Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1042
Đông Tuyết
04/03/2024
Tô Nhược Hân không nói nên lời: ‘Cậu muốn đi mua sắm ở đâu?”
“Honey, cậu đồng ý đi cùng tớ sao?” Dương Mỹ Lan xinh đẹp, có thể nghe ra tâm trạng của cậu ấy rất tốt từ giọng nói.
“Ừ, tớ đang ở trên xe buýt số 570.” Tô Nhược Hân đành phải ăn ngay nói thật.
“Ha ha, tớ biết xe buýt kia đi qua đường lớn Khải Hoàn. Ừm, cậu xuống xe chỗ đó đi, tớ lập tức qua luôn.” Dương Mỹ Lan cúp điện thoại.
Kết quả cuối cùng là Tô Nhược Hân vẫn tụ họp với Dưỡng Mỹ Lan.
“Cái gì, cậu muốn mua đồ trang điểm? Tô Nhược Hân, có phải lỗ tai của tớ bị bệnh nên nghe nhầm phải không? Cậu mau đến khám cho tớ đi.” Dương Mỹ Lan nói giống như phát hiện ra châu lục mới vậy.
Bị Dương Mỹ Lan chế nhạo như thế, Tô Nhược Hân xấu hổ cúi đầu giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái: “Cậu không nghe nhầm đâu, đúng là tớ muốn mua đồ trang điểm.”
Dương Mỹ Lan nhìn mặt Tô Nhược Hân một lúc: “Cậu xem, da cậu không cần dùng collagen mà đã căng bóng rồi, trơn mướt như thế, nhìn là thấy đẹp rồi. Tớ thấy cậu dùng đồ trang điểm ngược lại càng không thuần khiết, không đẹp đâu.”
“Tớ… tớ chỉ trang điểm nhẹ nhàng thôi, chỉ tô một lớp son màu môi, kẻ lông mày và đánh phấn mắt, v. v..’ Tô Nhược Hân nghĩ lại, cùng lắm cô chỉ làm những bước đó thôi.
“Không được, Tô Nhược Hân, cậu không thể tự trang điểm được, vẫn nên tìm thợ trang điểm cho cậu tham khảo một chút, nếu không thì sẽ đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Nếu trang điểm không đẹp thì chẳng phải trái lại sẽ mất công làm đi làm lại” Trang điểm đẹp có thể khiến người ta thêm rạng rỡ, trang điểm không đẹp sẽ làm người ta xấu đĩ, tuyệt đối không được làm ẩu.
Tô Nhược Hân chợt nhớ đến nhà tạo mẫu mà mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê giới thiệu cho mình lúc trước: “Tớ nhớ ra rồi, chờ mua xong đồ tớ sẽ dẫn cậu đến gặp một nhà tạo mẫu.”
“Wow wow, tớ nghe nói nhà tạo mẫu trông rất cao cấp, mau lên, chúng ta đi mua đi.” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đi vào cửa hàng mỹ phẩm.
Tô Nhược Hân không biết dùng đồ trang điểm thế nào nhưng cô ta thì có dùng.
Ai bảo cô ta không có được vẻ đẹp trời sinh như Tô Nhược Hân.
Cô ta cũng không xinh đẹp như Tô nhược Hân, cô †a chỉ là một cô gái khá ưa nhìn mà thôi.
Vì thế, khi Dương Mỹ Lan mua đồ thì Tô Nhược Hân chọn nước hoa.
Cô mở nắp ngửi thử thì là mùi nước hoa ly thoang thoảng như có như không.
Cô thích mùi hương thoang thoảng, những mùi nồng quá sẽ khiến cô muốn ói mỗi lần ngửi thấy.
Cô chọn xong thì đi chọn giúp Dương Mỹ Lan, sau đó phát hiện trong giỏ hàng của Dương Mỹ Lan đã gần đầy: “Trời ạ, sao mà cậu mua nhiều vậy?”
“Sắp đi báo danh ở trường đại học rồi, tớ định ở lại ký túc xá của trường nên sẽ thay mới hoàn toàn.
Những cái cũ thì có thể dùng ở nhà vào cuối tuần là được.”
Nghe Dương Mỹ Lan nói như vậy thì Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra cô cũng phải chuẩn bị đồ dùng hàng ngày để lên đại học.
Cũng may cô vẫn giữ những thứ cơ bản khi tốt nghiệp trường trung học, chỉ cần dọn sạch sang ký túc xá là được.
Đang nghĩ tới lên đại học còn cần mua thêm cái gì không thì cô chợt nghe thấy một tiếng hét ở kệ hàng nào đó bên cạnh: “Đây là cái quỷ gì vậy, cô mau nhìn xem, mặt của tôi rất ngứa, nổi rất nhiều mẩn đỏ, mặt của tôi tiêu rồi.”
Có lẽ là do thực tập ở phòng khám đã lâu.
Có lẽ là thi thoảng có đi chữa bệnh.
Vì vậy vừa nghe có người hô “mặt tôi hỏng rồi”, Tô Nhược Hân bèn chạy đến theo bản năng.
“Honey, cậu đồng ý đi cùng tớ sao?” Dương Mỹ Lan xinh đẹp, có thể nghe ra tâm trạng của cậu ấy rất tốt từ giọng nói.
“Ừ, tớ đang ở trên xe buýt số 570.” Tô Nhược Hân đành phải ăn ngay nói thật.
“Ha ha, tớ biết xe buýt kia đi qua đường lớn Khải Hoàn. Ừm, cậu xuống xe chỗ đó đi, tớ lập tức qua luôn.” Dương Mỹ Lan cúp điện thoại.
Kết quả cuối cùng là Tô Nhược Hân vẫn tụ họp với Dưỡng Mỹ Lan.
“Cái gì, cậu muốn mua đồ trang điểm? Tô Nhược Hân, có phải lỗ tai của tớ bị bệnh nên nghe nhầm phải không? Cậu mau đến khám cho tớ đi.” Dương Mỹ Lan nói giống như phát hiện ra châu lục mới vậy.
Bị Dương Mỹ Lan chế nhạo như thế, Tô Nhược Hân xấu hổ cúi đầu giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái: “Cậu không nghe nhầm đâu, đúng là tớ muốn mua đồ trang điểm.”
Dương Mỹ Lan nhìn mặt Tô Nhược Hân một lúc: “Cậu xem, da cậu không cần dùng collagen mà đã căng bóng rồi, trơn mướt như thế, nhìn là thấy đẹp rồi. Tớ thấy cậu dùng đồ trang điểm ngược lại càng không thuần khiết, không đẹp đâu.”
“Tớ… tớ chỉ trang điểm nhẹ nhàng thôi, chỉ tô một lớp son màu môi, kẻ lông mày và đánh phấn mắt, v. v..’ Tô Nhược Hân nghĩ lại, cùng lắm cô chỉ làm những bước đó thôi.
“Không được, Tô Nhược Hân, cậu không thể tự trang điểm được, vẫn nên tìm thợ trang điểm cho cậu tham khảo một chút, nếu không thì sẽ đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Nếu trang điểm không đẹp thì chẳng phải trái lại sẽ mất công làm đi làm lại” Trang điểm đẹp có thể khiến người ta thêm rạng rỡ, trang điểm không đẹp sẽ làm người ta xấu đĩ, tuyệt đối không được làm ẩu.
Tô Nhược Hân chợt nhớ đến nhà tạo mẫu mà mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê giới thiệu cho mình lúc trước: “Tớ nhớ ra rồi, chờ mua xong đồ tớ sẽ dẫn cậu đến gặp một nhà tạo mẫu.”
“Wow wow, tớ nghe nói nhà tạo mẫu trông rất cao cấp, mau lên, chúng ta đi mua đi.” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đi vào cửa hàng mỹ phẩm.
Tô Nhược Hân không biết dùng đồ trang điểm thế nào nhưng cô ta thì có dùng.
Ai bảo cô ta không có được vẻ đẹp trời sinh như Tô Nhược Hân.
Cô ta cũng không xinh đẹp như Tô nhược Hân, cô †a chỉ là một cô gái khá ưa nhìn mà thôi.
Vì thế, khi Dương Mỹ Lan mua đồ thì Tô Nhược Hân chọn nước hoa.
Cô mở nắp ngửi thử thì là mùi nước hoa ly thoang thoảng như có như không.
Cô thích mùi hương thoang thoảng, những mùi nồng quá sẽ khiến cô muốn ói mỗi lần ngửi thấy.
Cô chọn xong thì đi chọn giúp Dương Mỹ Lan, sau đó phát hiện trong giỏ hàng của Dương Mỹ Lan đã gần đầy: “Trời ạ, sao mà cậu mua nhiều vậy?”
“Sắp đi báo danh ở trường đại học rồi, tớ định ở lại ký túc xá của trường nên sẽ thay mới hoàn toàn.
Những cái cũ thì có thể dùng ở nhà vào cuối tuần là được.”
Nghe Dương Mỹ Lan nói như vậy thì Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra cô cũng phải chuẩn bị đồ dùng hàng ngày để lên đại học.
Cũng may cô vẫn giữ những thứ cơ bản khi tốt nghiệp trường trung học, chỉ cần dọn sạch sang ký túc xá là được.
Đang nghĩ tới lên đại học còn cần mua thêm cái gì không thì cô chợt nghe thấy một tiếng hét ở kệ hàng nào đó bên cạnh: “Đây là cái quỷ gì vậy, cô mau nhìn xem, mặt của tôi rất ngứa, nổi rất nhiều mẩn đỏ, mặt của tôi tiêu rồi.”
Có lẽ là do thực tập ở phòng khám đã lâu.
Có lẽ là thi thoảng có đi chữa bệnh.
Vì vậy vừa nghe có người hô “mặt tôi hỏng rồi”, Tô Nhược Hân bèn chạy đến theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.