Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1129: Sức chiến của đường minh hạo, là tổ tông nhỏ, ác ma nhỏ (3)

Mạch Hạ Du Trúc

29/04/2021

Đường Minh Hạo biết người của Dương Tầm Chiêu không thể làm tổn thương đến cậu, mặc dù Đường Minh Hạo không sợ hãi, nhưng mà cậu cảm thấy vẫn nên giả bộ một chút!!! Dù sao bị người đột nhiên bắt lấy như vậy, sau đó lại bị người đưa đi, là một đứa bé thì nên là sợ hãi.

"A, cứu..." Đường Minh Hạo kêu lên mấy tiếng tượng trưng, đương nhiên Đường Minh Hạo kêu cũng không quá lớn tiếng.

Đại Xuân rõ ràng là không ngờ bạn nhỏ Đường Minh Hạo sẽ kêu lên, Đường Minh Hạo vừa kêu lên như vậy, kêu làm anh ta ngẩn người.

"Che miệng nó lại, không thể nó kêu nữa." Cũng may những người khác cách cũng không xa, một người liên tục nhắc nhở hai người đàn ông.

Đại Xuân phản ứng lại, sau đó mới lấy tay che kín miệng Đường Minh Hạo, sau đó cánh tay kia cũng ôm Đường Minh Hạo lại, sau đó kẹp dưới cánh tay, cứ như vậy kẹp Đường Minh Hạo đi về trước.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp choáng váng, tình huống gì đây? Đây là chơi thật sao?

Đây là muốn bắc cóc cậu sao?

Dương Tầm Chiêu lại cho người bắt cóc cậu?

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng đã bị Đại Xuân dẫn đến trước mặt mấy người.

Nhìn mấy người kia, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng ý thức được, cậu thật sự bị bắt cóc rồi.

"Mang lên xe trước đi, đừng để nó kêu lên là được." Tiểu đội trưởng liên tục sắp xếp.

Đại Xuân trực tiếp kẹp lấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo lên xe, những người khác cũng theo lên.

Sau khi lên xe, Đại Xuân thả Đường Minh Hạo ra.

Đường Minh Hạo không kêu lên nữa, cũng không giãy dụa, chỉ là nhìn qua bọn họ: "Nói đi, mấy người trói tiểu gia làm gì?"

"Bạn nhỏ, cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, chúng tôi chỉ là mang cậu đi chơi một lúc." Tiểu đội trưởng nhìn Đường Minh Hạo năm tuổi, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng đây là ý của lão đại, là cố ý dặn dò, bọn họ cũng không dám không nghe theo.

"Xì, ông lừa gạt trẻ con ba tuổi à?" Đường Minh Hạo trực tiếp cười lạnh: "Mấy người dám bắt cóc tôi, sẽ phải chịu hậu quả."

Mấy người nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi không hoảng hốt của Đường Minh Hạo, lại nghe thấy những lời Đường Minh Hạo nói, cả đám đều kinh hãi, đứa bé này lợi hại nha, dưới tình huống thế này chẳng những không sợ hãi, lại còn dám uy hiếp bọn họ.



Hơn nữa bọn họ đúng là bị uy hiếp thật, dù sao cũng là người bắt từ nhà họ Đường về, hậu quả đúng là vô cùng nghiêm trọng.

"Cậu yên tâm, chúng tôi không làm bị thương cậu, chúng tôi..." Người trong tiểu đội liên tục cho thấy thái độ của mình, đây mặc dù là một đứa bé, nhưng mà lại là nhà họ Đường, cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tổn thương đứa bé này.

Lúc tiểu đội trưởng nói chuyện, có thể là vì thể hiện ý tốt của mình, một tay anh ta vươn ra, anh ta có thể là muốn đi xoa đầu đứa bé này.

Nhưng mà, tay anh ta vừa mới vươn ra, Đường Minh Hạo đột nhiên đâm về phía trước đầu của bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp đập vào tay tiểu đội trường, mà cùng lúc đó tay Đường Minh Hạo dùng sức vỗ vào lưng ghế một cái, phát ra một tiếng bốp.

Tiểu đội trưởng có chút mơ màng, trực tiếp sửng sốt, nhất thời lời nói cũng dùng lại.

"Ông dám đánh tiểu gia, ông chờ cho tôi, chờ cho tôi, thù này nếu tôi không báo, tôi sẽ không mang họ Đường." Đường Minh Hạo lại nhanh chóng ngồi lại xuống xe, đôi mắt cậu nhìn thẳng tiểu đội trưởng, trong giọng nói đều là phẫn nộ.

Bây giờ bọn họ đang ngồi xe tải, Đường Minh Hạo và tiểu đội trưởng ngồi bên trong, ngăn cách với những người khác, cho nên những người khác cũng không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra bên trọng.

Bọn họ chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng bạn nhỏ Đường Minh Hạo tức giận lên án.

Nghe thấy lời của bọn họ Đường Minh Hạo, người ngồi đằng trước quay đầu lại, ngồi ở phía sau trực tiếp thò người ra trước.

Sau đó mọi người nhìn thấy Đường Minh Hạo vẻ mặt tức giận ngồi, mà tiểu đội trưởng ngơ ngác, nhưng một tay đang ngừng giữa không trung.

"Đội trưởng, sao anh lại đánh thằng bé? Nó cũng chỉ là một đứa bé?." Thanh niên ngay thẳng hai mươi tuổi Đại Xuân mở miệng đầu tiên.

"Đội trưởng, Đại ca Cố là bảo chúng ta bắt người về, nhưng đứa bé này bé như vậy, sao anh lại xuống tay?"

"Đội trưởng, với lực đạo của anh, anh cũng không sợ đánh hỏng đứa be này sao, dù sao đứa bé này cũng ở nhà họ Đường, quan hệ với nhà họ Đường khẳng định không tầm thường, nếu như đội trường đánh hỏng đứa bé này rồi, đến lúc đó phải ăn nói với nhà họ Đường thế nào?"

"Tôi, tôi không có..." Tiểu đội trưởng kêu một tiếng oan uổng, hơn nữa anh ta còn hết đường chối cãi.

"Đội trưởng, anh cũng đừng phủ nhận, chúng tôi đều nghe được, đứa bé này nhiều lắm cũng mới năm tuổi, chẳng lẽ lại là đứa bé đổ oan cho anh."

"Chúng tôi vừa rồi rõ ràng cũng nghe một tiếp bốp, lực này nghe là thấy không nhỏ.

"Tôi thật sự không có đánh nó, thật sự không có." Tiểu đội trưởng thấy mọi người không tin mình, càng nóng nảy: "Mấy người nhìn nó cũng không có để lại..."



"Ông thế mà đánh vào đầu tôi, nếu ông đánh tôi choáng váng rồi, hậu quả ông chịu nổi sao?" Đường Minh Hạo nghe thấy lời giải thích của tiểu đội trưởng, nhanh chóng bồi thêm một câu.

Đánh vào đầu nhất định sẽ không để lại dấu vết.

"Đội trưởng, đây là anh không đúng, sao anh có thể đánh vào đầu đứa bé chứ, lỡ như thật sự đánh ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, đầu của trẻ con rất yếu ớt, không thể đánh được, đội trưởng với lực này của anh, đúng là có thể đánh đến choáng váng."

"Bạn nhỏ, cậu đừng nói giận, đội trưởng khẳng định cũng không cố ý, đúng rồi, cậu gọi là Đường Minh Hạo sao?" Cuối cùng có một người vẫn khá là lý trí, hỏi một vấn đề quan trọng nhất.

Nhưng người khác nghe thấy câu hỏi của người nọ, đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, cùng đợi Đường Minh Hạo trả lời, bọn họ vừa rồi trong giám sát chỉ nghe thấy bà Đường gọi đứa bé này là Bé Hạo, còn không xác định có phải hay không?

"Là tiểu gia đây, mấy người bắt cóc tôi, còn đánh rôi, còn ông nữa.." Đường Minh Hạo đột nhiên đưa tay, chỉ về thanh niên ngốc Đại Xuân: "Ông vừa rồi còn muốn ép chết tôi,"

"Tôi không muốn làm ngạt chết cậu, tôi chỉ là vì ngăn cậu kêu lên." Đại Xuân ngẩn người, vô thức giải thích, sao anh ta có thể sẽ nghĩ đến muốn ép chết một bạn nhỏ chứ.

"Mấy người bắt cóc tôi là sự thật, ông muốn làm ngạt chết tôi là sự thật, ông đánh tôi cũng là sự thật, mấy người đều chờ cho tôi, nợ này tôi sẽ từng cái từng cái tính với mấy người." Đôi mắt Đường Minh Hạo đảo qua mấy người trong xe, ngón tay nhỏ của cậu chỉ qua từng người bọn họ, một người cũng không thiếu.

Mấy người trực tiếp choáng váng, uổng công bọn họ nói thay đứa bé này nửa ngày, vì đứa bé này mà chỉ trích tiểu đội trưởng của bọn họ nửa ngày, đứa bé này thế mà trực tiếp trở mặt.

Nhưng mà, đứa bé này nói cũng không sai, bọn họ cũng thật sự bắt cóc đứa bé này.

Đứa bé này rõ ràng còn chưa đến năm tuổi, sao có thể lợi hại nhưu vậy chứ, hơn nữa khí thế cũng mạnh như vậy, dọa người như vậy?

Nhất thời, mấy người trong xe hoàn toàn trầm mặc, cả đám không dám nói tiếp nữa.

Chỉ sợ không cẩn thận một cái nói sai rồi, lại bị đứa bé này bắt được.

Đương nhiên lúc này thảm nhất vẫn là hai người vừa rồi bị bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp gọi tên tiểu đội trưởng và Đại Xuân.

"Mấy người biết cha mẹ tôi là ai không?" Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lần nữa đảo mắt qua từng người trên xe tải, cậu hơi ngẩng đầu lên, câu nói này có một loại...cuồng vọng.

Vốn là mấy người có chút thấp thỏm lo lắng, không, là có chút kinh hồn táng đảm lúc này nghe mấy lời này của Đường Minh Hạo, cả đám trực tiếp kinh sợ, nguyên một đám trong lòng đều có cảm giác vô cùng vô cùng xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook