Chương 363: Gỡ bỏ ngụy trang của cô (2)
Mạch Hạ Du Trúc
26/11/2020
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là ngoài ý muốn, cô thật không ngờ đàn anh lại đột nhiên xuất hiện, càng không nghĩ đến lần nào cũng bị cậu năm Tào bắt gặp, sau đó lại trêu chọc tới Dương Tầm Chiêu.
Nói thật, cô cũng không biết phải giải thích chuyện này với Dương Tầm Chiêu như thế nào.
Lúc này bọn họ đang đứng ở ven đường, đã có rất nhiêu người chú ý tới bọn họ. Cô bắt đầu nhìn quanh, thậm chí có một số người còn dừng lại, rõ ràng định vây xem.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, anh định tiếp tục bàn bạc như thế nào, định để người ta vây xem toàn bộ quá trình sao, như vậy có được không?
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh bọn họ, Dương Tầm Chiêu kéo luôn cô lên xe.
Nói cô bị kéo lên xe là còn dễ nghe, thật ra cô cảm thấy mình là bị Dương Tầm Chiêu nhét vào trong xe.
Được thôi, hiện tâm trạng cậu ba Dương không tốt, cô không tính toán với anh.
Cô không so đo với cậu ba Dương, nhưng không có nghĩa là cậu ba Dương không so đo với cô.
"Trước kia, trong điện thoại em đã nói thế nào?" Dương Tầm Chiêu theo sát lên xe, vừa lên xe, anh lập tức thả tấm rèm trước mặt xuống, rõ ràng là muốn tính toán tất cả nợ nần với cô.
Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh hiểu lời anh là có ý gì, trước đó cô nói muốn đi công ty tìm anh.
Vì công ty anh gần nhà trẻ, cô vốn nghĩ vấn đề của con cũng không thể quá phức tạp, sẽ không mất quá nhiều thời gian, cô nghĩ giải quyết xong chuyện của Minh Hạo thì sẽ đi tìm anh ngay.
Nhưng cô không nghĩ tới sau đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Hôm nay nhà trẻ xảy ra những truyện đó, dù đàn anh không xuất hiện, cô chắc chắn cũng sẽ đưa hai cục cưng rời khỏi nhà trẻ.
Nhà trẻ xảy ra chuyện như vậy, hai cục cưng chắc chắn không thể tiếp tục đi nhà trẻ nữa. Tất nhiên cũng không thể tiếp tục để hai cục cưng ở nhà của Dinh Dinh, dù sao chuyện bên phía Tịch Xuyên cũng quá phức tạp.
Nếu đàn anh mà không xuất hiện thì cô đã định bàn bạc với Dương Tầm Chiêu một chút, sau đó xem có thể đưa hai cục cưng vào ở tạm biệt thự của Dương Tầm Chiêu mấy ngày không.
Biệt thự của Dương Tầm Chiêu vô cùng ẩn mật, cô phát hiện ngay ông cụ Dương cũng không biết rõ tình hình trong biệt thự.
Hoặc là ông cụ Dương căn bản cũng không biết Dương Tàm Chiêu có một biệt thự như thế.
Thật ra, cô cũng không muốn cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện của hai cục cưng lắm, nhưng cô cảm thấy chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến hai cục cưng. Dù hai cục cưng không phải của Dương Tầm Chiêu, dù cô đang là vợ anh, nhưng dù sao hai cục cưng cũng do cô sinh ra trong cuộc hôn nhân trước đó, mà cô và Dương Tầm Chiêu lại chỉ hợp đông hôn nhân. Cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu sẽ tiếp nhận hai đứa bé.
Cô nghĩ, nếu Dương Tầm Chiêu đáp ứng để hai cục cưng ở tạm biệt thự của anh, nhất định cô sẽ dốc hết sức bằng tốc độ nhanh nhất giúp Dương Tầm Chiêu dành được Dương Thị. Đến lúc đó cô có thể đưa hai cục cưng rời đi, chắc chắn sẽ không quấy rầy Dương Tầm Chiêu quá lâu, sẽ không gây thêm quá nhiều phiền phức cho anh.
Tất nhiên, đó là cách cuối cùng, là lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng.
Đàn anh đột nhiên xuất hiện, mà Minh Hạo lại muốn trở về với đàn anh nên cô lập tức loại bỏ kế hoạch này.
"Em định đi công ty tìm anh, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, gặp bạn bè..." Hàn Nhã Thanh nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích với anh một chút.
“Anh ta quan trọng hơn anh sao?" Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, rồi lại chăm chú nhìn cô, nhìn ngụy trang trên mặt cô. Lúc này, anh cảm giác ngụy trang trên mặt cô hết sức chói mắt, anh muốn tháo bỏ tất cả ngụy trang của cô.
Tất nhiên khi anh nói ra những lời này, âm thanh có vẻ dữ tợn, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này anh rất muốn biết, trong lòng cô Đường Bách Khiêm quan trọng hay là anh quan trọng?
Hàn Nhã Thanh không hề ngờ anh sẽ hỏi như vậy, ánh mắt lập tức lóe lên.
Với cô, đàn anh giống như người thân của cô, mà Dương Tầm Chiêu...
Dương Tầm Chiêu là chồng cô, nhưng dù sao cũng là tạm thời.
Đàn anh người thân, ông xã tạm thời?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này có chút rắc rối.
"Anh ta quan trọng hơn anh sao?" Thấy cô không trả lời, Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt nguy hiểm, khóe môi khẽ nhúc nhích, gần từng chữ, lời nói như nhũ băng lao thắng về phía cô.
Dương Tầm Chiêu vẫn nói cùng một câu, nhưng lần đầu anh vẫn mang theo vẻ hoài nghi, còn lần này là giọng khẳng định.
Khi anh nói chuyện, môi đột nhiên hướng tới phần gáy cô, răng hé mở, từng chút từng chút gặm căn da thịt cô. Lúc này, anh thật muốn căn chết cô cho xong.
Trong lòng cô, Đường Bách Khiêm quan trọng như vậy sao?
Anh và cô đã kết hôn đã lâu như vậy, hừ, cũng hơn hai tháng rồi mà tại sao trong lòng cô vân không có anh?
Bọn họ cũng đã kết hôn lâu như vậy, dựa vào cái gì mà anh vẫn không đạp đổ được địa vị của Đường Bách Khiêm trong lòng cô?
Anh gặm cổ cô, hơn nữa còn là phân gáy mẫn cảm, Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy hơi run rẩy, cô chợt nghĩ đến quỷ hút máu trên TV.
Hàn Nhã Thanh vừa suy nghĩ rất kỹ chuyện anh vừa hỏi, thật ra cô vẫn chưa có đáp án rõ ràng, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu lúc này mà cô không cho anh một đáp án hài lòng, nói không chừng anh thật có thể cắn chết cô, sau đó hút khô máu cô như quỷ hút máu.
Cảm giác được miệng Dương Tầm Chiêu há to, khi răng anh lần nữa chạm phải da thịt cô, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nói: "Không phải, anh quan trọng, anh quan trọng nhất."
Động tác của Dương Tầm Chiêu chợt ngừng lại mấy giây, sau đó anh nhanh chóng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh hơi trầm khàn: "Em hãy lặp lại lần nữa.”
“Anh quan trọng, anh quan trọng nhất." Hàn Nhã Thanh rất nghe lời lặp lại lần nữa.
Hàn Nhã Thanh phát hiện cô nói lời này rất lưu loát, không lắp bắp. Thật ra cô không quen nói dối, nhưng khi nói như vậy cô cũng không hề cảm thấy chột dạ.
Cô khẳng định là bình thường bị Dương Tầm Chiêu tàn phá quá lợi hại, nên mới không hề biết chột dạ là gì.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, muốn tìm ra chút gì khác thường từ trên khuôn mặt cô, nhưng anh không hề tìm thấy gì cả. Anh biết cô rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng anh cảm thấy lúc này cô không hề che giấu gì. Anh cảm thấy cô nói là sự thật.
Tất nhiên, anh sẵn sàng tin tưởng điều cô nói là sự thật.
Nhưng tròng mắt anh lại rơi vào trên mặt cô, bình thường nhìn cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ đây anh lại cảm thấy rất chướng mắt.
"Khi em đi gặp anh ta ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng ở trước mặt anh em lại cố ý làm cho mình trở nên xấu xí, đây chính là vì như em nói anh quan trọng hơn anh ta ư? Hả?" Cậu ba Dương không muốn bỏ qua điều này, tất nhiên anh cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy.
Hôm nay anh nhất định phải khiến cô gỡ bỏ tất cả ngụy trang ở trước mặt anh. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ chân chính của cô.
Hàn Nhã Thanh đã sớm nghĩ đến điểm này, đã sớm nghĩ đến Dương Tầm Chiêu biết cô ngụy trang, chắc chắn sẽ khiến cô tháo bỏ ngụy trang.
Nói thật, cô cũng không biết phải giải thích chuyện này với Dương Tầm Chiêu như thế nào.
Lúc này bọn họ đang đứng ở ven đường, đã có rất nhiêu người chú ý tới bọn họ. Cô bắt đầu nhìn quanh, thậm chí có một số người còn dừng lại, rõ ràng định vây xem.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, anh định tiếp tục bàn bạc như thế nào, định để người ta vây xem toàn bộ quá trình sao, như vậy có được không?
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh bọn họ, Dương Tầm Chiêu kéo luôn cô lên xe.
Nói cô bị kéo lên xe là còn dễ nghe, thật ra cô cảm thấy mình là bị Dương Tầm Chiêu nhét vào trong xe.
Được thôi, hiện tâm trạng cậu ba Dương không tốt, cô không tính toán với anh.
Cô không so đo với cậu ba Dương, nhưng không có nghĩa là cậu ba Dương không so đo với cô.
"Trước kia, trong điện thoại em đã nói thế nào?" Dương Tầm Chiêu theo sát lên xe, vừa lên xe, anh lập tức thả tấm rèm trước mặt xuống, rõ ràng là muốn tính toán tất cả nợ nần với cô.
Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh hiểu lời anh là có ý gì, trước đó cô nói muốn đi công ty tìm anh.
Vì công ty anh gần nhà trẻ, cô vốn nghĩ vấn đề của con cũng không thể quá phức tạp, sẽ không mất quá nhiều thời gian, cô nghĩ giải quyết xong chuyện của Minh Hạo thì sẽ đi tìm anh ngay.
Nhưng cô không nghĩ tới sau đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Hôm nay nhà trẻ xảy ra những truyện đó, dù đàn anh không xuất hiện, cô chắc chắn cũng sẽ đưa hai cục cưng rời khỏi nhà trẻ.
Nhà trẻ xảy ra chuyện như vậy, hai cục cưng chắc chắn không thể tiếp tục đi nhà trẻ nữa. Tất nhiên cũng không thể tiếp tục để hai cục cưng ở nhà của Dinh Dinh, dù sao chuyện bên phía Tịch Xuyên cũng quá phức tạp.
Nếu đàn anh mà không xuất hiện thì cô đã định bàn bạc với Dương Tầm Chiêu một chút, sau đó xem có thể đưa hai cục cưng vào ở tạm biệt thự của Dương Tầm Chiêu mấy ngày không.
Biệt thự của Dương Tầm Chiêu vô cùng ẩn mật, cô phát hiện ngay ông cụ Dương cũng không biết rõ tình hình trong biệt thự.
Hoặc là ông cụ Dương căn bản cũng không biết Dương Tàm Chiêu có một biệt thự như thế.
Thật ra, cô cũng không muốn cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện của hai cục cưng lắm, nhưng cô cảm thấy chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến hai cục cưng. Dù hai cục cưng không phải của Dương Tầm Chiêu, dù cô đang là vợ anh, nhưng dù sao hai cục cưng cũng do cô sinh ra trong cuộc hôn nhân trước đó, mà cô và Dương Tầm Chiêu lại chỉ hợp đông hôn nhân. Cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu sẽ tiếp nhận hai đứa bé.
Cô nghĩ, nếu Dương Tầm Chiêu đáp ứng để hai cục cưng ở tạm biệt thự của anh, nhất định cô sẽ dốc hết sức bằng tốc độ nhanh nhất giúp Dương Tầm Chiêu dành được Dương Thị. Đến lúc đó cô có thể đưa hai cục cưng rời đi, chắc chắn sẽ không quấy rầy Dương Tầm Chiêu quá lâu, sẽ không gây thêm quá nhiều phiền phức cho anh.
Tất nhiên, đó là cách cuối cùng, là lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng.
Đàn anh đột nhiên xuất hiện, mà Minh Hạo lại muốn trở về với đàn anh nên cô lập tức loại bỏ kế hoạch này.
"Em định đi công ty tìm anh, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, gặp bạn bè..." Hàn Nhã Thanh nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích với anh một chút.
“Anh ta quan trọng hơn anh sao?" Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, rồi lại chăm chú nhìn cô, nhìn ngụy trang trên mặt cô. Lúc này, anh cảm giác ngụy trang trên mặt cô hết sức chói mắt, anh muốn tháo bỏ tất cả ngụy trang của cô.
Tất nhiên khi anh nói ra những lời này, âm thanh có vẻ dữ tợn, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này anh rất muốn biết, trong lòng cô Đường Bách Khiêm quan trọng hay là anh quan trọng?
Hàn Nhã Thanh không hề ngờ anh sẽ hỏi như vậy, ánh mắt lập tức lóe lên.
Với cô, đàn anh giống như người thân của cô, mà Dương Tầm Chiêu...
Dương Tầm Chiêu là chồng cô, nhưng dù sao cũng là tạm thời.
Đàn anh người thân, ông xã tạm thời?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này có chút rắc rối.
"Anh ta quan trọng hơn anh sao?" Thấy cô không trả lời, Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt nguy hiểm, khóe môi khẽ nhúc nhích, gần từng chữ, lời nói như nhũ băng lao thắng về phía cô.
Dương Tầm Chiêu vẫn nói cùng một câu, nhưng lần đầu anh vẫn mang theo vẻ hoài nghi, còn lần này là giọng khẳng định.
Khi anh nói chuyện, môi đột nhiên hướng tới phần gáy cô, răng hé mở, từng chút từng chút gặm căn da thịt cô. Lúc này, anh thật muốn căn chết cô cho xong.
Trong lòng cô, Đường Bách Khiêm quan trọng như vậy sao?
Anh và cô đã kết hôn đã lâu như vậy, hừ, cũng hơn hai tháng rồi mà tại sao trong lòng cô vân không có anh?
Bọn họ cũng đã kết hôn lâu như vậy, dựa vào cái gì mà anh vẫn không đạp đổ được địa vị của Đường Bách Khiêm trong lòng cô?
Anh gặm cổ cô, hơn nữa còn là phân gáy mẫn cảm, Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy hơi run rẩy, cô chợt nghĩ đến quỷ hút máu trên TV.
Hàn Nhã Thanh vừa suy nghĩ rất kỹ chuyện anh vừa hỏi, thật ra cô vẫn chưa có đáp án rõ ràng, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu lúc này mà cô không cho anh một đáp án hài lòng, nói không chừng anh thật có thể cắn chết cô, sau đó hút khô máu cô như quỷ hút máu.
Cảm giác được miệng Dương Tầm Chiêu há to, khi răng anh lần nữa chạm phải da thịt cô, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nói: "Không phải, anh quan trọng, anh quan trọng nhất."
Động tác của Dương Tầm Chiêu chợt ngừng lại mấy giây, sau đó anh nhanh chóng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh hơi trầm khàn: "Em hãy lặp lại lần nữa.”
“Anh quan trọng, anh quan trọng nhất." Hàn Nhã Thanh rất nghe lời lặp lại lần nữa.
Hàn Nhã Thanh phát hiện cô nói lời này rất lưu loát, không lắp bắp. Thật ra cô không quen nói dối, nhưng khi nói như vậy cô cũng không hề cảm thấy chột dạ.
Cô khẳng định là bình thường bị Dương Tầm Chiêu tàn phá quá lợi hại, nên mới không hề biết chột dạ là gì.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, muốn tìm ra chút gì khác thường từ trên khuôn mặt cô, nhưng anh không hề tìm thấy gì cả. Anh biết cô rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng anh cảm thấy lúc này cô không hề che giấu gì. Anh cảm thấy cô nói là sự thật.
Tất nhiên, anh sẵn sàng tin tưởng điều cô nói là sự thật.
Nhưng tròng mắt anh lại rơi vào trên mặt cô, bình thường nhìn cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ đây anh lại cảm thấy rất chướng mắt.
"Khi em đi gặp anh ta ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng ở trước mặt anh em lại cố ý làm cho mình trở nên xấu xí, đây chính là vì như em nói anh quan trọng hơn anh ta ư? Hả?" Cậu ba Dương không muốn bỏ qua điều này, tất nhiên anh cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy.
Hôm nay anh nhất định phải khiến cô gỡ bỏ tất cả ngụy trang ở trước mặt anh. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ chân chính của cô.
Hàn Nhã Thanh đã sớm nghĩ đến điểm này, đã sớm nghĩ đến Dương Tầm Chiêu biết cô ngụy trang, chắc chắn sẽ khiến cô tháo bỏ ngụy trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.