Chương 1355: Dám động vào con của anh? (2)
Mạch Hạ Du Trúc
14/07/2021
Trước giờ Dương Tầm Chiêu luôn tiếc chữ như vàng, anh chưa bao giờ nói nhảm với người khác, vẫn luôn trực tiếp dùng hành động.
"Trác Hiểu Lam, vừa rồi chị cũng nghe thấy lời của Tầm Chiêu rồi đấy, em có thể nói rõ cho chị biết, đó là suy nghĩ chân thực nhất của Tầm Chiêu, chị không cần nghi ngờ gì cả, những việc chị đã làm, sau này Tầm Chiêu sẽ tính với chị từng món nợ một, chị tự giác đi." Cuối cùng cậu hai Trác bổ sung thêm mấy câu, một là để cho Trác Hiểu Lam nhận rõ thực tế, hai là thêm một búa nữa khi Trác An Nam đang bên bờ vực sụp đổ.
Không phải cậu hai Trác ác độc, mà là cậu hai Trác thật sự không muốn Trác Hiểu Lam tiếp tục làm ra những chuyện khác nữa, anh ta tình nguyện khiến cho Trác Hiểu Lam sụp đổ ngay bây giờ, còn tốt hơn là để Trác Hiểu Lam tiếp tục vắt óc tìm kế hại người.
Cậu hai Trác nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, mặc dù vết thương của mấy người không nguy hiểm, tuy rằng đã cầm máu cho mấy người nhưng vẫn còn đau lắm, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện thôi.
"Đại ca, đã xác định được vị trí của cô ta." Cậu hai Trác vừa cúp điện thoại đã nghe thấy Đầu To đang báo cáo với Dương Tầm Chiêu.
Không cần hỏi cậu hai Trác cũng biết là xác định vị trí của ai.
Anh ta vốn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu bảo anh nghe điện thoại chỉ là để kích thích Trác Hiểu Lam thôi, không ngờ rằng thật ra là Hiểu Lam muốn định vị.
Rõ ràng ngay từ đầu Dương Tầm Chiêu đã có ý này, nhưng lúc đó Dương Tầm Chiêu không nói, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không nháy mắt với Cố Ngũ và Đầu To, nhưng Đầu To hiểu ngay, Đầu To không những giỏi mở khóa mà chuyện này cũng rất giỏi.
Người của Diêm Môn không có ai là người đơn giản hết.
Vừa rồi Cố Ngũ trực tiếp ngồi trong xe, rõ ràng là đang hỗ trợ Cố Ngũ chuyện này, không thể không nói người của Diêm Môn và Dương Tâm Chiêu rất hiểu nhau, có nhiều chuyện không cần Dương Tầm Chiêu trực tiếp dặn dò, bọn họ có thể làm rất tốt.
Trác Thanh vẫn luôn biết năng lực của Dương Tầm Chiêu rất mạnh, Trác Thanh cũng biết ngoài Dương Thị ra Dương Tầm Chiêu còn sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng trước nay Trác Thanh cũng chưa thấy qua tình hình Dương Tầm Chiêu làm việc, hôm nay Trác Thanh đã thấy rồi.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã biết vị trí của Trác Hiểu Lam, vậy anh ta sẽ không cần lo lắng Trác Hiểu Lam tiếp tục gây ra chuyện gì khác nữa.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ta đến Diêm Môn trước, chúng ta đi xử lý sau." Cố Ngũ trực tiếp đáp lời, loại chuyện này chắc chắn là anh ta làm. Việc đại ca phải làm bây giờ là an ủi bà chủ, mặc dù bà chủ không phải là người bình thường, không cần được an ủi lắm.
Cố Ngũ lập tức liên lạc tìm người đến bắt Trác Hiểu Lam, Cố Ngũ cũng đã đích thân nhìn thấy sự điên cuồng của Trác Hiểu Lam, vì vậy Cố Ngũ rất thận trọng với chuyện này, sắp xếp mấy người cực kỳ lợi hại, còn đặc biệt Cố Ngũ dặn dò thêm mấy câu.
Tất nhiên Cố Ngũ chỉ ra lệnh đưa Trác Hiểu Lam đến Diêm Môn, khống chế Trác Hiểu Lam trước, tránh cho Trác Hiểu Lam lại làm ra chuyện gì điên cuồng.
Về phần xử lý Trác Hiểu Lam thế nào thì phải đợi lời sau cùng của đại ca, Cố Ngũ biết mặc dù đại ca sáng lập Diêm Môn, nhưng trức giờ đại ca làm việc rất có khuôn phép. Cố Ngũ thấy cuối cùng có thể đại ca sẽ giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát xử lý, đương nhiên với tác phong của đại ca, nhất định giao chứng cứ kết tội Trác Hiểu Lam cho cảnh sát. Truyện Phương Tây
Cứ kéo dài như vậy, Đường Lăng cũng đã đuổi tới, phải nói tốc độ của Đường Lăng không chậm hơn Dương Tầm Chiêu bao nhiêu, có thể thấy Đường Lăng đã liều mạng chạy tới đây.
Đường Lăng thấy tình hình trước mắt, đôi mắt nguy hiểm đích nheo lại, tuy rằng Hàn Nhã Thanh không bị thương, nhưng nhìn thấy vết thương của đám người Cố Ngũ Trác Thanh, lại nhìn đến biệt thự hoàn toàn hóa thành tro tàn, còn có ngọn núi đá nổ tung phía xa, lại thêm chiếc xe biến dạng mà Dương Tầm Chiêu đâm phải và chiếc xe nát tươm dưới chân núi, Đường Lăng hoàn toàn có thể hình dung được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hàn Nhã Thanh không sao cũng không khiến anh thấy may mắn, chỉ khiến anh sợ hãi, anh biết nếu không có Dương Tầm Chiêu đuổi tới kịp thời, sợ là...
Nếu đợi đến khi anh tới thì đã muộn rồi, nghĩ đến đây, Đường Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
Đường Lăng đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, vươn tay vỗ vai Dương Tầm Chiêu mấy cái, Đường Lăng không nói gì, có những thứ nói không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu.
"Tầm Chiêu, cậu đưa Thanh Thanh lên xe của tôi, cậu lái xe tôi đi." Đường Lăng kiểm tra xe của Dương Tầm Chiêu, vẫn lái được nhưng phía trước đã bị biến dạng, không thể đảm bảo được trên đường sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn anh không thể để Thanh Thanh của mình đi trên một chiếc xe như vậy.
Đường Lăng không đợi Dương Tầm Chiêu mở miệng đã nói: "Mấy người Trác Thanh và Cố Ngũ đều bị thương, cậu đưa bọn họ đi bệnh viện trước, tôi sẽ gọi xe đến đón."
Một chiếc xe chắc chắn không thể chở nhiều người như vậy, sắp xếp của Đường Lăng rất hợp lý, sát thủ kia đã chết rồi, Trác Hiểu Lam hẳn là rất nhanh sẽ bị người của Diêm Môn khống chế, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hiểm, chờ thêm một lát cũng không sao.
"Được." Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp đồng ý.
"Anh cẩn thận." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến sự nguy hiểm vừa nãy, lúc này trong lòng vẫn còn sợ, không nhịn được dặn dò một câu.
"Yên tâm đi." Đường Lăng cười khẽ, trong lòng có chút khó chịu, trước khi anh tới Thanh Thanh nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, anh đã không kịp đến cứu Thanh Thanh.
Sau khi đám người Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời khỏi, Đường Lăng gọi xe khác đến, anh chờ ba của Viên Ngữ.
Chuông điện thoại của Đường Lăng đột nhiên vang lên, Đường Lăng lấy di động ra nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu.
"Cậu Đường, bao giờ cậu đến, người của Quỷ Vực Chi Thành lại nổ súng với chúng ta rồi." Điện thoại vừa kết nối, âm thanh bên kia đã gấp gấp truyền tới.
Ngày hôm qua, cuộc họp gia đình của nhà họ Đường đã quyết định hôm nay Đường Lăng sẽ đến nước R. Đường Lăng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đường Lăng thay đổi hành trình.
Người bên kia không đợi được Đường Lăng, địa bàn của bọn họ lại bị công kích, lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại cho Đường Lăng.
Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hơi lóe lên: "Ngày mai tôi qua."
Chuyện bên này đã tìm được đầu sỏ, Trác Hiểu Lam đã bị lôi ra ngoài, chuyện tiếp theo Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ xử lý, Quỷ Vực Chi Thành bên kia mới là khó đối phó.
Mà ở nước R, người của Quỷ Vực Chi Thành đúng là quá kiêu ngạo, chuyện này nhất định phải giải quyết.
"Được." Bên kia trả lời rất nhanh, do dự một lúc rồi lại nói: "Tiểu Vương Tử của nước R không có bất thường gì mấy, nhưng hôm trước khi Tiểu Vương Tử đi cùng Đại Vương Tử đến dự một bữa tiệc, người bên tôi tình cờ cũng có mặt ở đó, sắc mặt Tiểu Vương Tử trông rất tệ, không biết có phải cậu ấy bị bệnh không?"
Cậu Đường bảo anh ta chú ý tình hình của Tiểu Vương Tử, cho nên có phát hiện gì anh ta chắc chắn sẽ báo cáo với cậu Đường.
"Ừm, tôi biết rồi." Ánh mắt Đường Lăng hơi lóe lên, trong đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc, quá nhanh không nhìn rõ, chỉ là trong giọng nói của cậu Đường lúc này cũng không nghe ra có gì khác thường.
Cúp máy, hai mắt Đường Lăng nhìn phía trước, khóe môi hơi mím lại, lúc trước người phụ nữ kia đã nói hết rồi, nói rằng chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra, còn nói rằng giữa hai người không có quan hệ gì.
Nhưng dù sao người phụ nữ đó đã cứu anh, nếu không có cô ấy, chuyện đó có thể đã trực tiếp hủy hoại anh, thế nên anh thực sự không thể cứ mặc kệ như vậy.
Đúng, chính là nguyên nhân này.
Hơn nữa, đêm đó là lần đầu tiên của cô ấy, anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, lúc đó anh bị bỏ thuốc đã cưỡng hiếp cô, anh cảm thấy có chút mắc nợ cũng là chuyện bình thường.
Đúng, chính là như vậy.
Cho nên, anh mới bảo người ta chú ý tình hình của Lâm Bối.
Tại nước R, trong một căn biệt thự, Lâm Bối lúc này lòng cũng đang nóng như lửa đốt.
Cô kiểm tra thấy mình mang thai hơn một tháng rồi, vì giờ cô mang thân phận là "đàn ông" nên không dám đi khám, không dám đến bệnh viện, tìm hiểu trên mạng thì biết có thai khoảng bốn mươi mấy ngày mà làm phẫu thuật là tốt nhất, càng để lâu thì rủi ro càng lớn.
Hơn nữa cứ kéo dài, cô cũng sợ bị người khác phát hiện.
Ngực cô có thể quấn băng vải, nhưng nếu bụng to thì không thể quấn băng vải được, hơn nữa nếu bụng to lên vì mang thai thì dù quấn băng vải cũng vô dụng.
Hơn nữa sau khi mang thai cô phản ứng rất dữ dội, cô ấy không ăn được gì, nôn mửa nhức đầu rất nghiêm trọng, bây giờ cô không dám xuất hiện nữa, sợ bị người ta phát hiện.
Cho nên cô phải phải nhanh chóng lấy đứa bé ra, điều quan trọng nhất bây giờ là mổ lấy đứa bé này ra thế nào, đến bệnh viện mổ chắc chắn là không được rồi.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì đây là cách duy nhất.
"Trác Hiểu Lam, vừa rồi chị cũng nghe thấy lời của Tầm Chiêu rồi đấy, em có thể nói rõ cho chị biết, đó là suy nghĩ chân thực nhất của Tầm Chiêu, chị không cần nghi ngờ gì cả, những việc chị đã làm, sau này Tầm Chiêu sẽ tính với chị từng món nợ một, chị tự giác đi." Cuối cùng cậu hai Trác bổ sung thêm mấy câu, một là để cho Trác Hiểu Lam nhận rõ thực tế, hai là thêm một búa nữa khi Trác An Nam đang bên bờ vực sụp đổ.
Không phải cậu hai Trác ác độc, mà là cậu hai Trác thật sự không muốn Trác Hiểu Lam tiếp tục làm ra những chuyện khác nữa, anh ta tình nguyện khiến cho Trác Hiểu Lam sụp đổ ngay bây giờ, còn tốt hơn là để Trác Hiểu Lam tiếp tục vắt óc tìm kế hại người.
Cậu hai Trác nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, mặc dù vết thương của mấy người không nguy hiểm, tuy rằng đã cầm máu cho mấy người nhưng vẫn còn đau lắm, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện thôi.
"Đại ca, đã xác định được vị trí của cô ta." Cậu hai Trác vừa cúp điện thoại đã nghe thấy Đầu To đang báo cáo với Dương Tầm Chiêu.
Không cần hỏi cậu hai Trác cũng biết là xác định vị trí của ai.
Anh ta vốn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu bảo anh nghe điện thoại chỉ là để kích thích Trác Hiểu Lam thôi, không ngờ rằng thật ra là Hiểu Lam muốn định vị.
Rõ ràng ngay từ đầu Dương Tầm Chiêu đã có ý này, nhưng lúc đó Dương Tầm Chiêu không nói, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không nháy mắt với Cố Ngũ và Đầu To, nhưng Đầu To hiểu ngay, Đầu To không những giỏi mở khóa mà chuyện này cũng rất giỏi.
Người của Diêm Môn không có ai là người đơn giản hết.
Vừa rồi Cố Ngũ trực tiếp ngồi trong xe, rõ ràng là đang hỗ trợ Cố Ngũ chuyện này, không thể không nói người của Diêm Môn và Dương Tâm Chiêu rất hiểu nhau, có nhiều chuyện không cần Dương Tầm Chiêu trực tiếp dặn dò, bọn họ có thể làm rất tốt.
Trác Thanh vẫn luôn biết năng lực của Dương Tầm Chiêu rất mạnh, Trác Thanh cũng biết ngoài Dương Thị ra Dương Tầm Chiêu còn sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng trước nay Trác Thanh cũng chưa thấy qua tình hình Dương Tầm Chiêu làm việc, hôm nay Trác Thanh đã thấy rồi.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã biết vị trí của Trác Hiểu Lam, vậy anh ta sẽ không cần lo lắng Trác Hiểu Lam tiếp tục gây ra chuyện gì khác nữa.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ta đến Diêm Môn trước, chúng ta đi xử lý sau." Cố Ngũ trực tiếp đáp lời, loại chuyện này chắc chắn là anh ta làm. Việc đại ca phải làm bây giờ là an ủi bà chủ, mặc dù bà chủ không phải là người bình thường, không cần được an ủi lắm.
Cố Ngũ lập tức liên lạc tìm người đến bắt Trác Hiểu Lam, Cố Ngũ cũng đã đích thân nhìn thấy sự điên cuồng của Trác Hiểu Lam, vì vậy Cố Ngũ rất thận trọng với chuyện này, sắp xếp mấy người cực kỳ lợi hại, còn đặc biệt Cố Ngũ dặn dò thêm mấy câu.
Tất nhiên Cố Ngũ chỉ ra lệnh đưa Trác Hiểu Lam đến Diêm Môn, khống chế Trác Hiểu Lam trước, tránh cho Trác Hiểu Lam lại làm ra chuyện gì điên cuồng.
Về phần xử lý Trác Hiểu Lam thế nào thì phải đợi lời sau cùng của đại ca, Cố Ngũ biết mặc dù đại ca sáng lập Diêm Môn, nhưng trức giờ đại ca làm việc rất có khuôn phép. Cố Ngũ thấy cuối cùng có thể đại ca sẽ giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát xử lý, đương nhiên với tác phong của đại ca, nhất định giao chứng cứ kết tội Trác Hiểu Lam cho cảnh sát. Truyện Phương Tây
Cứ kéo dài như vậy, Đường Lăng cũng đã đuổi tới, phải nói tốc độ của Đường Lăng không chậm hơn Dương Tầm Chiêu bao nhiêu, có thể thấy Đường Lăng đã liều mạng chạy tới đây.
Đường Lăng thấy tình hình trước mắt, đôi mắt nguy hiểm đích nheo lại, tuy rằng Hàn Nhã Thanh không bị thương, nhưng nhìn thấy vết thương của đám người Cố Ngũ Trác Thanh, lại nhìn đến biệt thự hoàn toàn hóa thành tro tàn, còn có ngọn núi đá nổ tung phía xa, lại thêm chiếc xe biến dạng mà Dương Tầm Chiêu đâm phải và chiếc xe nát tươm dưới chân núi, Đường Lăng hoàn toàn có thể hình dung được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hàn Nhã Thanh không sao cũng không khiến anh thấy may mắn, chỉ khiến anh sợ hãi, anh biết nếu không có Dương Tầm Chiêu đuổi tới kịp thời, sợ là...
Nếu đợi đến khi anh tới thì đã muộn rồi, nghĩ đến đây, Đường Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
Đường Lăng đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, vươn tay vỗ vai Dương Tầm Chiêu mấy cái, Đường Lăng không nói gì, có những thứ nói không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu.
"Tầm Chiêu, cậu đưa Thanh Thanh lên xe của tôi, cậu lái xe tôi đi." Đường Lăng kiểm tra xe của Dương Tầm Chiêu, vẫn lái được nhưng phía trước đã bị biến dạng, không thể đảm bảo được trên đường sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn anh không thể để Thanh Thanh của mình đi trên một chiếc xe như vậy.
Đường Lăng không đợi Dương Tầm Chiêu mở miệng đã nói: "Mấy người Trác Thanh và Cố Ngũ đều bị thương, cậu đưa bọn họ đi bệnh viện trước, tôi sẽ gọi xe đến đón."
Một chiếc xe chắc chắn không thể chở nhiều người như vậy, sắp xếp của Đường Lăng rất hợp lý, sát thủ kia đã chết rồi, Trác Hiểu Lam hẳn là rất nhanh sẽ bị người của Diêm Môn khống chế, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hiểm, chờ thêm một lát cũng không sao.
"Được." Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp đồng ý.
"Anh cẩn thận." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến sự nguy hiểm vừa nãy, lúc này trong lòng vẫn còn sợ, không nhịn được dặn dò một câu.
"Yên tâm đi." Đường Lăng cười khẽ, trong lòng có chút khó chịu, trước khi anh tới Thanh Thanh nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, anh đã không kịp đến cứu Thanh Thanh.
Sau khi đám người Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời khỏi, Đường Lăng gọi xe khác đến, anh chờ ba của Viên Ngữ.
Chuông điện thoại của Đường Lăng đột nhiên vang lên, Đường Lăng lấy di động ra nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu.
"Cậu Đường, bao giờ cậu đến, người của Quỷ Vực Chi Thành lại nổ súng với chúng ta rồi." Điện thoại vừa kết nối, âm thanh bên kia đã gấp gấp truyền tới.
Ngày hôm qua, cuộc họp gia đình của nhà họ Đường đã quyết định hôm nay Đường Lăng sẽ đến nước R. Đường Lăng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đường Lăng thay đổi hành trình.
Người bên kia không đợi được Đường Lăng, địa bàn của bọn họ lại bị công kích, lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại cho Đường Lăng.
Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hơi lóe lên: "Ngày mai tôi qua."
Chuyện bên này đã tìm được đầu sỏ, Trác Hiểu Lam đã bị lôi ra ngoài, chuyện tiếp theo Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ xử lý, Quỷ Vực Chi Thành bên kia mới là khó đối phó.
Mà ở nước R, người của Quỷ Vực Chi Thành đúng là quá kiêu ngạo, chuyện này nhất định phải giải quyết.
"Được." Bên kia trả lời rất nhanh, do dự một lúc rồi lại nói: "Tiểu Vương Tử của nước R không có bất thường gì mấy, nhưng hôm trước khi Tiểu Vương Tử đi cùng Đại Vương Tử đến dự một bữa tiệc, người bên tôi tình cờ cũng có mặt ở đó, sắc mặt Tiểu Vương Tử trông rất tệ, không biết có phải cậu ấy bị bệnh không?"
Cậu Đường bảo anh ta chú ý tình hình của Tiểu Vương Tử, cho nên có phát hiện gì anh ta chắc chắn sẽ báo cáo với cậu Đường.
"Ừm, tôi biết rồi." Ánh mắt Đường Lăng hơi lóe lên, trong đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc, quá nhanh không nhìn rõ, chỉ là trong giọng nói của cậu Đường lúc này cũng không nghe ra có gì khác thường.
Cúp máy, hai mắt Đường Lăng nhìn phía trước, khóe môi hơi mím lại, lúc trước người phụ nữ kia đã nói hết rồi, nói rằng chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra, còn nói rằng giữa hai người không có quan hệ gì.
Nhưng dù sao người phụ nữ đó đã cứu anh, nếu không có cô ấy, chuyện đó có thể đã trực tiếp hủy hoại anh, thế nên anh thực sự không thể cứ mặc kệ như vậy.
Đúng, chính là nguyên nhân này.
Hơn nữa, đêm đó là lần đầu tiên của cô ấy, anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, lúc đó anh bị bỏ thuốc đã cưỡng hiếp cô, anh cảm thấy có chút mắc nợ cũng là chuyện bình thường.
Đúng, chính là như vậy.
Cho nên, anh mới bảo người ta chú ý tình hình của Lâm Bối.
Tại nước R, trong một căn biệt thự, Lâm Bối lúc này lòng cũng đang nóng như lửa đốt.
Cô kiểm tra thấy mình mang thai hơn một tháng rồi, vì giờ cô mang thân phận là "đàn ông" nên không dám đi khám, không dám đến bệnh viện, tìm hiểu trên mạng thì biết có thai khoảng bốn mươi mấy ngày mà làm phẫu thuật là tốt nhất, càng để lâu thì rủi ro càng lớn.
Hơn nữa cứ kéo dài, cô cũng sợ bị người khác phát hiện.
Ngực cô có thể quấn băng vải, nhưng nếu bụng to thì không thể quấn băng vải được, hơn nữa nếu bụng to lên vì mang thai thì dù quấn băng vải cũng vô dụng.
Hơn nữa sau khi mang thai cô phản ứng rất dữ dội, cô ấy không ăn được gì, nôn mửa nhức đầu rất nghiêm trọng, bây giờ cô không dám xuất hiện nữa, sợ bị người ta phát hiện.
Cho nên cô phải phải nhanh chóng lấy đứa bé ra, điều quan trọng nhất bây giờ là mổ lấy đứa bé này ra thế nào, đến bệnh viện mổ chắc chắn là không được rồi.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì đây là cách duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.