, trong lòng ông ta bây giờ vô cùng mong đợi, nhưng cách thời gian có kết quả càng gần, tâm trạng ông ta lại càng thấp thỏm bất an, ông ta thậm chí có chút sợ hãi.
Từ khi ông ta có trí nhớ, ba ông ta đã bắt đầu bồi dưỡng ông ta, huấn luyện ông ta, trẻ thơ của người khác đều là chơi đùa, nhưng ông ta lại ngay cả chút thời gian tự do cũng không có, ông ta luôn học, học rất nhiều thứ, ông ta cũng luôn huấn luyện, huấn luyện đến không còn kẻ địch.
Cho nên, sau khi ông ta tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành thì thực hành như vũ bão vài kế hoạch đều vô cùng thuận lợi, ngắn ngủi vài năm đã khuếch trương Quỷ Vực Chi Thành lên không ít.
Trong mắt người ngoài, ông ta không gì không thể, trong mắt họ, ông ta thậm chí như trong thần thoại.
Ông ta không gì không thể, nhưng những chuyện đó đều là ông ta dùng sự vất vả của bản thân đổi lại, ông ta luôn biết, ông ta cần lớn mạnh, mà ông ta cũng làm được.
Trong nhận thức của ông ta trước nay chưa từng có sợ hãi, năm đó lúc tìm không thấy cô, ông ta đau lòng, ông ta thất vọng, ông ta đau khổ, nhưng lại chưa từng sợ hãi.
Có lẽ là vì ông ta luôn tìm kiếm, trong lòng luôn tồn tại hi vọng, luôn cảm thấy có thể tìm thấy cô, cho nên mới không sợ hãi.
Nhưng bây giờ, trong lòng ông ta thật sự sợ hãi, ông ta thật sự sợ kết quả giám định sẽ khiến ông ta thất vọng.
Có lẽ không chỉ là thất vọng, ông ta nghĩ, có lẽ sẽ thật sự khiến ông ta tâm ý nguội lạnh.
Ông ta tìm cô hai mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm, với sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, với năng lực của ông ta, không chút kết quả, dù ông ta không muốn tiếp nhận, nhưng lại phải thừa nhận, ông ta sợ không tìm thấy cô.
Cho nên, ông ta vốn đã tâm ý nguội lạnh rồi, ông ta vốn đã tâm như tro tàn rồi.
Nhưng chính vào lúc này, ông ta bỗng có một hi vọng mới, ông ta có một cô con gái.
Mặc dù khi quản gia Trọng nhắc tới chuyện này hoàn toàn không có căn cứ, nhưng giờ phút đó, trong lòng ông ta có một suy nghĩ rất rõ ràng, ông ta có một cô con gái.
Không phải tưởng tượng, không phải mơ mộng, mà là một khái niệm rất rõ ràng.
Ông ta từ nhỏ đã có một loại trực giác mà người thường không có, có lẽ không hẳn nói là trực giác, trực giác không phù hợp, ông ta cũng không biết tính là gì.
Có lúc, trong lòng ông ta sẽ nảy ra một suy nghĩ, rất bất ngờ, thậm chí rất đột ngột, nhưng giọng nói đó lại rất rõ ràng, hơn nữa sau này cũng hoàn toàn được chứng thực, trước nay chưa từng sai lầm.
Nhưng mà, tình huống đó không nhiều, từ nhỏ tới giờ, cũng chỉ có hai lần, hai lần trước đều vào lúc ông ta nguy cấp, suy nghĩ hai lần đó đều khiến ông ta cuối cùng hóa nguy thành an.
Mà lần này là chuyện liên quan tới con gái ông ta, ông ta chắc chắn lần này cũng giống với hai lần trước, sẽ không sai lầm.
Ông ta không biết giải thích tình huống đó thế nào, ông ta cũng không biết trong khi nào sẽ xuất hiện tình huống đó, nhưng lần này hoàn toàn giống với hai lần trước, cho nên, ông ta luôn tin tưởng.
Ông ta biết đó không phải là suy nghĩ nảy ra do mơ ước xa vời trong lòng mình, vì ông ta rất rõ ràng, có lúc dù ông ta có suy nghĩ viễn vông cũng sẽ không xuất hiện tình huống đó.
Chính như chuyện ông ta tìm cô…
“Tổng giám đốc, có phải sức khỏe anh xảy ra vấn đề không?” Trợ lý nghe lời của Bùi Dật Duy lại kết hợp với dáng vẻ lúc này của anh ta, trong lòng có một suy đoán, hơn nữa còn cảm thấy suy đoán này của mình có thể rất gần chân tướng.
Bùi Dật Duy nhìn anh ta một cái, không trả lời, anh ta trước đây vì tự làm mình bị thương, thân thể quả thực còn chưa hồi phục, nhưng đã không còn nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên anh ta bây giờ đã giết Bùi Doanh.
Giết người đền mạng anh ta rất rõ ràng, anh ta cũng chưa từng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, cho nên, tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với thân thể anh ta xảy ra vấn đề.
Bùi Dật Duy không trả lời, trợ lý cho rằng tổng giám đốc nhà mình là mặc nhận, lập tức vội nói: “Tổng giám đốc, nếu thân thể anh thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi chữa, bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách, chuyện công ty tổng giám đốc có thể không cần lo lắng, người phụ trách các bộ phận sẽ xử lý ổn thỏa.”
Theo trợ lý thấy, tổng giám đốc nhà mình bây giờ hoàn toàn chính là tâm ý nguội lạnh, dáng vẻ như đang giao phó chuyện hậu sự, đương nhiên, đây không phải ảo giác của trợ lý, Bùi Dật Duy quả thực đang giao phó chuyện hậu sự.
Anh ta đã giết Bùi Doanh, dù cảnh sát không tra được, anh ta cũng sẽ đi tự thú, nhưng anh ta không muốn ngồi tù, kêu anh ta ở trong tù mấy chục năm anh ta tình nguyện chết.
Hơn nữa anh ta là cố ý giết người, có khả nặng sẽ trực tiếp bị phán tử hình.
“Tổng giám đốc, thân thể anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?” Trợ lý thấy tổng giám đốc nhà mình không trả lời, trong lòng càng gấp gáp.
“Tổng giám đốc, bất kể thân thể anh xảy ra chuyện gì, bây giờ quan trọng nhất là đi bệnh viện chữa trị, chuyện công ty anh không cần lo lắng, công ty nhiều người phụ trách như vậy, còn có Bùi phó tổng, cô ấy cũng sẽ không để công ty xảy ra chuyện.” Trợ lý một lòng muốn khuyên tổng giám đốc nhà mình đi chữa bệnh, hoàn toàn không biết chuyện Bùi Doanh, hơn nữa cũng biết Bùi phó tổng là chị tổng giám đốc, dù ngày thường tổng giám đốc và Bùi phó tổng nhìn không quá thân thiết.
Nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, hai người đều một lòng vì công ty.
Trợ lý hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tối nay, càng không biết Bùi phó tổng đã chết rồi, hơn nữa còn là bị tổng giám đốc nhà mình tự tay bóp chết, nếu trợ lý biết, có lẽ sẽ sợ còn nửa cái mạng.
“Cậu có thể ra ngoài.” Nghe trợ lý nhắc tới Bùi Doanh, sắc mặt Bùi Dật Duy lập tức trầm xuống.
Trợ lý không rõ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình, không dám nói gì nữa, nơm nóp đóng cửa ra ngoài.
Nhưng trợ lý không rời khỏi công ty, tổng giám đốc nhà mình đang tăng ca, anh ta làm trợ lý chắc chắn không thể rời đi, càng huống chi bây giờ tổng giám đốc còn cực kỳ không đúng.
Sau khi trợ lý rời đi, Bùi Dật Duy mở hộp bảo hiểm trong phòng làm việc, lấy ra một số văn kiện, ngồi trên ghế, lật xem một chút, sau đó thu lại văn kiện đã xử lý.
Anh ta đến phòng nghỉ tắm rửa, thay quần áo, đợi ngày mai luật sư Lý đến làm việc mới xử lý chuyện anh ta muốn làm.
Mà cùng lúc này, trong phòng tranh của Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng biết thành chủ nhà mình tối nay nhất định không ngủ được, ông ta nhìn thấy thành chủ nhà mình luôn ở trong phòng tranh, không ra ngoài, lúc tối thành chủ ăn không nhiều, bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, ông ta bèn làm một chút đồ ăn khuya đưa vào phòng tranh.
“Thành chủ, nghỉ ngơi một chút, ăn một chút đi.” Quản gia Trọng bình thường rất ít khi quấy rầy Trương Minh Hoàng, đặc biệt là khi ông ta vẽ tranh.
Trước đây lúc Trương Minh Hoàng vẽ tranh thường ở trong phòng tranh rất lâu, có lúc cả một hai ngày.
Lúc đó, quản gia Trọng mặc dù lo lắng, lại không dám làm phiền, nhưng ông ta biết tình huống bây giờ không giống vậy.
Bây giờ mặc dù thành chủ người thì đang vẽ tranh trong phòng, nhưng quản gia Trọng biết tâm tư ông ta không ở trên bức vẽ, thành chủ bây giờ nhất định đang nghĩ chuyện giám định ADN.
Tính toán thời gian, kết quả giám định hẳn cũng sắp có rồi, dù sao thiết bị bên phía Lương cũng tiên tiến, cho nên kết quả cũng có nhanh hơn.
Thực ra quản gia Trọng cũng đang đợi, nôn nóng muốn biết kết quả, cho nên, ông ta tới xem thành chủ, đồng thời cũng muốn cùng thành chủ chia sẻ kết quả trước nhất.
Trải qua chờ đợi mấy giờ đồng hồ, quản gia Trọng cảm thấy mình ngày càng mong đợi, tâm trạng thậm chí ngày càng kích động, trước đây ông ta còn luôn lo lắng cô cả nhà họ Đường không phải con gái thành chủ, sợ nhìn thấy kết quả, nhưng bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả.
Quản gia Trọng đặt thức ăn khuya xuống, nhìn chân dung trước mặt thành chủ nhà mình, chân dung không có quả nhiều tiến triển, không khác biệt mấy với lúc ông ta ra ngoài trước đó, rất rõ ràng, tâm tư của thành chủ thật sự không ở trên bức chân dung.
Trương Minh Hoàng nghe thấy lời của quản gia Trọng, dứt khoát đặt bút vẽ xuống, ông ta nói với mình phải bình tĩnh, dù sao kết quả sẽ có hai loại, một là Đường Thấm Nhi là con gái ông ta, mà kết quả khác là cô không phải con gái ông ta.
Cho nên, ông ta nói với mình đừng quá mong đợi, đừng quá kích động, ông ta thậm chí nói với mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, phải chuẩn bị tâm lý Đường Thấm Nhi không phải con gái ông ta.
Cho nên, ông ta nói với bản thân phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Nhưng thời gian ngày càng tới giần, tâm trạng ông ta cũng ngày càng không thể bình tĩnh.
Ông ta đã đợi gần chín tiếng, ông ta biết kết quả sắp có rồi, vì mong đợi, vì kích động, trái tim ông ta đập thình thịch.
Sự bình tĩnh trước đây sớm đã hoàn toàn không thấy đâu, trong lòng ông ta bây giờ vô cùng mong đợi, nhưng cách thời gian có kết quả càng gần, tâm trạng ông ta lại càng thấp thỏm bất an, ông ta thậm chí có chút sợ hãi.
Từ khi ông ta có trí nhớ, ba ông ta đã bắt đầu bồi dưỡng ông ta, huấn luyện ông ta, trẻ thơ của người khác đều là chơi đùa, nhưng ông ta lại ngay cả chút thời gian tự do cũng không có, ông ta luôn học, học rất nhiều thứ, ông ta cũng luôn huấn luyện, huấn luyện đến không còn kẻ địch.
Cho nên, sau khi ông ta tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành thì thực hành như vũ bão vài kế hoạch đều vô cùng thuận lợi, ngắn ngủi vài năm đã khuếch trương Quỷ Vực Chi Thành lên không ít.
Trong mắt người ngoài, ông ta không gì không thể, trong mắt họ, ông ta thậm chí như trong thần thoại.
Ông ta không gì không thể, nhưng những chuyện đó đều là ông ta dùng sự vất vả của bản thân đổi lại, ông ta luôn biết, ông ta cần lớn mạnh, mà ông ta cũng làm được.
Trong nhận thức của ông ta trước nay chưa từng có sợ hãi, năm đó lúc tìm không thấy cô, ông ta đau lòng, ông ta thất vọng, ông ta đau khổ, nhưng lại chưa từng sợ hãi.
Có lẽ là vì ông ta luôn tìm kiếm, trong lòng luôn tồn tại hi vọng, luôn cảm thấy có thể tìm thấy cô, cho nên mới không sợ hãi.
Nhưng bây giờ, trong lòng ông ta thật sự sợ hãi, ông ta thật sự sợ kết quả giám định sẽ khiến ông ta thất vọng.
Có lẽ không chỉ là thất vọng, ông ta nghĩ, có lẽ sẽ thật sự khiến ông ta tâm ý nguội lạnh.
Ông ta tìm cô hai mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm, với sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, với năng lực của ông ta, không chút kết quả, dù ông ta không muốn tiếp nhận, nhưng lại phải thừa nhận, ông ta sợ không tìm thấy cô.
Cho nên, ông ta vốn đã tâm ý nguội lạnh rồi, ông ta vốn đã tâm như tro tàn rồi.
Nhưng chính vào lúc này, ông ta bỗng có một hi vọng mới, ông ta có một cô con gái.
Mặc dù khi quản gia Trọng nhắc tới chuyện này hoàn toàn không có căn cứ, nhưng giờ phút đó, trong lòng ông ta có một suy nghĩ rất rõ ràng, ông ta có một cô con gái.
Không phải tưởng tượng, không phải mơ mộng, mà là một khái niệm rất rõ ràng.
Ông ta từ nhỏ đã có một loại trực giác mà người thường không có, có lẽ không hẳn nói là trực giác, trực giác không phù hợp, ông ta cũng không biết tính là gì.
Có lúc, trong lòng ông ta sẽ nảy ra một suy nghĩ, rất bất ngờ, thậm chí rất đột ngột, nhưng giọng nói đó lại rất rõ ràng, hơn nữa sau này cũng hoàn toàn được chứng thực, trước nay chưa từng sai lầm.
Nhưng mà, tình huống đó không nhiều, từ nhỏ tới giờ, cũng chỉ có hai lần, hai lần trước đều vào lúc ông ta nguy cấp, suy nghĩ hai lần đó đều khiến ông ta cuối cùng hóa nguy thành an.
Mà lần này là chuyện liên quan tới con gái ông ta, ông ta chắc chắn lần này cũng giống với hai lần trước, sẽ không sai lầm.
Ông ta không biết giải thích tình huống đó thế nào, ông ta cũng không biết trong khi nào sẽ xuất hiện tình huống đó, nhưng lần này hoàn toàn giống với hai lần trước, cho nên, ông ta luôn tin tưởng.
Ông ta biết đó không phải là suy nghĩ nảy ra do mơ ước xa vời trong lòng mình, vì ông ta rất rõ ràng, có lúc dù ông ta có suy nghĩ viễn vông cũng sẽ không xuất hiện tình huống đó.
Chính như chuyện ông ta tìm cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.