Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1203
Đông Tuyết
16/05/2024
Chỉ cần anh đã tới, cuối cùng cô cũng không cần phải một mình chịu đựng từng giây từng phút qua đi.
Anh là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng và nương nhờ.
Cánh tay Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm lấy cô, Tô Nhược Hân lập tức dựa vào lồng ngực của anh.
Có một luồng khí lạnh ập tới, nhưng cô lại chỉ cảm thấy ấm áp.
Rất ấm.
“Nhược Hân, anh đến rồi, không sao, không sao cả.” Bàn tay của người đàn ông võ lên lưng cô, một cái lại một cái, tất cả đều là để trấn an.
Vì vậy, trái tim đã yên ổn lại từ khi nhìn thấy anh, giờ đây chỉ còn lại sự bình yên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ nhẹ vào ngực anh, cái mũi chợt đau xót: “Sao anh lại tới dây?”
“Anh vốn đã nghĩ sẽ đi đến đây cùng em và Thiên Hương, chẳng qua là có vài việc không thể bỏ được.”
Bởi vì không bỏ được nên mới chậm một ngày, không ngờ cô gái này lại gặp họa.
Còn dám tới nơi hoang vu.
Thật ra trên đời này, nơi càng đẹp lại càng nguy hiểm.
Giống như cây thuốc phiện, hoa càng đẹp càng độc.
“Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh vì đã đến.” Tô Nhược Hân lại dụi đầu vào ngực Hạ Thiên Tường, sau đó cả cơ thể lập tức mềm nhũn tựa vào người anh, không nói lời nào.
“Nhược Hân…
Chỉ có mỗi tiếng hít thở của người con gái mềm mại tựa vào lồng ngực anh sau tiếng gọi khẽ ấy.
“Nhược Hân… Hạ Thiên Tường lại gọi thêm một tiếng nữa, sau đó trực giác nói cho anh biết có gì đó không đúng.
Coi như là Tô Nhược Hân vui vẻ vì gặp lại anh, nhưng cũng không đến mức sẽ nghẹn ngào.
Anh đã gọi cô hai lần rồi, thế nhưng cô vẫn không đáp lại.
Nghĩ đến phía sau lưng có mười mấy người đang nhìn về hướng anh, Hạ Thiên Tường dè dặt khom người, ôm ngang Tô Nhược Hân lên.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nằm chết dí trong khuỷu tay anh, Hạ Thiên Tường bối rối vô cùng.
Cô nhóc này buồn ngủ đến mức nào đây?
Sau khi nhìn thấy anh, vì thả lỏng tâm trí mà đã dựa vào lồng ngực anh ngủ thiếp đi mất.
Nghĩ đến việc Hạ Tam báo cáo rằng cô bị thương, cuối cùng anh vẫn không nỡ đánh thức cô, ôm cô bước nhanh tới chỗ máy bay trực thăng.
Đoàn người ở sau lưng nhanh chóng chia làm hai nhóm.
Một nhóm lên máy bay theo Hạ Thiên Tường.
Nhóm còn lại do Hạ Tứ dẫn đầu đứng đợi tại chỗ, chờ máy bay trực thăng quay lại đón bọn họ lần nữa.
Tô Nhược Hân đã ngủ say, cô nằm ngủ ở trong ngực của Hạ Thiên Tường.
Ngoại trừ Hạ Thiên Hương bất ngờ ra thì tất cả mọi người trong máy bay đều không dám thở mạnh.
Thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ tuyệt đối không dám nhìn Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân.
Mà Hạ Thiên Tường thì mặt không đỏ tim không đập cứ tiếp tục ôm cô gái ở trong ngực.
Mới tách ra có hai ngày thôi, mà sự tích anh hùng của cô nhóc này đã khiến lỗ tai của anh hư luôn rồi.
Anh là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng và nương nhờ.
Cánh tay Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm lấy cô, Tô Nhược Hân lập tức dựa vào lồng ngực của anh.
Có một luồng khí lạnh ập tới, nhưng cô lại chỉ cảm thấy ấm áp.
Rất ấm.
“Nhược Hân, anh đến rồi, không sao, không sao cả.” Bàn tay của người đàn ông võ lên lưng cô, một cái lại một cái, tất cả đều là để trấn an.
Vì vậy, trái tim đã yên ổn lại từ khi nhìn thấy anh, giờ đây chỉ còn lại sự bình yên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ nhẹ vào ngực anh, cái mũi chợt đau xót: “Sao anh lại tới dây?”
“Anh vốn đã nghĩ sẽ đi đến đây cùng em và Thiên Hương, chẳng qua là có vài việc không thể bỏ được.”
Bởi vì không bỏ được nên mới chậm một ngày, không ngờ cô gái này lại gặp họa.
Còn dám tới nơi hoang vu.
Thật ra trên đời này, nơi càng đẹp lại càng nguy hiểm.
Giống như cây thuốc phiện, hoa càng đẹp càng độc.
“Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh vì đã đến.” Tô Nhược Hân lại dụi đầu vào ngực Hạ Thiên Tường, sau đó cả cơ thể lập tức mềm nhũn tựa vào người anh, không nói lời nào.
“Nhược Hân…
Chỉ có mỗi tiếng hít thở của người con gái mềm mại tựa vào lồng ngực anh sau tiếng gọi khẽ ấy.
“Nhược Hân… Hạ Thiên Tường lại gọi thêm một tiếng nữa, sau đó trực giác nói cho anh biết có gì đó không đúng.
Coi như là Tô Nhược Hân vui vẻ vì gặp lại anh, nhưng cũng không đến mức sẽ nghẹn ngào.
Anh đã gọi cô hai lần rồi, thế nhưng cô vẫn không đáp lại.
Nghĩ đến phía sau lưng có mười mấy người đang nhìn về hướng anh, Hạ Thiên Tường dè dặt khom người, ôm ngang Tô Nhược Hân lên.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nằm chết dí trong khuỷu tay anh, Hạ Thiên Tường bối rối vô cùng.
Cô nhóc này buồn ngủ đến mức nào đây?
Sau khi nhìn thấy anh, vì thả lỏng tâm trí mà đã dựa vào lồng ngực anh ngủ thiếp đi mất.
Nghĩ đến việc Hạ Tam báo cáo rằng cô bị thương, cuối cùng anh vẫn không nỡ đánh thức cô, ôm cô bước nhanh tới chỗ máy bay trực thăng.
Đoàn người ở sau lưng nhanh chóng chia làm hai nhóm.
Một nhóm lên máy bay theo Hạ Thiên Tường.
Nhóm còn lại do Hạ Tứ dẫn đầu đứng đợi tại chỗ, chờ máy bay trực thăng quay lại đón bọn họ lần nữa.
Tô Nhược Hân đã ngủ say, cô nằm ngủ ở trong ngực của Hạ Thiên Tường.
Ngoại trừ Hạ Thiên Hương bất ngờ ra thì tất cả mọi người trong máy bay đều không dám thở mạnh.
Thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ tuyệt đối không dám nhìn Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân.
Mà Hạ Thiên Tường thì mặt không đỏ tim không đập cứ tiếp tục ôm cô gái ở trong ngực.
Mới tách ra có hai ngày thôi, mà sự tích anh hùng của cô nhóc này đã khiến lỗ tai của anh hư luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.