Chương 1660: Yêu ai yêu cả đường đi lối về
Mạch Hạ Du Trúc
25/10/2021
Vì vậy, có rất nhiều nhà sưu tầm quan tâm đến cuộc đấu giá này, thậm chí, có người còn tốn rất nhiều công sức để đi tìm.
Lúc trước Mặc Thành đã nghe nói qua, rất có hứng thú với chuyện này. Nhưng vì mười năm mới có một lần nên anh ta không muốn chờ, cũng không có ý định chờ. Vốn dĩ anh ta cũng sắp quên rồi thì nay lại bất chợt nghe đến, lại bị gợi lên hứng thú, vì vậy nhất định muốn đi xem thử mới được. Rốt cuộc thì… anh ta muốn biết đó là món thương phẩm đặc thù đến mức nào mới có thể tác động đến cả Thập Dạ Tàng, mười năm mới tổ chức một lần, còn thu hút nhiều người háo hức đổ xô đến xem như vậy.
“Sắp rồi.” Dương Tầm Chiêu nói tiếp: “Tôi cũng đột nhiên nhận được tin tức thôi. Nghe nói lần này Thập Dạ Tàng tổ chức đấu giá ở đây là vì có người giới thiệu.”
Mặc Thành cảm thấy kỳ lạ, có người giới thiệu? Chẳng lẽ không phải là ở đây có thứ làm cho Thập Dạ Tàng cảm thấy hứng thú à? Nghe nói mỗi lần Thập Dạ Tàng xác định chỗ tổ chức bán đấu giá đều chỉ do một nguyên nhân duy nhất là vì ở chỗ đó có thứ khiến họ thấy hứng thú. Ngoài bán đấu giá thì Thập Dạ Tàng còn thực hiện các cuộc giao dịch. Ai có thể ảnh hưởng đến Thập Dạ Tàng đây? Mặc Thành rất tò mò, cực kỳ muốn tìm hiểu cho rõ.
“Tôi không quan tâm lắm đến bộ sưu tầm Thập Dạ Tàng cất giữ, nhưng… cái người giới thiệu cho họ khiến tôi thấy rất có hứng thú!” Mặc Thành nói với vẻ hứng trí bừng bừng. Quá thú vị, không ngờ lại có người có thể tác động được đến Thập Dạ Tàng. Lúc trước anh ta đã từng phái người điều tra. Tổ chức này ẩn nấp rất tốt, trong cả hai giới hắc đạo bạch đạo đều có mặt họ, mỗi lần bắt được cái đuôi của họ thì đều không thấy được đến một cái bóng. Mặc Thành không muốn sử dụng quá nhiều thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chỉ vì lý do cá nhân, vì vậy mấy năm nay vẫn mãi không tìm được. Bây giờ có cơ hội tìm hiểu về họ thì đương nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ.
Dương Tầm Chiêu thầm cân nhắc, thật ra anh cũng rất quan tâm đến người này. Thời gian và địa điểm tổ chức của Thập Dạ Tàng sẽ không được công bố chóng vánh như vậy, thường chỉ trong khoảng mười ngày. Nhưng lần này còn cách thời gian tổ chức tận một tháng mà anh đã nhận được tin tức, không thể nói là không kỳ lạ. Thậm chí, Dương Tầm Chiêu còn mơ hồ cảm giác được là có người cố ý truyền tin tức đến cho anh, mục đích là gì thì… anh chưa nghĩ ra.
Quan hệ giữa anh và Thập Dạ Tàng có thể nói là bắn đại bác cũng không tới, không hề có xung đột lợi ích gì. Hơn nữa, ở một mức độ nào đó thì tổ chức này hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức nghề nghiệp. Họ không chịu trách nhiệm về những thứ được đấu giá, mọi tranh chấp phát sinh sau đó hoàn toàn không ở trong phạm vi cân nhắc của họ. Nghe nói, có một lần, đồ bán đấu giá của Thập Dạ Tàng là do người khác đưa đến để cầm cố, chủ nhân thật sự của món đồ muốn mua lại, nhưng đồ đã bị bán đấu giá mất rồi, còn gây ra một trận tranh chấp không nhỏ. Vậy mà Thập Dạ Tàng lại không hề nói một câu nào.
Dương Tầm Chiêu đưa ra đề nghị này cũng là vì muốn xem thử có phải chuyện này có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành không. Tin tức này được đưa tới quá kỳ lạ, gần như chỉ trong vòng một ngày toàn bộ giới thượng lưu đều đã biết tin. Nhưng tin tức duy nhất mọi người biết được cũng chỉ là Thập Dạ Tàng sẽ tổ chức đấu giá ở đây, còn địa điểm và thời gian cụ thể thì đều không có. Cách làm này rất khác với tác phong trước đó của Thập Dạ Tàng. Bây giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nên Dương Tầm Chiêu không thể không suy nghĩ cặn kẽ hơn.
Nếu nói gần đây có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ chính là việc Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo làm quen với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành. Quỷ Vực Chi Thành cũng là một tổ chức thần bí, nói không chừng lại có quan hệ với Thập Dạ Tàng. Nhưng thái độ của Mặc Thành lại cho thấy giữa hai bên không có mối liên hệ gì khiến trong lòng Dương Tầm Chiêu cũng phải suy tính nhiều hơn.
“Tôi cũng rất có hứng thú với Thập Dạ Tàng, nếu không thì chúng ta cùng đi?” Dương Tầm Chiêu đề nghị. Mặc Thành đã nói ra rồi thì thà rằng anh cứ giúp người ta một cái ơn. Huống chi, nếu thật sự có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành thì đến lúc đấu giá cũng có thể nhìn ra được.
“Ừ.” Mặc Thành đồng ý, còn khuyến khích Trương Minh Hoàng cùng đi. Trương Minh Hoàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, Mặc Thành lập tức câm miệng. Không phải là anh ta đang tính toán thay cho ba nuôi sao? Có cơ hội tiếp xúc với Hàn Nhã Thanh thì sao lại bỏ qua chứ?
Mặc Thành cảm thấy dù bây giờ còn chưa có kết quả xác định huyết thống nhưng Trương Minh Hoàng cũng nên nghĩ cách xây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Nhã Thanh đi thôi, đừng để Hàn Nhã Thanh sinh ra lòng sợ hãi với ông chứ. Hoặc đơn giản chỉ vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà hãy tiếp cận cô đi, nếu không thì sau đó sao cô có thể dễ dàng chấp nhận việc mình là con gái ông được?
Không biết vì sao mà Mặc Thành cảm thấy có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ chấp nhận sự thật này, nhưng… bản chất sự việc vẫn sẽ không thay đổi. Nếu tình huống vẫn như thế này thì e là Trương Minh Hoàng sẽ càng khó chịu hơn mà thôi. Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của riêng anh ta, không thể nói trước được điều gì, chỉ có thể ám chỉ để Trương Minh Hoàng thẳng thắn với Hàn Nhã Thanh hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn Trương Minh Hoàng và Mặc Thành ở chung với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Vốn dĩ cô còn cho rằng người mất con gái rồi điên cuồng đi tìm kiếm như Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành khi gặp những chuyện khác đều sẽ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến những việc khác, không ngờ ông ta lại đối xử với Mặc Thành khá tốt. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Hàn Nhã Thanh không có quá nhiều cảm giác với Mặc Thành, nhưng khi nhìn Trương Minh Hoàng và anh ta ở chung hài hòa thì cô lại thấy yên tâm, giống như chuyện mình vẫn lo lắng cuối cùng cũng thấy được kết quả. Hơn nữa, cô phát hiện mỗi khi mình nhìn thấy Trương Minh Hoàng tươi cười thì tâm trạng cũng thấy vui hơn, thật thần kỳ.
Mặc Thành cảm thấy quan hệ của mình và Dương Tầm Chiêu đã tốt hơn một chút, như vậy thì anh ta cũng có thể yên tâm xin lỗi Hàn Nhã Thanh, vì vậy liền mở miệng: “Cô Hàn, chuyện trước đây là do tôi suy xét không chu toàn, nhưng tôi thực sự muốn gặp mặt cô một lần, không có ý gì khác, cô đừng để trong lòng.”
“Chuyện lần trước của Vũ Kỳ và Minh Hạo là do tôi đã làm quá mức, không nên dùng hai đứa bé để dọa cô, khiến cô phải sợ hãi, xin lỗi cô.” Mặc Thành nói với giọng thành khẩn, nhưng tâm trạng Hàn Nhã Thanh lại không quá tốt. Vốn dĩ cô cũng sẵn lòng nhận lời xin lỗi của Mặc Thành, cũng cảm thấy là anh ta thật lòng, nhưng Dương Tầm Chiêu đang ngồi bên cạnh khiến cô cảm thấy hơi dư thừa. Chuyện về cuộc gọi video trước đó đã nói xong rồi, thực ra Hàn Nhã Thanh cũng đã tha thứ cho Mặc Thành. Lần này anh ta cũng chỉ nói trịnh trọng hơn một chút, không có ý gì khác. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Dương Tầm Chiêu lại làm cô như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than. Một sự việc nói đi nói lại mà lần nào Dương Tầm Chiêu cũng nhìn cô bằng biểu cảm đó, biểu cảm lên án cô.
Chỉ có điều với áp lực như thế này Hàn Nhã Thanh vẫn còn chịu nổi, cô cụp mắt nói: “Thành thiếu chủ, lúc trước anh đã xin lỗi rồi. Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng đã giải thích với tôi về tình huống khi đó, không hoàn toàn là lỗi của anh, chỉ cần sau này anh đừng trêu đùa kiểu đó nữa thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên tâm, Mặc Thành cười khẽ: “Được, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy xa nữa.”
Đường Vũ Kỳ vui vẻ dựa vào người Hàn Nhã Thanh, cười hì hì nói: “Mẹ đừng lo, chú Mặc Thành rất tốt với chúng con! Chúng con cũng thích chú Mặc Thành. Còn cả ông Trương nữa, con rất thích ông! Mẹ ơi, có phải mẹ cũng thích ông Trương không?” Đường Vũ Kỳ biết mình và Trương Minh Hoàng đã được làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống, nhanh nhất là ba ngày nữa sẽ có kết quả.
Thật ra, trong lòng Đường Vũ Kỳ thì cô bé đã coi Trương Minh Hoàng như ông ruột của mình rồi, nên tất nhiên cũng hy vọng Hàn Nhã Thanh sẽ thích Trương Minh Hoàng. Như vậy thì bọn họ sẽ có thể ở bên nhau thật vui vẻ.
Hàn Nhã Thanh xoa đầu Đường Vũ Kỳ. Cách làm việc của Đường Vũ Kỳ phần lớn đều dựa vào cảm giác của bản thân, thích chính là thích, không thích chính là không thích, sẽ không làm cho mình phải chịu ấm ức. Bây giờ cô bé thích Trương Minh Hoàng nên sẽ hy vọng người nhà mình cũng thích ông. Hàn Nhã Thanh hiểu điều này, cho nên cười gật đầu: “Ừ, mẹ cũng thích ông Trương, Vũ Kỳ thích thì mẹ cũng sẽ thích.”
Trương Minh Hoàng nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thích mình vốn dĩ rất vui, nhưng sau khi nghe cô nói bởi vì Đường Vũ Kỳ thích ông nên cô mới thích thì trong lòng thấy hơi mất mát. Ông không hy vọng Hàn Nhã Thanh thích mình vì người khác, thứ tình cảm như vậy không được bền lâu. Yêu ai yêu cả đường đi, nếu có một ngày Đường Vũ Kỳ không thích ông nữa thì sao? Nếu con bé không muốn gần gũi với ông thì sao? Vậy thì Hàn Nhã Thanh cũng sẽ giống như Đường Vũ Kỳ, không gần gũi với ông nữa? Trương Minh Hoàng không có cách nào chấp nhận nổi chuyện đó. Nhưng với lập trường của ông lúc này thì thật sự không thể nói được điều gì, chỉ có thể im lặng ngây người tại chỗ.
Hàn Nhã Thanh chú ý tới sự khác thường của Trương Minh Hoàng. Vừa rồi trên mặt ông vẫn còn vẻ hòa ái, xen lẫn ý cười, như tuyết đọng trong nắng sớm mùa đông, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp. Nhưng bây giờ nụ cười hiếm có ấy lại được thu về, thay thế bằng cảm xúc bi thương nồng đậm, còn có vẻ xa cách, thậm chí là tuyệt vọng.
Hàn Nhã Thanh không hiểu vì sao Trương Minh Hoàng lại đột nhiên trở nên buồn bã như vậy. Họ đều đang ở trong phòng khách, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì. Cảm xúc này đến rất nhanh, khi Hàn Nhã Thanh cảm giác được thì trong lòng cũng thấy buồn bã. Cô nhíu mày, chuyện này… sao lại thế này? Cô lại đau lòng vì một người xa lạ, không phải vì phải trải qua chuyện gì đó, mà đơn giản chỉ vì trông đối phương lúc này rất buồn bã.
Hàn Nhã Thanh nghĩ mãi không hiểu tại sao lại như vậy? Sao cô lại có cảm giác này? Tim cô đau nhẹ từng cơn, liên tục nhắc nhở cô mình không hề cảm giác sai.
Lúc trước Mặc Thành đã nghe nói qua, rất có hứng thú với chuyện này. Nhưng vì mười năm mới có một lần nên anh ta không muốn chờ, cũng không có ý định chờ. Vốn dĩ anh ta cũng sắp quên rồi thì nay lại bất chợt nghe đến, lại bị gợi lên hứng thú, vì vậy nhất định muốn đi xem thử mới được. Rốt cuộc thì… anh ta muốn biết đó là món thương phẩm đặc thù đến mức nào mới có thể tác động đến cả Thập Dạ Tàng, mười năm mới tổ chức một lần, còn thu hút nhiều người háo hức đổ xô đến xem như vậy.
“Sắp rồi.” Dương Tầm Chiêu nói tiếp: “Tôi cũng đột nhiên nhận được tin tức thôi. Nghe nói lần này Thập Dạ Tàng tổ chức đấu giá ở đây là vì có người giới thiệu.”
Mặc Thành cảm thấy kỳ lạ, có người giới thiệu? Chẳng lẽ không phải là ở đây có thứ làm cho Thập Dạ Tàng cảm thấy hứng thú à? Nghe nói mỗi lần Thập Dạ Tàng xác định chỗ tổ chức bán đấu giá đều chỉ do một nguyên nhân duy nhất là vì ở chỗ đó có thứ khiến họ thấy hứng thú. Ngoài bán đấu giá thì Thập Dạ Tàng còn thực hiện các cuộc giao dịch. Ai có thể ảnh hưởng đến Thập Dạ Tàng đây? Mặc Thành rất tò mò, cực kỳ muốn tìm hiểu cho rõ.
“Tôi không quan tâm lắm đến bộ sưu tầm Thập Dạ Tàng cất giữ, nhưng… cái người giới thiệu cho họ khiến tôi thấy rất có hứng thú!” Mặc Thành nói với vẻ hứng trí bừng bừng. Quá thú vị, không ngờ lại có người có thể tác động được đến Thập Dạ Tàng. Lúc trước anh ta đã từng phái người điều tra. Tổ chức này ẩn nấp rất tốt, trong cả hai giới hắc đạo bạch đạo đều có mặt họ, mỗi lần bắt được cái đuôi của họ thì đều không thấy được đến một cái bóng. Mặc Thành không muốn sử dụng quá nhiều thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chỉ vì lý do cá nhân, vì vậy mấy năm nay vẫn mãi không tìm được. Bây giờ có cơ hội tìm hiểu về họ thì đương nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ.
Dương Tầm Chiêu thầm cân nhắc, thật ra anh cũng rất quan tâm đến người này. Thời gian và địa điểm tổ chức của Thập Dạ Tàng sẽ không được công bố chóng vánh như vậy, thường chỉ trong khoảng mười ngày. Nhưng lần này còn cách thời gian tổ chức tận một tháng mà anh đã nhận được tin tức, không thể nói là không kỳ lạ. Thậm chí, Dương Tầm Chiêu còn mơ hồ cảm giác được là có người cố ý truyền tin tức đến cho anh, mục đích là gì thì… anh chưa nghĩ ra.
Quan hệ giữa anh và Thập Dạ Tàng có thể nói là bắn đại bác cũng không tới, không hề có xung đột lợi ích gì. Hơn nữa, ở một mức độ nào đó thì tổ chức này hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức nghề nghiệp. Họ không chịu trách nhiệm về những thứ được đấu giá, mọi tranh chấp phát sinh sau đó hoàn toàn không ở trong phạm vi cân nhắc của họ. Nghe nói, có một lần, đồ bán đấu giá của Thập Dạ Tàng là do người khác đưa đến để cầm cố, chủ nhân thật sự của món đồ muốn mua lại, nhưng đồ đã bị bán đấu giá mất rồi, còn gây ra một trận tranh chấp không nhỏ. Vậy mà Thập Dạ Tàng lại không hề nói một câu nào.
Dương Tầm Chiêu đưa ra đề nghị này cũng là vì muốn xem thử có phải chuyện này có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành không. Tin tức này được đưa tới quá kỳ lạ, gần như chỉ trong vòng một ngày toàn bộ giới thượng lưu đều đã biết tin. Nhưng tin tức duy nhất mọi người biết được cũng chỉ là Thập Dạ Tàng sẽ tổ chức đấu giá ở đây, còn địa điểm và thời gian cụ thể thì đều không có. Cách làm này rất khác với tác phong trước đó của Thập Dạ Tàng. Bây giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nên Dương Tầm Chiêu không thể không suy nghĩ cặn kẽ hơn.
Nếu nói gần đây có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ chính là việc Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo làm quen với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành. Quỷ Vực Chi Thành cũng là một tổ chức thần bí, nói không chừng lại có quan hệ với Thập Dạ Tàng. Nhưng thái độ của Mặc Thành lại cho thấy giữa hai bên không có mối liên hệ gì khiến trong lòng Dương Tầm Chiêu cũng phải suy tính nhiều hơn.
“Tôi cũng rất có hứng thú với Thập Dạ Tàng, nếu không thì chúng ta cùng đi?” Dương Tầm Chiêu đề nghị. Mặc Thành đã nói ra rồi thì thà rằng anh cứ giúp người ta một cái ơn. Huống chi, nếu thật sự có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành thì đến lúc đấu giá cũng có thể nhìn ra được.
“Ừ.” Mặc Thành đồng ý, còn khuyến khích Trương Minh Hoàng cùng đi. Trương Minh Hoàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, Mặc Thành lập tức câm miệng. Không phải là anh ta đang tính toán thay cho ba nuôi sao? Có cơ hội tiếp xúc với Hàn Nhã Thanh thì sao lại bỏ qua chứ?
Mặc Thành cảm thấy dù bây giờ còn chưa có kết quả xác định huyết thống nhưng Trương Minh Hoàng cũng nên nghĩ cách xây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Nhã Thanh đi thôi, đừng để Hàn Nhã Thanh sinh ra lòng sợ hãi với ông chứ. Hoặc đơn giản chỉ vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà hãy tiếp cận cô đi, nếu không thì sau đó sao cô có thể dễ dàng chấp nhận việc mình là con gái ông được?
Không biết vì sao mà Mặc Thành cảm thấy có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ chấp nhận sự thật này, nhưng… bản chất sự việc vẫn sẽ không thay đổi. Nếu tình huống vẫn như thế này thì e là Trương Minh Hoàng sẽ càng khó chịu hơn mà thôi. Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của riêng anh ta, không thể nói trước được điều gì, chỉ có thể ám chỉ để Trương Minh Hoàng thẳng thắn với Hàn Nhã Thanh hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn Trương Minh Hoàng và Mặc Thành ở chung với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Vốn dĩ cô còn cho rằng người mất con gái rồi điên cuồng đi tìm kiếm như Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành khi gặp những chuyện khác đều sẽ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến những việc khác, không ngờ ông ta lại đối xử với Mặc Thành khá tốt. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Hàn Nhã Thanh không có quá nhiều cảm giác với Mặc Thành, nhưng khi nhìn Trương Minh Hoàng và anh ta ở chung hài hòa thì cô lại thấy yên tâm, giống như chuyện mình vẫn lo lắng cuối cùng cũng thấy được kết quả. Hơn nữa, cô phát hiện mỗi khi mình nhìn thấy Trương Minh Hoàng tươi cười thì tâm trạng cũng thấy vui hơn, thật thần kỳ.
Mặc Thành cảm thấy quan hệ của mình và Dương Tầm Chiêu đã tốt hơn một chút, như vậy thì anh ta cũng có thể yên tâm xin lỗi Hàn Nhã Thanh, vì vậy liền mở miệng: “Cô Hàn, chuyện trước đây là do tôi suy xét không chu toàn, nhưng tôi thực sự muốn gặp mặt cô một lần, không có ý gì khác, cô đừng để trong lòng.”
“Chuyện lần trước của Vũ Kỳ và Minh Hạo là do tôi đã làm quá mức, không nên dùng hai đứa bé để dọa cô, khiến cô phải sợ hãi, xin lỗi cô.” Mặc Thành nói với giọng thành khẩn, nhưng tâm trạng Hàn Nhã Thanh lại không quá tốt. Vốn dĩ cô cũng sẵn lòng nhận lời xin lỗi của Mặc Thành, cũng cảm thấy là anh ta thật lòng, nhưng Dương Tầm Chiêu đang ngồi bên cạnh khiến cô cảm thấy hơi dư thừa. Chuyện về cuộc gọi video trước đó đã nói xong rồi, thực ra Hàn Nhã Thanh cũng đã tha thứ cho Mặc Thành. Lần này anh ta cũng chỉ nói trịnh trọng hơn một chút, không có ý gì khác. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Dương Tầm Chiêu lại làm cô như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than. Một sự việc nói đi nói lại mà lần nào Dương Tầm Chiêu cũng nhìn cô bằng biểu cảm đó, biểu cảm lên án cô.
Chỉ có điều với áp lực như thế này Hàn Nhã Thanh vẫn còn chịu nổi, cô cụp mắt nói: “Thành thiếu chủ, lúc trước anh đã xin lỗi rồi. Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng đã giải thích với tôi về tình huống khi đó, không hoàn toàn là lỗi của anh, chỉ cần sau này anh đừng trêu đùa kiểu đó nữa thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên tâm, Mặc Thành cười khẽ: “Được, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy xa nữa.”
Đường Vũ Kỳ vui vẻ dựa vào người Hàn Nhã Thanh, cười hì hì nói: “Mẹ đừng lo, chú Mặc Thành rất tốt với chúng con! Chúng con cũng thích chú Mặc Thành. Còn cả ông Trương nữa, con rất thích ông! Mẹ ơi, có phải mẹ cũng thích ông Trương không?” Đường Vũ Kỳ biết mình và Trương Minh Hoàng đã được làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống, nhanh nhất là ba ngày nữa sẽ có kết quả.
Thật ra, trong lòng Đường Vũ Kỳ thì cô bé đã coi Trương Minh Hoàng như ông ruột của mình rồi, nên tất nhiên cũng hy vọng Hàn Nhã Thanh sẽ thích Trương Minh Hoàng. Như vậy thì bọn họ sẽ có thể ở bên nhau thật vui vẻ.
Hàn Nhã Thanh xoa đầu Đường Vũ Kỳ. Cách làm việc của Đường Vũ Kỳ phần lớn đều dựa vào cảm giác của bản thân, thích chính là thích, không thích chính là không thích, sẽ không làm cho mình phải chịu ấm ức. Bây giờ cô bé thích Trương Minh Hoàng nên sẽ hy vọng người nhà mình cũng thích ông. Hàn Nhã Thanh hiểu điều này, cho nên cười gật đầu: “Ừ, mẹ cũng thích ông Trương, Vũ Kỳ thích thì mẹ cũng sẽ thích.”
Trương Minh Hoàng nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thích mình vốn dĩ rất vui, nhưng sau khi nghe cô nói bởi vì Đường Vũ Kỳ thích ông nên cô mới thích thì trong lòng thấy hơi mất mát. Ông không hy vọng Hàn Nhã Thanh thích mình vì người khác, thứ tình cảm như vậy không được bền lâu. Yêu ai yêu cả đường đi, nếu có một ngày Đường Vũ Kỳ không thích ông nữa thì sao? Nếu con bé không muốn gần gũi với ông thì sao? Vậy thì Hàn Nhã Thanh cũng sẽ giống như Đường Vũ Kỳ, không gần gũi với ông nữa? Trương Minh Hoàng không có cách nào chấp nhận nổi chuyện đó. Nhưng với lập trường của ông lúc này thì thật sự không thể nói được điều gì, chỉ có thể im lặng ngây người tại chỗ.
Hàn Nhã Thanh chú ý tới sự khác thường của Trương Minh Hoàng. Vừa rồi trên mặt ông vẫn còn vẻ hòa ái, xen lẫn ý cười, như tuyết đọng trong nắng sớm mùa đông, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp. Nhưng bây giờ nụ cười hiếm có ấy lại được thu về, thay thế bằng cảm xúc bi thương nồng đậm, còn có vẻ xa cách, thậm chí là tuyệt vọng.
Hàn Nhã Thanh không hiểu vì sao Trương Minh Hoàng lại đột nhiên trở nên buồn bã như vậy. Họ đều đang ở trong phòng khách, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì. Cảm xúc này đến rất nhanh, khi Hàn Nhã Thanh cảm giác được thì trong lòng cũng thấy buồn bã. Cô nhíu mày, chuyện này… sao lại thế này? Cô lại đau lòng vì một người xa lạ, không phải vì phải trải qua chuyện gì đó, mà đơn giản chỉ vì trông đối phương lúc này rất buồn bã.
Hàn Nhã Thanh nghĩ mãi không hiểu tại sao lại như vậy? Sao cô lại có cảm giác này? Tim cô đau nhẹ từng cơn, liên tục nhắc nhở cô mình không hề cảm giác sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.