Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1127
Đông Tuyết
08/04/2024
“Ha ha, tôi vừa nghe đã nhận ra giọng cô rồi. Lâu rồi không gặp, sao lại gọi cho bác thế này?” Giọng Dương Xuân Lệ nghe rất khách sáo.
Sự khách sáo của bà ta làm Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên: “À thì, có chút việc cháu muốn nhờ bác hai giúp ạ.”
“Tôi cũng đang có việc cần nhờ cô Tô giúp đây.”
Kết quả là Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói mình cần giúp chuyện gì thì Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.
“Bác nói đi ạ.”
“Ai cũng biết cô thân thiết với Thiên Tường, cô là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cô chỉ cần nói một câu thôi là đã có ích hơn mười câu của chúng tôi rồi, cô có thể mấp mé xin cậu ta cho Thiên Chiếu nhà tôi về không? Nếu còn ở châu Phi nữa thì nó sẽ đi đời nhà ma mất, dạo này nó bị ngứa ghê lắm!”
Dương Xuân Lệ ôn tồn xin xỏ Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngoái dầu nhìn Hạ Thiên Tường.
Phục anh chàng này thật, do ban đầu Hạ Thiên Chiếu từng tặng hoa theo đuổi cô nên bị anh đày tới châu Phi, giờ vẫn còn chưa cho người ta về thành phố T nữa: “Được, cháu hứa với bác chuyện này, cơ mà bác hai có thể cho cháu một ít lươn được không?”
Dương Xuân Lệ nhắm vào câu trước đó của Tô Nhược Hân trước: “Cô chắc chắn sẽ thuyết phục được Thiên Tường chứ?”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Tô Nhược Hân nói, thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường thì nhéo một phát, anh chàng này đúng là nhỏ mọn!
Nhỏ mọn quá trời quá đất.
“Anh không…” Chạm phải ánh mắt của Tô Nhược Hân, cộng thêm cô mở loa ngoài, Hạ Thiên Tường nghe thấy tất cả mở miệng toan từ chối nhưng vừa nói được hai chữ thì đã bị Tô Nhược Hân bụm miệng, cô mấp máy môi cảnh cáo: “Ai cho nói không?”
Anh bị dọa kìa.
Bị dọa công khai vậy luôn.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Thiên Tường bị đe dọa một cách thản nhiên như thế.
“Thiên Tường đang ở cạnh cô à?” Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia thính tai, nghe thấy giọng Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân biết lúc này nếu không thừa nhận thì e rằng sẽ phản tác dụng, chỉ đành uy hiếp Hạ Thiên Tường bằng khẩu hình: “Nói ‘Cháu đồng ý’ đi.”
“Vâng. Thiên Tường, anh nói với bác hai đi, anh đồng ý mà đúng không?” Nói xong, cô lấy tay ra nhìn chòng chọc vào Hạ Thiên Tường bằng ánh mắt sắc như dao.
Đồng thời, Tô Nhược Hân còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mu bàn tay của anh, như thể chỉ cần anh làm trái lời cô, nói “Không đồng ý” là cô sẽ véo tay anh thật mạnh.
Tô Nhược Hân thế này hệt một con thú nhỏ.
Ngày nào cô cũng là một con thú nhỏ đáng yêu khiến Hạ Thiên Tường không tài nào rời mắt được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh gật đầu: “Được, cháu đồng ý.”
Dương Xuân Lệ vừa nghe thấy câu này đã mừng rỡ: “Tô Nhược Hân, cảm ơn cháu nhé. Cháu mau nói có gì cần nhờ bác hai đi, bác sẽ giúp cháu ngay.”
Nghe Dương Xuân Lệ mở mồm bác gái ngậm mồm cũng bác gái, Hạ Thiên Tường hơi nguôi giận.
Dương Xuân Lệ đã thừa nhận quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh rồi.
Sự khách sáo của bà ta làm Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên: “À thì, có chút việc cháu muốn nhờ bác hai giúp ạ.”
“Tôi cũng đang có việc cần nhờ cô Tô giúp đây.”
Kết quả là Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói mình cần giúp chuyện gì thì Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.
“Bác nói đi ạ.”
“Ai cũng biết cô thân thiết với Thiên Tường, cô là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cô chỉ cần nói một câu thôi là đã có ích hơn mười câu của chúng tôi rồi, cô có thể mấp mé xin cậu ta cho Thiên Chiếu nhà tôi về không? Nếu còn ở châu Phi nữa thì nó sẽ đi đời nhà ma mất, dạo này nó bị ngứa ghê lắm!”
Dương Xuân Lệ ôn tồn xin xỏ Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngoái dầu nhìn Hạ Thiên Tường.
Phục anh chàng này thật, do ban đầu Hạ Thiên Chiếu từng tặng hoa theo đuổi cô nên bị anh đày tới châu Phi, giờ vẫn còn chưa cho người ta về thành phố T nữa: “Được, cháu hứa với bác chuyện này, cơ mà bác hai có thể cho cháu một ít lươn được không?”
Dương Xuân Lệ nhắm vào câu trước đó của Tô Nhược Hân trước: “Cô chắc chắn sẽ thuyết phục được Thiên Tường chứ?”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Tô Nhược Hân nói, thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường thì nhéo một phát, anh chàng này đúng là nhỏ mọn!
Nhỏ mọn quá trời quá đất.
“Anh không…” Chạm phải ánh mắt của Tô Nhược Hân, cộng thêm cô mở loa ngoài, Hạ Thiên Tường nghe thấy tất cả mở miệng toan từ chối nhưng vừa nói được hai chữ thì đã bị Tô Nhược Hân bụm miệng, cô mấp máy môi cảnh cáo: “Ai cho nói không?”
Anh bị dọa kìa.
Bị dọa công khai vậy luôn.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Thiên Tường bị đe dọa một cách thản nhiên như thế.
“Thiên Tường đang ở cạnh cô à?” Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia thính tai, nghe thấy giọng Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân biết lúc này nếu không thừa nhận thì e rằng sẽ phản tác dụng, chỉ đành uy hiếp Hạ Thiên Tường bằng khẩu hình: “Nói ‘Cháu đồng ý’ đi.”
“Vâng. Thiên Tường, anh nói với bác hai đi, anh đồng ý mà đúng không?” Nói xong, cô lấy tay ra nhìn chòng chọc vào Hạ Thiên Tường bằng ánh mắt sắc như dao.
Đồng thời, Tô Nhược Hân còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mu bàn tay của anh, như thể chỉ cần anh làm trái lời cô, nói “Không đồng ý” là cô sẽ véo tay anh thật mạnh.
Tô Nhược Hân thế này hệt một con thú nhỏ.
Ngày nào cô cũng là một con thú nhỏ đáng yêu khiến Hạ Thiên Tường không tài nào rời mắt được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh gật đầu: “Được, cháu đồng ý.”
Dương Xuân Lệ vừa nghe thấy câu này đã mừng rỡ: “Tô Nhược Hân, cảm ơn cháu nhé. Cháu mau nói có gì cần nhờ bác hai đi, bác sẽ giúp cháu ngay.”
Nghe Dương Xuân Lệ mở mồm bác gái ngậm mồm cũng bác gái, Hạ Thiên Tường hơi nguôi giận.
Dương Xuân Lệ đã thừa nhận quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.