Chương 384: Nữ thần hàn quá lợi hại, cá cắn câu rồi! (1)
Mạch Hạ Du Trúc
01/12/2020
“Sao cháu lại biết?” Bà cụ Đường ngây người, tròng mắt sáng lên, nhất thời hiểu ra, bà không nhịn được hô lên: “Cháu quen
Lăng Tử nhà ta sao?”
Hàn Nhã Thanh cười không nói gì, cô và Đường Lăng từng gặp nhau hai lần, cũng coi như là có quen biết đi.
Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều đã muốn để chủ đề này qua đi, nhưng lại không ngờ đến bà cụ Đường lại cứ vậy mắng lên: “Thằng nhóc này sao mắt mũi lại kém như vậy, cô gái tốt như thế này lại không thích, có phải nó mù rồi không?”
“Ông nói xem có phải nó mù rồi không?” Bà cụ Đường còn chuyển sang trưng cầu sự đồng tình từ ông cụ Đường.
“Đúng, đúng, nó mù.” Ông cụ Đường vậy mà còn liên tục gật đầu phụ họa cho bà cụ Đường.
Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, ông cụ Đường cũng chiều bà cụ Đường quá đi đấy chứ? Hai người này đáng yêu quá đi mất.
Không biết là vì sao, Hàn Nhã Thanh nhìn hai người họ trong lòng đột nhiên có chút ấm áp.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Bà cụ Dương đột nhiên đi đến, muốn cùng Hàn Nhã Thanh rời đi, bởi vì bà sợ lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa, bà biết rất rõ người nhà họ Cố không dễ chọc vào.
Bà sợ đến lúc đó Hàn Nhã Thanh lại chọc vào cái gì đó liên lụy đến nhà họ Dương, cho nên vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn.
Bà cụ Đường rất không nỡ, nhưng dù gì cũng không phải con cháu nhà mình, người ta phải đi thì bà cũng không thể miễn
cưỡng níu kéo.
Lúc nhìn Hàn Nhã Thanh rời khỏi, bà Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng trống rỗng, vô cùng mất mát.
Người giúp quản lý nhà họ Dương lái xe đến, cho nên cũng không cần người nhà họ Cố đưa.
“Dương Tầm Chiêu lại đi công tác rồi à?” Lên xe, ông cụ Dương đột nhiên hỏi một câu.
“Vâng ạ!” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp, cô không ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Dương, nhưng khóe môi cô lại khẽ cong lên, xem ra con cá là ông cụ Dương này đã mắc câu rồi.
“Nó lần này đi công tác không đưa cô đi cùng sao?” Ông cụ Dương lại giả vờ như tùy ý hỏi.
Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu như cũ, lần này, cô không nói gì, cô biết rõ có những lúc nói nhiều quá cũng không tốt, có những
lúc cần thiết phải duy trì sự im lặng mới có thể khiến sự việc càng có tính thần bí hơn.
Ông cụ Dương nhìn một cuộc điện thoại, dặn dò ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh tưởng rằng ông cụ Dương ít nhất cũng phải đợi đến khi vê nhà mới điều tra, xem ra lần này ông cụ Dương thật sự lo lắng rồi, không sai, hiệu quả còn tốt hơn so với dự tính của cô.
Hơn nữa cô tin là đợi đến khi ông cụ Dương nhìn thấy tất cả tài sản của Dương Tâm Chiêu chắc chắn sẽ càng lo lắng hơn, cho nên
Lăng Tử nhà ta sao?”
Hàn Nhã Thanh cười không nói gì, cô và Đường Lăng từng gặp nhau hai lần, cũng coi như là có quen biết đi.
Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều đã muốn để chủ đề này qua đi, nhưng lại không ngờ đến bà cụ Đường lại cứ vậy mắng lên: “Thằng nhóc này sao mắt mũi lại kém như vậy, cô gái tốt như thế này lại không thích, có phải nó mù rồi không?”
“Ông nói xem có phải nó mù rồi không?” Bà cụ Đường còn chuyển sang trưng cầu sự đồng tình từ ông cụ Đường.
“Đúng, đúng, nó mù.” Ông cụ Đường vậy mà còn liên tục gật đầu phụ họa cho bà cụ Đường.
Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, ông cụ Đường cũng chiều bà cụ Đường quá đi đấy chứ? Hai người này đáng yêu quá đi mất.
Không biết là vì sao, Hàn Nhã Thanh nhìn hai người họ trong lòng đột nhiên có chút ấm áp.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Bà cụ Dương đột nhiên đi đến, muốn cùng Hàn Nhã Thanh rời đi, bởi vì bà sợ lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa, bà biết rất rõ người nhà họ Cố không dễ chọc vào.
Bà sợ đến lúc đó Hàn Nhã Thanh lại chọc vào cái gì đó liên lụy đến nhà họ Dương, cho nên vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn.
Bà cụ Đường rất không nỡ, nhưng dù gì cũng không phải con cháu nhà mình, người ta phải đi thì bà cũng không thể miễn
cưỡng níu kéo.
Lúc nhìn Hàn Nhã Thanh rời khỏi, bà Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng trống rỗng, vô cùng mất mát.
Người giúp quản lý nhà họ Dương lái xe đến, cho nên cũng không cần người nhà họ Cố đưa.
“Dương Tầm Chiêu lại đi công tác rồi à?” Lên xe, ông cụ Dương đột nhiên hỏi một câu.
“Vâng ạ!” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp, cô không ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Dương, nhưng khóe môi cô lại khẽ cong lên, xem ra con cá là ông cụ Dương này đã mắc câu rồi.
“Nó lần này đi công tác không đưa cô đi cùng sao?” Ông cụ Dương lại giả vờ như tùy ý hỏi.
Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu như cũ, lần này, cô không nói gì, cô biết rõ có những lúc nói nhiều quá cũng không tốt, có những
lúc cần thiết phải duy trì sự im lặng mới có thể khiến sự việc càng có tính thần bí hơn.
Ông cụ Dương nhìn một cuộc điện thoại, dặn dò ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh tưởng rằng ông cụ Dương ít nhất cũng phải đợi đến khi vê nhà mới điều tra, xem ra lần này ông cụ Dương thật sự lo lắng rồi, không sai, hiệu quả còn tốt hơn so với dự tính của cô.
Hơn nữa cô tin là đợi đến khi ông cụ Dương nhìn thấy tất cả tài sản của Dương Tâm Chiêu chắc chắn sẽ càng lo lắng hơn, cho nên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.