Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1137
Đông Tuyết
13/04/2024
Hạ Thiên Tường hồi tưởng lại một chút. Quả thật khi Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương cùng ở viện điều dưỡng thì bệnh tình của Hạ Thiên Hương càng ngày càng nặng hơn, như thể vĩnh viễn không thể hồi phục lại được.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mũi tiêm mà Hạ Thiên Hương bị ép tiêm lại do Lục Diễm Chỉ thực hiện.
Có lẽ là do trong khoảnh khắc đó, bà ta đã lên cơn nghiện và đánh mất lý trí nên hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Nhưng đối với Hạ Thiên Hương đang tỉnh táo mà nói, việc bị mẹ ruột mình tiêm thuốc chắc chắn là nỗi bi thương suốt cả đời cô ta.
Nếu có thể, tốt hơn hết là cô ta đừng bao giờ nhớ lại cảnh tượng đó trong suốt phần đời còn lại của mình nữa.
Lúc ra khỏi nhà tù đen thì đêm đã khuya.
Nhưng rõ ràng là đêm càng khuya thì Hạ Thiên Tường lại càng thêm tỉnh táo.
Anh cũng không hề buồn ngủ mà chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, dùng bàn tay to của mình nắm chặt bàn tay Tô Nhược Hân.
Tuy rằng bàn tay kia vẫn còn khô ráo và ấm áp nhưng lúc này, lòng bàn tay của Tô Nhược Hân lại cảm nhận được sự bất lực và thất vọng.
Mà sự bất lực và thất vọng đó lại là điều khiến người ta đau lòng nhất.
“Hạ Thiên Tường! Sẽ không sao đâu! Có lẽ bà †a không cố ý.” Từ khi quay về, cô không hề gặp Lục Diễm Chi cho nên cô không biết hiện giờ bà ta đang trải qua chuyện gì: “Nhưng mà bà ta phải cai nghiện.”
Nếu không, lần này người bị hại chính là con gái bà ta, còn lần sau chẳng biết bà ta sẽ hại ai nữa.
Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng người sẽ bị Lục Diễm Chi hãm hại tiếp theo chính là cô.
Bởi vì Lục Diễm Chi không thích cô.
Cho tới bây giờ, bà ta vẫn chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với cô.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi trên ghế, lặng lế ngắm nhìn màn đêm đang trôi qua ngoài cửa xe và không nói một lời nào suốt một lúc lâu.
Đã đến lúc anh phải ngả bài với Hạ Sâm rồi.
Chính Hạ Sâm đã tạo ra sự bất thường và náo loạn trong ngôi nhà này.
“Hạ Thiên Tường, anh đang nghĩ gì vậy? Có thể nói cho em biết không?” Tô Nhược Hân siết nhẹ cánh tay của Hạ Thiên Tường và thầm mong giúp anh lấy lại tinh thần.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại: “Nhược Hân! Em nói gì vậy?”
Việc anh hỏi lại như vậy rõ ràng cho thấy anh vừa thất thần: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nói cho em biết được không?”
“Có lẽ là do anh quá yếu đuối, để cho ông ta tổn thương bà ấy hết lần này tới lần khác nên mới dẫn tới tình cảnh hỗn loạn như hiện giờ. Nhược Hân! Bây giờ anh sẽ không bỏ qua cho ông ta và bà ấy nữa.”
Một người là ba, một người là mẹ, Hạ Thiên Tường đều không muốn bỏ qua cho ai cả.
Cuộc sống đã bị xáo trộn vì họ.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh này chính là Hạ Sâm.
“Hạ Thiên Tường! Đây không phải là lỗi của anh.
Sẽ không sao đâu. Nếu biết nguyên nhân thì em sẽ chữa khỏi bệnh cho Thiên Hương. Khi đưa cô ấy trở về thì em sẽ trả lại cho anh một Hạ Thiên Hương khỏe mạnh và vui vẻ nhất.”
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mũi tiêm mà Hạ Thiên Hương bị ép tiêm lại do Lục Diễm Chỉ thực hiện.
Có lẽ là do trong khoảnh khắc đó, bà ta đã lên cơn nghiện và đánh mất lý trí nên hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Nhưng đối với Hạ Thiên Hương đang tỉnh táo mà nói, việc bị mẹ ruột mình tiêm thuốc chắc chắn là nỗi bi thương suốt cả đời cô ta.
Nếu có thể, tốt hơn hết là cô ta đừng bao giờ nhớ lại cảnh tượng đó trong suốt phần đời còn lại của mình nữa.
Lúc ra khỏi nhà tù đen thì đêm đã khuya.
Nhưng rõ ràng là đêm càng khuya thì Hạ Thiên Tường lại càng thêm tỉnh táo.
Anh cũng không hề buồn ngủ mà chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, dùng bàn tay to của mình nắm chặt bàn tay Tô Nhược Hân.
Tuy rằng bàn tay kia vẫn còn khô ráo và ấm áp nhưng lúc này, lòng bàn tay của Tô Nhược Hân lại cảm nhận được sự bất lực và thất vọng.
Mà sự bất lực và thất vọng đó lại là điều khiến người ta đau lòng nhất.
“Hạ Thiên Tường! Sẽ không sao đâu! Có lẽ bà †a không cố ý.” Từ khi quay về, cô không hề gặp Lục Diễm Chi cho nên cô không biết hiện giờ bà ta đang trải qua chuyện gì: “Nhưng mà bà ta phải cai nghiện.”
Nếu không, lần này người bị hại chính là con gái bà ta, còn lần sau chẳng biết bà ta sẽ hại ai nữa.
Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng người sẽ bị Lục Diễm Chi hãm hại tiếp theo chính là cô.
Bởi vì Lục Diễm Chi không thích cô.
Cho tới bây giờ, bà ta vẫn chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với cô.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi trên ghế, lặng lế ngắm nhìn màn đêm đang trôi qua ngoài cửa xe và không nói một lời nào suốt một lúc lâu.
Đã đến lúc anh phải ngả bài với Hạ Sâm rồi.
Chính Hạ Sâm đã tạo ra sự bất thường và náo loạn trong ngôi nhà này.
“Hạ Thiên Tường, anh đang nghĩ gì vậy? Có thể nói cho em biết không?” Tô Nhược Hân siết nhẹ cánh tay của Hạ Thiên Tường và thầm mong giúp anh lấy lại tinh thần.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại: “Nhược Hân! Em nói gì vậy?”
Việc anh hỏi lại như vậy rõ ràng cho thấy anh vừa thất thần: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nói cho em biết được không?”
“Có lẽ là do anh quá yếu đuối, để cho ông ta tổn thương bà ấy hết lần này tới lần khác nên mới dẫn tới tình cảnh hỗn loạn như hiện giờ. Nhược Hân! Bây giờ anh sẽ không bỏ qua cho ông ta và bà ấy nữa.”
Một người là ba, một người là mẹ, Hạ Thiên Tường đều không muốn bỏ qua cho ai cả.
Cuộc sống đã bị xáo trộn vì họ.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh này chính là Hạ Sâm.
“Hạ Thiên Tường! Đây không phải là lỗi của anh.
Sẽ không sao đâu. Nếu biết nguyên nhân thì em sẽ chữa khỏi bệnh cho Thiên Hương. Khi đưa cô ấy trở về thì em sẽ trả lại cho anh một Hạ Thiên Hương khỏe mạnh và vui vẻ nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.