Chương 1596: Tỏ tình (1)
Mạch Hạ Du Trúc
03/10/2021
Mà bây giờ có lúc cô cũng rất chủ động, vốn dĩ cô đã có dự định đi đăng
ký kết hôn lần nữa với Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng sau đó xảy ra chuyện
nên đành phải tạm gác lại.
“Tớ biết cậu đã có Dương Tầm Chiêu rồi, tớ cũng đâu có bảo cậu vứt bỏ anh ấy để đến với Thành thiếu chủ đâu, nhưng cậu thích Dương Tầm Chiêu cũng đâu có ảnh hưởng tới việc cậu thưởng thức những vẻ đẹp khác? Cậu không thể vì đã có Dương Tầm Chiêu mà phủ định mọi sự tốt đẹp của người khác được.” Liễu Ảnh cũng chỉ thưởng thức một cách đơn thuần thôi, không có ý gì khác, cô ấy không có sức phản kháng với tất cả những thứ đẹp đẽ.
Mà Thành thiếu chủ lại hoàn mỹ quá mức, vẻ ngoài đẹp trai, giọng nói dễ nghe, khi cười lên có thể khiến người ta say như điếu đổ.
“Không phải là thích, mà là yêu, tớ yêu Dương Tầm Chiêu, cho nên tớ không nhìn thấy được sự tốt đẹp của những người đàn ông khác cũng là điều bình thường.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã hiểu rõ được tình cảm bản thân dành cho Dương Tầm Chiêu cho nên giờ đây cô chẳng còn tránh né khi nói về chuyện này nữa.
“Rồi, rồi, biết cậu yêu Dương Tầm Chiêu rồi, ở trong mắt cậu, Dương Tầm Chiêu là tốt nhất, tốt số một trên đời, trong mắt cậu chỉ có Dương Tầm Chiêu thôi, những người đàn ông khác có tốt hơn đi chăng nữa cũng không lọt được vào mắt cậu. Cậu nên nói mấy lời đó với cậu ba Dương ấy, cậu ấy nghe xong không biết là vui đến cỡ nào nữa.” Lúc này Liễu Ảnh đang nở nụ cười tươi tắn, nghe thì như trêu đùa nhưng thực ra trong lòng Liễu Ảnh rất ngưỡng mộ.
Cô ấy ngưỡng mộ tình cảm giữa Nhã Thanh và cậu ba Dương, hai người đều yêu nhau say đắm, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, không có ai khác chen vào được.
Nhã Thanh dành tình cảm như vậy cho cậu ba Dương, cậu ba Dương cũng dành tình cảm như vậy cho Nhã Thanh, mối tình ấy là thứ khiến người khác ngưỡng mộ nhất.
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra: “Đúng là tớ chưa bao giờ nói với anh ấy như vậy thật.”
Tuy rằng bây giờ cô đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Dương Tầm Chiêu, cô và Dương Tầm Chiêu cũng coi như thẳng thắn, chân thành với nhau, nhưng quả thật chưa bao giờ cô nói những lời như vậy với Dương Tầm Chiêu.
Hình như cô chưa bao giờ nói lời yêu với Dương Tầm Chiêu cả.
“Ha ha ha, Nhã Thanh, cậu không nói mấy lời đó với cậu ba Dương, chẳng lẽ nói với tớ à?” Liễu Ảnh phá lên cười: “Nếu như để cho cậu ba Dương biết chuyện này, không biết cậu ba Dương có ghen tị không đây?” “Ờ.” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, cho nên không để ý nhiều tới lời Liễu Ảnh nói, chỉ trả lời trong vô thức.
“Ha ha ha… Quả nhiên là như vậy, thế Nhã Thanh nhà ta có thích niềm vui bất ngờ của cậu ba Dương không?” Liễu Ảnh phá lên cười, cô ấy không ngờ rằng Nhã Thanh nhà mình cũng có lúc đáng yêu tới như vậy.
Lúc này trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Ảnh đã không còn thấy chút đau khổ nào nữa, rõ ràng cô ấy đã thoát ra khỏi tổn thương mà Tư Đồ Không mang lại.
Liễu Ảnh trước giờ đều lạc quan, cởi mở như vậy, cho dù Tư Đồ Không gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ghi hận mãi trong lòng, sẽ không chìm đắm mãi trong đau khổ và oán hận.
Hàn Nhã Thanh rất thích tính cách này của Liễu Ảnh, kiểu người như vậy sẽ không tự chuốc lấy phiền não, người như Liễu Ảnh dù có là chuyện lớn tày trời thì cũng không có chuyện không vượt qua được.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy như vậy rất tốt!
Hàn Nhã Thanh hoàn hồn lại, trừng mắt với Liễu Ảnh: “Gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tớ à.”
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Sau một trận cười sảng khoái, cảm xúc của Liễu Ảnh cũng đã thay đổi rõ rệt. Cô vẫn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy: “Lúc nãy Thành thiếu chủ kia nói rằng sẽ xử lý Trịnh Hùng, không biết Thành thiếu chủ sẽ xử lý như thế nào nữa, không biết tốc độ của Thành thiếu chủ có nhanh hay không? Tớ sợ tốc độ của Thành thiếu chủ chậm quá thì Trịnh Hùng sẽ lại gây ra sóng gió khác.”
“Thành thiếu chủ đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy Thành thiếu chủ đó có hơi lập dị, nhưng riêng điều này thì tớ vẫn tin là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hàn Nhã Thanh không hề cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù Thành thiếu chủ không được tin cậy cho lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta có thể quản lý được Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn quản lý tốt tới như vậy thì nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
“Tớ biết cậu đã có Dương Tầm Chiêu rồi, tớ cũng đâu có bảo cậu vứt bỏ anh ấy để đến với Thành thiếu chủ đâu, nhưng cậu thích Dương Tầm Chiêu cũng đâu có ảnh hưởng tới việc cậu thưởng thức những vẻ đẹp khác? Cậu không thể vì đã có Dương Tầm Chiêu mà phủ định mọi sự tốt đẹp của người khác được.” Liễu Ảnh cũng chỉ thưởng thức một cách đơn thuần thôi, không có ý gì khác, cô ấy không có sức phản kháng với tất cả những thứ đẹp đẽ.
Mà Thành thiếu chủ lại hoàn mỹ quá mức, vẻ ngoài đẹp trai, giọng nói dễ nghe, khi cười lên có thể khiến người ta say như điếu đổ.
“Không phải là thích, mà là yêu, tớ yêu Dương Tầm Chiêu, cho nên tớ không nhìn thấy được sự tốt đẹp của những người đàn ông khác cũng là điều bình thường.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã hiểu rõ được tình cảm bản thân dành cho Dương Tầm Chiêu cho nên giờ đây cô chẳng còn tránh né khi nói về chuyện này nữa.
“Rồi, rồi, biết cậu yêu Dương Tầm Chiêu rồi, ở trong mắt cậu, Dương Tầm Chiêu là tốt nhất, tốt số một trên đời, trong mắt cậu chỉ có Dương Tầm Chiêu thôi, những người đàn ông khác có tốt hơn đi chăng nữa cũng không lọt được vào mắt cậu. Cậu nên nói mấy lời đó với cậu ba Dương ấy, cậu ấy nghe xong không biết là vui đến cỡ nào nữa.” Lúc này Liễu Ảnh đang nở nụ cười tươi tắn, nghe thì như trêu đùa nhưng thực ra trong lòng Liễu Ảnh rất ngưỡng mộ.
Cô ấy ngưỡng mộ tình cảm giữa Nhã Thanh và cậu ba Dương, hai người đều yêu nhau say đắm, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, không có ai khác chen vào được.
Nhã Thanh dành tình cảm như vậy cho cậu ba Dương, cậu ba Dương cũng dành tình cảm như vậy cho Nhã Thanh, mối tình ấy là thứ khiến người khác ngưỡng mộ nhất.
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra: “Đúng là tớ chưa bao giờ nói với anh ấy như vậy thật.”
Tuy rằng bây giờ cô đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Dương Tầm Chiêu, cô và Dương Tầm Chiêu cũng coi như thẳng thắn, chân thành với nhau, nhưng quả thật chưa bao giờ cô nói những lời như vậy với Dương Tầm Chiêu.
Hình như cô chưa bao giờ nói lời yêu với Dương Tầm Chiêu cả.
“Ha ha ha, Nhã Thanh, cậu không nói mấy lời đó với cậu ba Dương, chẳng lẽ nói với tớ à?” Liễu Ảnh phá lên cười: “Nếu như để cho cậu ba Dương biết chuyện này, không biết cậu ba Dương có ghen tị không đây?” “Ờ.” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, cho nên không để ý nhiều tới lời Liễu Ảnh nói, chỉ trả lời trong vô thức.
“Ha ha ha… Quả nhiên là như vậy, thế Nhã Thanh nhà ta có thích niềm vui bất ngờ của cậu ba Dương không?” Liễu Ảnh phá lên cười, cô ấy không ngờ rằng Nhã Thanh nhà mình cũng có lúc đáng yêu tới như vậy.
Lúc này trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Ảnh đã không còn thấy chút đau khổ nào nữa, rõ ràng cô ấy đã thoát ra khỏi tổn thương mà Tư Đồ Không mang lại.
Liễu Ảnh trước giờ đều lạc quan, cởi mở như vậy, cho dù Tư Đồ Không gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ghi hận mãi trong lòng, sẽ không chìm đắm mãi trong đau khổ và oán hận.
Hàn Nhã Thanh rất thích tính cách này của Liễu Ảnh, kiểu người như vậy sẽ không tự chuốc lấy phiền não, người như Liễu Ảnh dù có là chuyện lớn tày trời thì cũng không có chuyện không vượt qua được.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy như vậy rất tốt!
Hàn Nhã Thanh hoàn hồn lại, trừng mắt với Liễu Ảnh: “Gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tớ à.”
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Sau một trận cười sảng khoái, cảm xúc của Liễu Ảnh cũng đã thay đổi rõ rệt. Cô vẫn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy: “Lúc nãy Thành thiếu chủ kia nói rằng sẽ xử lý Trịnh Hùng, không biết Thành thiếu chủ sẽ xử lý như thế nào nữa, không biết tốc độ của Thành thiếu chủ có nhanh hay không? Tớ sợ tốc độ của Thành thiếu chủ chậm quá thì Trịnh Hùng sẽ lại gây ra sóng gió khác.”
“Thành thiếu chủ đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy Thành thiếu chủ đó có hơi lập dị, nhưng riêng điều này thì tớ vẫn tin là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hàn Nhã Thanh không hề cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù Thành thiếu chủ không được tin cậy cho lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta có thể quản lý được Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn quản lý tốt tới như vậy thì nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.