Chương 394: Giấy ly hôn nóng hổi ra lò (1)
Mạch Hạ Du Trúc
03/12/2020
"Vậy tổng giám đốc đâu? Vì sao điện thoại của tống giám đốc tắt thế?" Thư ký Lưu ngẩn người, lại hỏi một câu, chuyện tổng#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;}<!-- Composite Start --><!-- Composite End --> giám đốc tắt máy quả thực có chút kỳ quái.
"Chắc là hết pin đó, ông chủ đang đàm phán với người bên kia, tôi cũng không tiện đi vào, lát nữa tôi sẽ nói cho ông chủ." Lời của Tiểu Lục Tử vẫn rất ổn, không có gì sai sót, thư ký Lưu không nghe ra gì khác thường nên liền ngắt điện thoại.
Sau khi ngắt điện thoại, Tiểu Lục Tử âm thầm thở ra một hơi, nói dối đúng là chẳng phải chuyện gì dễ dàng.
Vừa nãy lúc ông chủ định gọi điện, bỗng nhiên một đám người xông ra, là một đám nhân vật địa phương hung hãn, bởi vì lúc đó bọn họ xuất hiện quá đột ngột, lại đúng lúc ông chủ gọi điện, hơn nữa ông chủ lúc đó không biết nghĩ gì, có chút lo lắng nên không kịp phòng bị, bị đối phương tận dụng thời cơ.
Những người này ai cũng là những kẻ liều mạng, bọn chúng chỉ sợ thiên hạ không loạn cho nên tình huống bỗng nhiên thay đổi.
Bọn chúng bắt ông chủ, nói muốn họ giao tiền chuộc người, tất nhiên là phải chuộc ông chủ thì số tiền chắc chắn không ít.
Cho nên anh ta không bị bắt mà bị ra lệnh đi xoay tiền.
Thực ra ông chủ sớm đã có tính toán, cho nên những người này bắt ông chủ vốn không chiếm được món hời gì, kết cục cuối cùng của bọn chúng chắc chắn sẽ rất thảm.
Ông chủ cũng sẽ không nguy hiểm gì hết, cho nên chuyện này Tiểu Lục Tử không cần lo lắng.
Bọn chúng đánh giá quá thấp năng lực của ông chủ rồi, cũng đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của ông chủ trong nước C, cho nên người nên lo lắng là đối phương.
Lúc này thư ký Lưu có chút buồn bực, cũng có chút thất vọng, thực ra vừa nãy anh ta đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc, tổng giám đốc nói rất rõ, tổng giám đốc đồng ý ly hôn, còn nói bà chủ muốn gì thì cho, cho nên giờ anh gọi điện cho tổng giám đốc còn có tác dụng gì chứ?
Chuyện tổng giám đốc đã quyết định không ai có thể thay đổi.
Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, lúc này cho dù bà chủ có không muốn, nhưng kết cục ly hôn đã định rồi, nếu anh ta can thiệp vào quá nhiều cũng không thay đổi được kết cục, e là đến lúc đó sẽ khiến bà chủ khó xử.
"Đi thôi, mau đi làm thủ tục ly hôn, bà chủ còn đang đợi." Thư ký Lưu cảm thấy nếu giờ bà chủ miễn cưởng mỉm cười, chuyện này giải quyết xong sớm thì bà chủ cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
Cũng có thể thoát khỏi cơn đau sớm hơn.
"Được thôi." Lần này luật sư Minh ngược lại cũng không nói gì nhiều nữa.
Hiệu suất làm việc của Dương thị đủ cao, không đến một giờ đồng hồ thư ký Lưu đã quay lại rồi, lần này luật sư Minh không đến.
"Bà chủ, làm xong thủ tục rồi, đây là của cô." Thư ký Lưu đưa tờ giấy ly hôn vừa chuẩn bị xong đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
"Ừ, cảm ơn." Hàn Nhã Thanh nhận lấy, cười nhìn anh ta, tốc độ nhanh thật, không lỡ chuyến bay của cô, cô có thể lập tức về thăm hai bé cưng, thật tốt.
Với nụ cười trên mặt Hàn Nhã Thanh, thư ký Lưu giật mình, bà chủ thực sự đang cười miễn cưỡng ư?
Có một điều anh ta không thể không thừa nhận rằng tổng giám đốc quả thực ưu tú, dù là người phụ nữ nào ở cùng tổng giám đốc thì khẳng định đều sẽ yêu tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này trong lòng bà chủ nhất định là thương tâm đi!
Rõ ràng trong lòng bà chủ rất đau, lại còn cố gắng mỉm cười trước mặt anh ta, trong lòng chắc là rất buồn?
"Bà chủ, điện thoại của tổng giám đốc hết pin rồi, nếu cô có việc gì có thể gọi điện cho tôi." Thư ký Lưu nghĩ, thủ tục ly hôn làm quá gấp gáp, chuyện quá vội, có thể sẽ có chỗ không chu toàn, điện thoại của tổng giám đốc tắt máy, nếu bà chủ có chuyện gì khẳng định sẽ không tìm được tổng giám đốc, cho nên thư ký Lưu bèn tự mình đưa số của mình cho Hàn Nhã Thanh.
"Được." Hàn Nhã Thanh nghĩ vốn không cần vội vàng, nhưng thấy dáng vẻ của thư ký Lưu, vẫn đưa tay nhận lấy điện thoại, vì cô vừa nhìn thấy được sự câu nệ của thư ký Lưu, cho nên cô cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta.
Có điều nghe được lời điện thoại tổng giám đốc hết pin của thư ký Lưu, lông mày cô khẽ cau lại, vừa nãy Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại cho cô, vang lên hai lần, cô còn chưa kịp bắt máy anh đã ngắt, chắc là vì hết pin.
Cô vốn định làm xong thủ tục ly hôn thì gọi lại cho Dương Tầm Chiêu, dù sao bọn họ cũng đã làm vợ chồng ba tháng, lời tạm biệt cũng nên nói, có điều điện thoại của Dương Tầm Chiêu nếu đã hết pin thì lời chào nãy chắc cũng không thành được.
Hàn Nhã Thanh cầm giấy ly hôn, trong lòng có chút ngậm ngùi, vừa nãy là màu đỏ, lúc này lại đổi màu rồi.
Đúng là thế sự vô thường!
Hàn Nhã Thanh bỏ giấy ly hôn vào trong túi, cảm mô hình xe kia lên rồi định rời đi.
"Bà chủ, tôi đưa cô nhé." Tâm trạng thư ký Lưu lúc này chắc chắn là nặng nề hơn Hàn Nhã Thanh rất nhiều.
"Không cần đâu." Hàn Nhã Thanh có chút không nhịn cười được khi thấy vẻ mặt nặng nề của thư ký Lưu: “Còn nữa, tôi đã ly hôn với tổng giám đốc của cậu rồi, cho nên sau này không cân gọi tôi bà chủ nữa."
Thư ký Lưu sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, anh ta thấy bà chủ nói vậy chắc chắn là không muốn người khác thấy được vẻ đau buồn của cô.
Nếu đã như thế anh ta liền bớt nói lại vài câu vậy.
Hàn Nhã Thanh sau khi rời khỏi Dương Thị liền bắt xe đi thẳng đến sân bay.
Giờ vẫn còn nhiều thời gian, nhưng dù sao cô cũng không có việc gì làm khác, đến đợi sớm chút vậy, vừa nghĩ sắp gặp được bé cưng, trong lòng cô không khỏi kích động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến sân bay là hơn 4h, còn rất sớm, những cô vẫn chờ ở sân bay đến 5h chiều, sau đó đã xảy ra chuyện đáng buồn đó là máy bay đến muộn, cho nên cô phải đợi tiếp, hơn nữa không biết phải đợi đến mấy giờ.
Thành phố C, Dương Tầm Chiêu lúc này đang im lặng ngồi trong căn cứ của đối phương, sắc mặt lạnh lùng như băng, trong#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;}<!-- Composite Start --><!-- Composite End --> mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Tốt, tốt lắm, vậy mà lại ngắt điện thoại của anh với vợ, mối thù này lớn rồi.
"Yama, bọn tao chỉ cần tiền, nhận được tiền thì sẽ thả mày, chắc chắn sẽ không làm mày bị thương." Lúc này kẻ cầm đầu phía đối phương đứng cạnh Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của anh không khỏi sửng sốt.
Ở nước C, tên của Dương Tầm Chiêu là Yama.
Bọn chúng cũng biết Yama không dễ chọc vào, nhưng bọn chúng chỉ cân tiên, không làm người bị thương, giờ bọn họ thiếu nhất là tiền, mà ai cũng biết Yama nhiều tiền nhất.
Thực ra vốn bọn chúng không dám đánh Yama, nhưng hôm nay là cơ hội nghìn năm có một, bọn chúng biết giữa Yama với một thế lực khác xảy ra mâu thuẫn vì vậy liên mai phục, muốn tìm cơ hội kiếm món hời.
Không ngờ lại bắt được Yama.
Thực tế từ trước đến nay ai không biết Yama tính cảnh giác cực cao, lúc đó lại sao vậy? Vậy mà không chút phòng bị, bị bọn chúng bắt được.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, hai mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Đưa điện thoại cho tôi!"
Anh muốn gọi điện thoại!!
"Chắc là hết pin đó, ông chủ đang đàm phán với người bên kia, tôi cũng không tiện đi vào, lát nữa tôi sẽ nói cho ông chủ." Lời của Tiểu Lục Tử vẫn rất ổn, không có gì sai sót, thư ký Lưu không nghe ra gì khác thường nên liền ngắt điện thoại.
Sau khi ngắt điện thoại, Tiểu Lục Tử âm thầm thở ra một hơi, nói dối đúng là chẳng phải chuyện gì dễ dàng.
Vừa nãy lúc ông chủ định gọi điện, bỗng nhiên một đám người xông ra, là một đám nhân vật địa phương hung hãn, bởi vì lúc đó bọn họ xuất hiện quá đột ngột, lại đúng lúc ông chủ gọi điện, hơn nữa ông chủ lúc đó không biết nghĩ gì, có chút lo lắng nên không kịp phòng bị, bị đối phương tận dụng thời cơ.
Những người này ai cũng là những kẻ liều mạng, bọn chúng chỉ sợ thiên hạ không loạn cho nên tình huống bỗng nhiên thay đổi.
Bọn chúng bắt ông chủ, nói muốn họ giao tiền chuộc người, tất nhiên là phải chuộc ông chủ thì số tiền chắc chắn không ít.
Cho nên anh ta không bị bắt mà bị ra lệnh đi xoay tiền.
Thực ra ông chủ sớm đã có tính toán, cho nên những người này bắt ông chủ vốn không chiếm được món hời gì, kết cục cuối cùng của bọn chúng chắc chắn sẽ rất thảm.
Ông chủ cũng sẽ không nguy hiểm gì hết, cho nên chuyện này Tiểu Lục Tử không cần lo lắng.
Bọn chúng đánh giá quá thấp năng lực của ông chủ rồi, cũng đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của ông chủ trong nước C, cho nên người nên lo lắng là đối phương.
Lúc này thư ký Lưu có chút buồn bực, cũng có chút thất vọng, thực ra vừa nãy anh ta đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc, tổng giám đốc nói rất rõ, tổng giám đốc đồng ý ly hôn, còn nói bà chủ muốn gì thì cho, cho nên giờ anh gọi điện cho tổng giám đốc còn có tác dụng gì chứ?
Chuyện tổng giám đốc đã quyết định không ai có thể thay đổi.
Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, lúc này cho dù bà chủ có không muốn, nhưng kết cục ly hôn đã định rồi, nếu anh ta can thiệp vào quá nhiều cũng không thay đổi được kết cục, e là đến lúc đó sẽ khiến bà chủ khó xử.
"Đi thôi, mau đi làm thủ tục ly hôn, bà chủ còn đang đợi." Thư ký Lưu cảm thấy nếu giờ bà chủ miễn cưởng mỉm cười, chuyện này giải quyết xong sớm thì bà chủ cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
Cũng có thể thoát khỏi cơn đau sớm hơn.
"Được thôi." Lần này luật sư Minh ngược lại cũng không nói gì nhiều nữa.
Hiệu suất làm việc của Dương thị đủ cao, không đến một giờ đồng hồ thư ký Lưu đã quay lại rồi, lần này luật sư Minh không đến.
"Bà chủ, làm xong thủ tục rồi, đây là của cô." Thư ký Lưu đưa tờ giấy ly hôn vừa chuẩn bị xong đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
"Ừ, cảm ơn." Hàn Nhã Thanh nhận lấy, cười nhìn anh ta, tốc độ nhanh thật, không lỡ chuyến bay của cô, cô có thể lập tức về thăm hai bé cưng, thật tốt.
Với nụ cười trên mặt Hàn Nhã Thanh, thư ký Lưu giật mình, bà chủ thực sự đang cười miễn cưỡng ư?
Có một điều anh ta không thể không thừa nhận rằng tổng giám đốc quả thực ưu tú, dù là người phụ nữ nào ở cùng tổng giám đốc thì khẳng định đều sẽ yêu tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này trong lòng bà chủ nhất định là thương tâm đi!
Rõ ràng trong lòng bà chủ rất đau, lại còn cố gắng mỉm cười trước mặt anh ta, trong lòng chắc là rất buồn?
"Bà chủ, điện thoại của tổng giám đốc hết pin rồi, nếu cô có việc gì có thể gọi điện cho tôi." Thư ký Lưu nghĩ, thủ tục ly hôn làm quá gấp gáp, chuyện quá vội, có thể sẽ có chỗ không chu toàn, điện thoại của tổng giám đốc tắt máy, nếu bà chủ có chuyện gì khẳng định sẽ không tìm được tổng giám đốc, cho nên thư ký Lưu bèn tự mình đưa số của mình cho Hàn Nhã Thanh.
"Được." Hàn Nhã Thanh nghĩ vốn không cần vội vàng, nhưng thấy dáng vẻ của thư ký Lưu, vẫn đưa tay nhận lấy điện thoại, vì cô vừa nhìn thấy được sự câu nệ của thư ký Lưu, cho nên cô cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta.
Có điều nghe được lời điện thoại tổng giám đốc hết pin của thư ký Lưu, lông mày cô khẽ cau lại, vừa nãy Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại cho cô, vang lên hai lần, cô còn chưa kịp bắt máy anh đã ngắt, chắc là vì hết pin.
Cô vốn định làm xong thủ tục ly hôn thì gọi lại cho Dương Tầm Chiêu, dù sao bọn họ cũng đã làm vợ chồng ba tháng, lời tạm biệt cũng nên nói, có điều điện thoại của Dương Tầm Chiêu nếu đã hết pin thì lời chào nãy chắc cũng không thành được.
Hàn Nhã Thanh cầm giấy ly hôn, trong lòng có chút ngậm ngùi, vừa nãy là màu đỏ, lúc này lại đổi màu rồi.
Đúng là thế sự vô thường!
Hàn Nhã Thanh bỏ giấy ly hôn vào trong túi, cảm mô hình xe kia lên rồi định rời đi.
"Bà chủ, tôi đưa cô nhé." Tâm trạng thư ký Lưu lúc này chắc chắn là nặng nề hơn Hàn Nhã Thanh rất nhiều.
"Không cần đâu." Hàn Nhã Thanh có chút không nhịn cười được khi thấy vẻ mặt nặng nề của thư ký Lưu: “Còn nữa, tôi đã ly hôn với tổng giám đốc của cậu rồi, cho nên sau này không cân gọi tôi bà chủ nữa."
Thư ký Lưu sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, anh ta thấy bà chủ nói vậy chắc chắn là không muốn người khác thấy được vẻ đau buồn của cô.
Nếu đã như thế anh ta liền bớt nói lại vài câu vậy.
Hàn Nhã Thanh sau khi rời khỏi Dương Thị liền bắt xe đi thẳng đến sân bay.
Giờ vẫn còn nhiều thời gian, nhưng dù sao cô cũng không có việc gì làm khác, đến đợi sớm chút vậy, vừa nghĩ sắp gặp được bé cưng, trong lòng cô không khỏi kích động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến sân bay là hơn 4h, còn rất sớm, những cô vẫn chờ ở sân bay đến 5h chiều, sau đó đã xảy ra chuyện đáng buồn đó là máy bay đến muộn, cho nên cô phải đợi tiếp, hơn nữa không biết phải đợi đến mấy giờ.
Thành phố C, Dương Tầm Chiêu lúc này đang im lặng ngồi trong căn cứ của đối phương, sắc mặt lạnh lùng như băng, trong#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;}<!-- Composite Start --><!-- Composite End --> mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Tốt, tốt lắm, vậy mà lại ngắt điện thoại của anh với vợ, mối thù này lớn rồi.
"Yama, bọn tao chỉ cần tiền, nhận được tiền thì sẽ thả mày, chắc chắn sẽ không làm mày bị thương." Lúc này kẻ cầm đầu phía đối phương đứng cạnh Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của anh không khỏi sửng sốt.
Ở nước C, tên của Dương Tầm Chiêu là Yama.
Bọn chúng cũng biết Yama không dễ chọc vào, nhưng bọn chúng chỉ cân tiên, không làm người bị thương, giờ bọn họ thiếu nhất là tiền, mà ai cũng biết Yama nhiều tiền nhất.
Thực ra vốn bọn chúng không dám đánh Yama, nhưng hôm nay là cơ hội nghìn năm có một, bọn chúng biết giữa Yama với một thế lực khác xảy ra mâu thuẫn vì vậy liên mai phục, muốn tìm cơ hội kiếm món hời.
Không ngờ lại bắt được Yama.
Thực tế từ trước đến nay ai không biết Yama tính cảnh giác cực cao, lúc đó lại sao vậy? Vậy mà không chút phòng bị, bị bọn chúng bắt được.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, hai mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Đưa điện thoại cho tôi!"
Anh muốn gọi điện thoại!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.