Chương 1504: Sự thật (2)
Mạch Hạ Du Trúc
02/09/2021
Bây giờ bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Thành thiếu chủ, kế hoạch lần trước của chúng ta hoàn hảo như vậy, nhưng mà cô cả nhà họ Đường liếc mắt một cái liền nhìn thấu ngay, căn bản không mắc mưu, cho nên lần này kế hoạch của chúng ta phải hoàn thiện, hoàn mỹ hơn mới được, nếu không thì căn bản cũng vô dụng. Muốn để cô cả nhà họ Đường mắc mưu, thật sự không dễ dàng.” Cậu Hàn dùng trải nghiệm của mình để nói cho Thành thiếu chủ nghe chuyện này có bao nhiêu khó khăn.
“Hiện giờ tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.” Thật ra thì Thành thiếu chủ không biết độ khó của chuyện này, vốn dĩ anh ta còn nghĩ mấy kế hoạch, nhưng mà bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, anh ta đều cảm thấy không thể thực hiện.
“Lần này chúng ta nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại nữa, nếu không thì chỉ sợ là không có cơ hội.” Lúc này, vẻ mặt của cậu Hàn rất chân thành, cũng rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là đang nói đùa, mà là đang nói sự thật.
Thành thiếu chủ nhìn anh ta, nhưng mà cũng không phản bác anh ta: “Cần có một kế hoạch hoàn hảo, không thể thất bại.”
Hiển nhiên là Thành thiếu chủ cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu Hàn.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh cũng không biết có người đang "bày mưu tính kế" với cô.
Cô đang mặc quần áo cho Đường Vũ Kỳ, bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đều không cần cô mặc quần áo giúp, nhưng mà ngày hôm nay quần áo có chút phức tạp.
Mấy ngày nay hai bé cưng vẫn luôn ở trong biệt thự nhà họ Đường mà không đi ra ngoài.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh với Dương Tầm Chiêu cũng định đi nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi nhận giấy rồi thì cũng có thể công khai thân phận của hai đứa nhỏ.
Nhưng mà bọn họ vẫn còn chưa đi nhận giấy đăng ký kết hôn thì trên mạng đã tung tin tức của cô, hơn nữa còn vạch trần chuyện có con, cho nên tạm thời không thể công khai thông tin của hai đứa nhỏ.
Mặc dù bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị bắt, đúng là chuyện đó do Trác Hiểu Lam đã làm, nhưng mà vẫn còn lại Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm mới chính là mấu chốt.
Cô đã làm việc bên cạnh Đường Bách Khiêm nhiều năm, Đường Bách Khiêm hiểu cô rất rõ, nếu như Đường Bách Khiêm thật sự muốn gây ra chuyện gì đó thì rất dễ dàng.
Những cái khác Hàn Nhã Thanh không sợ, cô chỉ sợ là Đường Bách Khiêm sẽ làm chuyện bất lợi với hai đứa nhỏ.
Sau khi Đường Vũ Kỳ mặc quần áo chỉnh tề rồi thì đi ra khỏi phòng, Hàn Nhã Thanh ngẩn người ở trên giường, ánh mắt có hơi chìm xuống, cô nhất định phải nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này một cách triệt để.
Đã lâu lắm rồi cô không liên lạc với Đường Bách Khiêm, cũng không liên lạc với những người bên cạnh Đường Bách Khiêm, Hàn Nhã Thanh không muốn giải quyết chuyện này quá mức tuyệt tình, nhưng mà bây giờ Đường Bách Khiêm lại gây ra chuyện như vậy, cô không có khả năng cứ luôn né tránh.
Hàn Nhã Thanh quyết định trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Bách Khiêm, cô phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là Đường Bách Khiêm muốn làm cái gì.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra gọi cho Đường Bách Khiêm, nhưng mà bên kia lại không có người nghe, Hàn Nhã Thanh gọi mấy cuộc, Đường Bách Khiêm đều không bắt máy.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười lạnh.
Nếu như Đường Bách Khiêm đã không chịu nhận điện thoại, vậy thì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác.
Hàn Nhã Thanh đứng dậy, lúc mở túi xách ra nhìn thấy cái cài tóc ở bên trong, cái cài tóc này chính là cái mà ngày hôm qua cô bé ở cổng bệnh viện đã cho cô.
Nhìn thấy cài tóc, mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, hiển nhiên là ngày hôm qua cô không xác định có chuyện gì xảy ra, nhưng mà từ lúc bắt đầu Hàn Nhã Thanh đã có thể suy đoán kế hoạch của bọn họ, lúc đó cậu trai kia cầm súng dọa cô, mà cô gái ở bên cạnh thì lại đứng cách cô không xa, rõ ràng là muốn thừa dịp hỗn loạn thì sẽ đến gần cô.
Đến gần cô để làm cái gì?
Từ một vài chuyện sau đó, Hàn Nhã Thanh cũng không khó để đoán ra bọn họ muốn lấy gì đó từ trên người cô.
Lúc đó có một người phụ nữ mang thai bị thiếu máu trong vụ tai nạn giao thông, cô nhìn thấy rõ phản ứng của hai người bọn họ, Hàn Nhã Thanh đã suy đoán bọn họ muốn có máu của mình.
Tại sao lại muốn máu của mình?
Hàn Nhã Thanh nhìn ra được bọn họ không có địch ý với cô, cho dù là lúc người đó cầm súng chĩa vào cô thì cũng không có địch ý gì hết, hơn nữa hình như là bọn họ có chút kiêng kị cô.
Sau đó, Hàn Nhã Thanh lại suy đoán thân phận của bọn họ, cô nhớ đến Quỷ Vực Chi Thành, sau khi nhớ đến Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh liền nhớ đến chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Lúc Sở Bách Hà gọi điện thoại với cô, nói là có người nói cô có thể là công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Lúc đó cô cũng không để ý, nhưng mà nếu như trên mạng có người nói như vậy, nói không chừng là người Quỷ Vực Chi Thành thật sự xác nhận điều đó.
Mà để xác nhận chuyện này, máu có thể dùng, tóc cũng có thể dùng.
Cho nên cũng có thể đoán được lúc trong đại sảnh chắc là người phụ nữ đó muốn thừa cơ lấy tóc của cô.
Thật ra thì lúc ấy Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, Quỷ Vực Chi Thành với cô có thể có quan hệ gì chứ?
Sao công chúa Quỷ Vực Chi Thành lại có quan hệ với cô?
Nhưng mà mục đích của những chuyện mà đám bọn họ làm thật sự là như vậy.
Hàn Nhã Thanh biết lúc cô truyền máu cho người phụ nữ mang thai, không có người nào thừa cơ quấy rối, cho nên bọn họ không lấy được máu của cô.
Hàn Nhã Thanh thấy là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên Hàn Nhã Thanh "giúp" bọn họ một tay.
Đương nhiên lúc đó Hàn Nhã Thanh cũng muốn thăm dò.
Cô bé ở bên ngoài bệnh viện là do cô cho người ta sắp xếp, tóc đó cũng là do cô cố ý kéo.
Tóc ở trên cái cài đúng là được giật xuống từ trên đầu của cô, Hàn Nhã Thanh cũng biết hai người đó đang nhìn chằm chằm vào cô, hai người đó đều là "hỏa nhãn kim tinh", nếu như cô đổi tóc ở trước mặt của hai người bọn họ mà không bị phát hiện thì không có khả năng.
Cho nên kể từ khi giật tóc xuống đến lúc bỏ vào trong tay của Tiểu Cửu, đúng là tóc không bị thay đổi.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng mặc dù lúc đó giật tóc từ trên đầu của cô xuống, nhưng mà cũng không phải là tóc của cô. Lúc cô ở trong phòng phẫu thuật truyền máu cho người phụ nữ mang thai, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới mục đích của bọn họ.
Cô truyền máu cho người phụ nữ mang thai xong, vốn dĩ có một y tá muốn đưa cô ra ngoài, lúc đó cô đã mượn vài cọng tóc của y tá. Không, không phải là mấy sợi, mà là hơn mấy chục sợi.
Tóc của Hàn Nhã Thanh không nhuộm màu, cũng không uốn, là tóc thẳng, đúng lúc tóc cô y tá đó giống với cô.
Y tá có chút ngơ ngác, nhưng mà y tá nhận ra cô là cô cả nhà họ Đường, cho nên vô cùng phối hợp, đương nhiên chắc chắn y tá cũng sẽ giữ bí mật, sẽ không nói chuyện này cho người khác.
Hàn Nhã Thanh thuận lợi đem tóc của cô y tá nhổ xuống đặt lên trên đầu của mình, mặc dù độ dài ngắn không giống nhau, nhưng mà che giấu ở trong tóc của cô, căn bản nhìn không ra.
Để cho an toàn, không bị phát hiện ra bất cứ sơ hở nào, nên cuối cùng Hàn Nhã Thanh không để cô y tá đã đưa cô ra ngoài mà là gọi một bác sĩ thực tập.
Sau khi bác sĩ thực tập đưa cô ra khỏi phòng phẫu thuật, ba người đều không phát hiện có bất cứ sự khác thường gì, chuyện này đặc biệt thuận lợi.
Lúc đó, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy vẻ mặt quan tâm sốt ruột của bọn họ, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cô biết là bọn họ không có địch ý đối với cô, nhưng mà bọn họ quan tâm cô, chuyện này vượt qua khỏi dự liệu của cô.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh biết rõ bọn họ tiếp cận cô là có mục đích.
Cho nên kế hoạch vẫn phải được tiếp tục.
Dù sao thì lúc đó cô đã sắp xếp xong xuôi mọi việc ở trong phòng phẫu thuật, mặc dù cô bé đó vẫn còn nhỏ nhưng mà được nuôi dạy trong Diêm Môn, còn là do đích thân Cố Ngũ dạy dỗ, cho nên cô bé phối hợp vô cùng tốt với nhiệm vụ của mình.
Lúc đó cài tóc "kéo" tóc xuống, mặc dù kéo xuống từ trên đầu của cô, nhưng mà không phải là của cô, mà là của y tá.
Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh có thể chắc chắn điểm này. Dù sao thì nếu như kéo tóc của cô thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy đau, nhưng mà lúc cô bé ấy kéo tóc, cô không cảm thấy đau đớn.
Nếu như thật sự kéo lầm tóc của cô, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không để bọn họ lấy đi.
Mặc dù bọn họ không có địch ý với cô, nhưng mà cô không thể tùy tiện đưa đồ của mình cho bọn họ.
Cho dù thật sự là người Quỷ Vực Chi Thành vì tìm công chúa của bọn họ thì cũng không được.
Dù sao thì gần đây giữa Quỷ Vực Chi Thành với nhà họ Đường bọn họ xảy ra không ít chuyện, ai cũng không biết rốt cuộc là Quỷ Vực Chi Thành muốn làm cái gì.
Không thể có ý định muốn hãm hại người khác, nhưng mà không thể không có lòng phòng bị, dưới tình huống mối quan hệ của nhà họ Đường và Quỷ Vực Chi Thành vô cùng căng thẳng, cẩn thận một chút vẫn không sai.
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa phát giác mình sẽ là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, mặc dù lần trước xét nghiệm ADN đã chứng minh cô không phải là con gái của Hàn Trung Phương, nhưng mà cô tuyệt đối không cảm thấy mình là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.”
Hẳn là mẹ cô với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không có khả năng gặp nhau, hơn nữa mẹ của cô cũng chưa từng nói tới, cũng không nhắc tới.
Lùi lại mười nghìn bước, nếu như cô thật sự là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh càng không có khả năng để người Quỷ Vực Chi Thành lấy tóc của cô về làm xét nghiệm ADN.
“Thành thiếu chủ, kế hoạch lần trước của chúng ta hoàn hảo như vậy, nhưng mà cô cả nhà họ Đường liếc mắt một cái liền nhìn thấu ngay, căn bản không mắc mưu, cho nên lần này kế hoạch của chúng ta phải hoàn thiện, hoàn mỹ hơn mới được, nếu không thì căn bản cũng vô dụng. Muốn để cô cả nhà họ Đường mắc mưu, thật sự không dễ dàng.” Cậu Hàn dùng trải nghiệm của mình để nói cho Thành thiếu chủ nghe chuyện này có bao nhiêu khó khăn.
“Hiện giờ tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.” Thật ra thì Thành thiếu chủ không biết độ khó của chuyện này, vốn dĩ anh ta còn nghĩ mấy kế hoạch, nhưng mà bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, anh ta đều cảm thấy không thể thực hiện.
“Lần này chúng ta nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại nữa, nếu không thì chỉ sợ là không có cơ hội.” Lúc này, vẻ mặt của cậu Hàn rất chân thành, cũng rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là đang nói đùa, mà là đang nói sự thật.
Thành thiếu chủ nhìn anh ta, nhưng mà cũng không phản bác anh ta: “Cần có một kế hoạch hoàn hảo, không thể thất bại.”
Hiển nhiên là Thành thiếu chủ cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu Hàn.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh cũng không biết có người đang "bày mưu tính kế" với cô.
Cô đang mặc quần áo cho Đường Vũ Kỳ, bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đều không cần cô mặc quần áo giúp, nhưng mà ngày hôm nay quần áo có chút phức tạp.
Mấy ngày nay hai bé cưng vẫn luôn ở trong biệt thự nhà họ Đường mà không đi ra ngoài.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh với Dương Tầm Chiêu cũng định đi nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi nhận giấy rồi thì cũng có thể công khai thân phận của hai đứa nhỏ.
Nhưng mà bọn họ vẫn còn chưa đi nhận giấy đăng ký kết hôn thì trên mạng đã tung tin tức của cô, hơn nữa còn vạch trần chuyện có con, cho nên tạm thời không thể công khai thông tin của hai đứa nhỏ.
Mặc dù bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị bắt, đúng là chuyện đó do Trác Hiểu Lam đã làm, nhưng mà vẫn còn lại Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm mới chính là mấu chốt.
Cô đã làm việc bên cạnh Đường Bách Khiêm nhiều năm, Đường Bách Khiêm hiểu cô rất rõ, nếu như Đường Bách Khiêm thật sự muốn gây ra chuyện gì đó thì rất dễ dàng.
Những cái khác Hàn Nhã Thanh không sợ, cô chỉ sợ là Đường Bách Khiêm sẽ làm chuyện bất lợi với hai đứa nhỏ.
Sau khi Đường Vũ Kỳ mặc quần áo chỉnh tề rồi thì đi ra khỏi phòng, Hàn Nhã Thanh ngẩn người ở trên giường, ánh mắt có hơi chìm xuống, cô nhất định phải nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này một cách triệt để.
Đã lâu lắm rồi cô không liên lạc với Đường Bách Khiêm, cũng không liên lạc với những người bên cạnh Đường Bách Khiêm, Hàn Nhã Thanh không muốn giải quyết chuyện này quá mức tuyệt tình, nhưng mà bây giờ Đường Bách Khiêm lại gây ra chuyện như vậy, cô không có khả năng cứ luôn né tránh.
Hàn Nhã Thanh quyết định trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Bách Khiêm, cô phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là Đường Bách Khiêm muốn làm cái gì.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra gọi cho Đường Bách Khiêm, nhưng mà bên kia lại không có người nghe, Hàn Nhã Thanh gọi mấy cuộc, Đường Bách Khiêm đều không bắt máy.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười lạnh.
Nếu như Đường Bách Khiêm đã không chịu nhận điện thoại, vậy thì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác.
Hàn Nhã Thanh đứng dậy, lúc mở túi xách ra nhìn thấy cái cài tóc ở bên trong, cái cài tóc này chính là cái mà ngày hôm qua cô bé ở cổng bệnh viện đã cho cô.
Nhìn thấy cài tóc, mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, hiển nhiên là ngày hôm qua cô không xác định có chuyện gì xảy ra, nhưng mà từ lúc bắt đầu Hàn Nhã Thanh đã có thể suy đoán kế hoạch của bọn họ, lúc đó cậu trai kia cầm súng dọa cô, mà cô gái ở bên cạnh thì lại đứng cách cô không xa, rõ ràng là muốn thừa dịp hỗn loạn thì sẽ đến gần cô.
Đến gần cô để làm cái gì?
Từ một vài chuyện sau đó, Hàn Nhã Thanh cũng không khó để đoán ra bọn họ muốn lấy gì đó từ trên người cô.
Lúc đó có một người phụ nữ mang thai bị thiếu máu trong vụ tai nạn giao thông, cô nhìn thấy rõ phản ứng của hai người bọn họ, Hàn Nhã Thanh đã suy đoán bọn họ muốn có máu của mình.
Tại sao lại muốn máu của mình?
Hàn Nhã Thanh nhìn ra được bọn họ không có địch ý với cô, cho dù là lúc người đó cầm súng chĩa vào cô thì cũng không có địch ý gì hết, hơn nữa hình như là bọn họ có chút kiêng kị cô.
Sau đó, Hàn Nhã Thanh lại suy đoán thân phận của bọn họ, cô nhớ đến Quỷ Vực Chi Thành, sau khi nhớ đến Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh liền nhớ đến chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Lúc Sở Bách Hà gọi điện thoại với cô, nói là có người nói cô có thể là công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Lúc đó cô cũng không để ý, nhưng mà nếu như trên mạng có người nói như vậy, nói không chừng là người Quỷ Vực Chi Thành thật sự xác nhận điều đó.
Mà để xác nhận chuyện này, máu có thể dùng, tóc cũng có thể dùng.
Cho nên cũng có thể đoán được lúc trong đại sảnh chắc là người phụ nữ đó muốn thừa cơ lấy tóc của cô.
Thật ra thì lúc ấy Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, Quỷ Vực Chi Thành với cô có thể có quan hệ gì chứ?
Sao công chúa Quỷ Vực Chi Thành lại có quan hệ với cô?
Nhưng mà mục đích của những chuyện mà đám bọn họ làm thật sự là như vậy.
Hàn Nhã Thanh biết lúc cô truyền máu cho người phụ nữ mang thai, không có người nào thừa cơ quấy rối, cho nên bọn họ không lấy được máu của cô.
Hàn Nhã Thanh thấy là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên Hàn Nhã Thanh "giúp" bọn họ một tay.
Đương nhiên lúc đó Hàn Nhã Thanh cũng muốn thăm dò.
Cô bé ở bên ngoài bệnh viện là do cô cho người ta sắp xếp, tóc đó cũng là do cô cố ý kéo.
Tóc ở trên cái cài đúng là được giật xuống từ trên đầu của cô, Hàn Nhã Thanh cũng biết hai người đó đang nhìn chằm chằm vào cô, hai người đó đều là "hỏa nhãn kim tinh", nếu như cô đổi tóc ở trước mặt của hai người bọn họ mà không bị phát hiện thì không có khả năng.
Cho nên kể từ khi giật tóc xuống đến lúc bỏ vào trong tay của Tiểu Cửu, đúng là tóc không bị thay đổi.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng mặc dù lúc đó giật tóc từ trên đầu của cô xuống, nhưng mà cũng không phải là tóc của cô. Lúc cô ở trong phòng phẫu thuật truyền máu cho người phụ nữ mang thai, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới mục đích của bọn họ.
Cô truyền máu cho người phụ nữ mang thai xong, vốn dĩ có một y tá muốn đưa cô ra ngoài, lúc đó cô đã mượn vài cọng tóc của y tá. Không, không phải là mấy sợi, mà là hơn mấy chục sợi.
Tóc của Hàn Nhã Thanh không nhuộm màu, cũng không uốn, là tóc thẳng, đúng lúc tóc cô y tá đó giống với cô.
Y tá có chút ngơ ngác, nhưng mà y tá nhận ra cô là cô cả nhà họ Đường, cho nên vô cùng phối hợp, đương nhiên chắc chắn y tá cũng sẽ giữ bí mật, sẽ không nói chuyện này cho người khác.
Hàn Nhã Thanh thuận lợi đem tóc của cô y tá nhổ xuống đặt lên trên đầu của mình, mặc dù độ dài ngắn không giống nhau, nhưng mà che giấu ở trong tóc của cô, căn bản nhìn không ra.
Để cho an toàn, không bị phát hiện ra bất cứ sơ hở nào, nên cuối cùng Hàn Nhã Thanh không để cô y tá đã đưa cô ra ngoài mà là gọi một bác sĩ thực tập.
Sau khi bác sĩ thực tập đưa cô ra khỏi phòng phẫu thuật, ba người đều không phát hiện có bất cứ sự khác thường gì, chuyện này đặc biệt thuận lợi.
Lúc đó, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy vẻ mặt quan tâm sốt ruột của bọn họ, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cô biết là bọn họ không có địch ý đối với cô, nhưng mà bọn họ quan tâm cô, chuyện này vượt qua khỏi dự liệu của cô.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh biết rõ bọn họ tiếp cận cô là có mục đích.
Cho nên kế hoạch vẫn phải được tiếp tục.
Dù sao thì lúc đó cô đã sắp xếp xong xuôi mọi việc ở trong phòng phẫu thuật, mặc dù cô bé đó vẫn còn nhỏ nhưng mà được nuôi dạy trong Diêm Môn, còn là do đích thân Cố Ngũ dạy dỗ, cho nên cô bé phối hợp vô cùng tốt với nhiệm vụ của mình.
Lúc đó cài tóc "kéo" tóc xuống, mặc dù kéo xuống từ trên đầu của cô, nhưng mà không phải là của cô, mà là của y tá.
Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh có thể chắc chắn điểm này. Dù sao thì nếu như kéo tóc của cô thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy đau, nhưng mà lúc cô bé ấy kéo tóc, cô không cảm thấy đau đớn.
Nếu như thật sự kéo lầm tóc của cô, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không để bọn họ lấy đi.
Mặc dù bọn họ không có địch ý với cô, nhưng mà cô không thể tùy tiện đưa đồ của mình cho bọn họ.
Cho dù thật sự là người Quỷ Vực Chi Thành vì tìm công chúa của bọn họ thì cũng không được.
Dù sao thì gần đây giữa Quỷ Vực Chi Thành với nhà họ Đường bọn họ xảy ra không ít chuyện, ai cũng không biết rốt cuộc là Quỷ Vực Chi Thành muốn làm cái gì.
Không thể có ý định muốn hãm hại người khác, nhưng mà không thể không có lòng phòng bị, dưới tình huống mối quan hệ của nhà họ Đường và Quỷ Vực Chi Thành vô cùng căng thẳng, cẩn thận một chút vẫn không sai.
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa phát giác mình sẽ là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, mặc dù lần trước xét nghiệm ADN đã chứng minh cô không phải là con gái của Hàn Trung Phương, nhưng mà cô tuyệt đối không cảm thấy mình là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.”
Hẳn là mẹ cô với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không có khả năng gặp nhau, hơn nữa mẹ của cô cũng chưa từng nói tới, cũng không nhắc tới.
Lùi lại mười nghìn bước, nếu như cô thật sự là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh càng không có khả năng để người Quỷ Vực Chi Thành lấy tóc của cô về làm xét nghiệm ADN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.