Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1207
Đông Tuyết
18/05/2024
Món nào cũng ngon, mùi vị như trong ký ức.
Vì vậy, sau khi Hạ Thiên Tường quay lại, câu đầu tiên cô hỏi là: “Anh đưa đầu bếp đến?”
Ừm, chắc hẳn còn mang cả nguyên liệu nấu ăn nữa, cái này không cần hỏi cũng đoán được.
Bởi vì rõ ràng ẩm thực và văn hóa ở nơi này hoàn toàn khác biệt so với nội địa, tuyệt đối không có khả năng mua được những nguyên liệu nấu ăn này.
“Ừ, còn nửa tháng nữa là em khai giảng, trong vòng nửa tháng này em có thể ăn chơi tới bến.” Hạ Thiên Tường khẽ nhéo chóp mũi của Tô Nhược Hân đang vùi đầu ăn uống.
Dáng vẻ khi ăn của cô gái nhỏ tuy hơi hoang dại, không có chút ưu nhã thục nữ gì cả nhưng anh rất thích tướng ăn của cô.
Mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Nửa tháng này anh ở cạnh em à?” Nếu không… Vì sao anh đột nhiên nhắc đến điều đó.
Nhớ đến kỉ niệm ấm áp và ngọt ngào khi anh và cô đến khu du lịch Thác Lớn, hai mắt Tô Nhược Hân lấp lánh ánh sao.
“Tạm thời là thế” Mấy ngày gần đây, anh có thể sắp xếp để trống lịch trình, thế nhưng thời gian cả nửa tháng thì anh không nói trước được.
Anh có thể ở bên cô bao lâu thì hay bấy lâu.
Mỗi ngày anh đều ép buộc bản thân dành một khoảng thời gian ra.
Mắt Tô Nhược Hân càng sáng hơn.
Cô trực tiếp để bát đũa xuống rồi đứng dậy, xông về phía Hạ Thiên Tường. Tiếp đó, cô bổ nhào lên người anh, hai tay ôm cổ anh còn hai chân thì vòng trên phần eo gầy nhưng đầy sức mạnh: “Hạ Thiên Tường, anh không được cho em leo cây đâu đấy.”
Có anh thật tốt biết bao.
Hạ Tam, Hạ Tứ quá lúng túng, cô thèm để ý bọn họ.
“Được”
Nghe anh nói được, cái miệng nhỏ bé của cô trực tiếp dán lên khuôn mặt anh tuấn của anh, hôn một cái thật vang: “Hạ Thiên Tường, em chợt phát hiện ra anh đúng là thiên sứ.”
“..” Hạ Thiên Tường cạn lời, cảm giác danh hiệu thiên sứ hợp với phái nữ hơn, còn anh là thẳng nam sắt thép.
“Hôm qua anh như từ trên trời giáng xuống, quá đẹp trai.” Tô Nhược Hân càng nhớ lại tình cảnh đêm qua Hạ Thiên Tường xuất hiện thì càng rung động, càng thấy anh đẹp trai xuất sắc.
“Ha ha, thật không” Có lẽ con người ai mà chẳng thích được khen ngợi, anh Hạ đây cũng không ngoại lệ.
Huống chỉ đây chắc chắn là lời khen ngợi từ tận đáy lòng của Tô Nhược Hân.
Vì là Tô Nhược Hân nên anh thích điều đó.
“Ừ, đẹp trai hết cỡ, Hạ Thiên Tường, từ giờ trở đi em phải bảo vệ anh thật kỹ lưỡng, nếu không anh bị người phụ nữ khác cướp mất, em sẽ buồn lắm” Nói đoạn, cô lại hôn chụt lên mặt anh một cái để đánh dấu.
Người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu sụ, quan trọng nhất là anh đối xử với cô cực kỳ tốt.
Cho dù là ra ngoài chơi cũng sẽ mang theo đầu bếp phục vụ cho cô.
Mỗi lần anh xuất hiện, Tô Nhược Hân cảm thấy bên người mình dường như có thêm một bí mật nhỏ bé.
Không rõ nội dung nhưng tuyệt đối là một bí mật đã được sắp đặt ổn thỏa.
Hạ Thiên Tường dở khóc dở cười đáp: “Không đâu.
“Khó mà nói trước được, người đàn ông hoàn hảo, cao to, giàu có, đẹp trai làm người tình bí mật của em, em phải trông coi thật kỹ, để mất rồi thì về sau em biết tìm đâu được người tình bí mật chuyên nghiệp như thế.” Tô Nhược Hân mặt mày hớn hở nói.
Vì vậy, sau khi Hạ Thiên Tường quay lại, câu đầu tiên cô hỏi là: “Anh đưa đầu bếp đến?”
Ừm, chắc hẳn còn mang cả nguyên liệu nấu ăn nữa, cái này không cần hỏi cũng đoán được.
Bởi vì rõ ràng ẩm thực và văn hóa ở nơi này hoàn toàn khác biệt so với nội địa, tuyệt đối không có khả năng mua được những nguyên liệu nấu ăn này.
“Ừ, còn nửa tháng nữa là em khai giảng, trong vòng nửa tháng này em có thể ăn chơi tới bến.” Hạ Thiên Tường khẽ nhéo chóp mũi của Tô Nhược Hân đang vùi đầu ăn uống.
Dáng vẻ khi ăn của cô gái nhỏ tuy hơi hoang dại, không có chút ưu nhã thục nữ gì cả nhưng anh rất thích tướng ăn của cô.
Mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Nửa tháng này anh ở cạnh em à?” Nếu không… Vì sao anh đột nhiên nhắc đến điều đó.
Nhớ đến kỉ niệm ấm áp và ngọt ngào khi anh và cô đến khu du lịch Thác Lớn, hai mắt Tô Nhược Hân lấp lánh ánh sao.
“Tạm thời là thế” Mấy ngày gần đây, anh có thể sắp xếp để trống lịch trình, thế nhưng thời gian cả nửa tháng thì anh không nói trước được.
Anh có thể ở bên cô bao lâu thì hay bấy lâu.
Mỗi ngày anh đều ép buộc bản thân dành một khoảng thời gian ra.
Mắt Tô Nhược Hân càng sáng hơn.
Cô trực tiếp để bát đũa xuống rồi đứng dậy, xông về phía Hạ Thiên Tường. Tiếp đó, cô bổ nhào lên người anh, hai tay ôm cổ anh còn hai chân thì vòng trên phần eo gầy nhưng đầy sức mạnh: “Hạ Thiên Tường, anh không được cho em leo cây đâu đấy.”
Có anh thật tốt biết bao.
Hạ Tam, Hạ Tứ quá lúng túng, cô thèm để ý bọn họ.
“Được”
Nghe anh nói được, cái miệng nhỏ bé của cô trực tiếp dán lên khuôn mặt anh tuấn của anh, hôn một cái thật vang: “Hạ Thiên Tường, em chợt phát hiện ra anh đúng là thiên sứ.”
“..” Hạ Thiên Tường cạn lời, cảm giác danh hiệu thiên sứ hợp với phái nữ hơn, còn anh là thẳng nam sắt thép.
“Hôm qua anh như từ trên trời giáng xuống, quá đẹp trai.” Tô Nhược Hân càng nhớ lại tình cảnh đêm qua Hạ Thiên Tường xuất hiện thì càng rung động, càng thấy anh đẹp trai xuất sắc.
“Ha ha, thật không” Có lẽ con người ai mà chẳng thích được khen ngợi, anh Hạ đây cũng không ngoại lệ.
Huống chỉ đây chắc chắn là lời khen ngợi từ tận đáy lòng của Tô Nhược Hân.
Vì là Tô Nhược Hân nên anh thích điều đó.
“Ừ, đẹp trai hết cỡ, Hạ Thiên Tường, từ giờ trở đi em phải bảo vệ anh thật kỹ lưỡng, nếu không anh bị người phụ nữ khác cướp mất, em sẽ buồn lắm” Nói đoạn, cô lại hôn chụt lên mặt anh một cái để đánh dấu.
Người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu sụ, quan trọng nhất là anh đối xử với cô cực kỳ tốt.
Cho dù là ra ngoài chơi cũng sẽ mang theo đầu bếp phục vụ cho cô.
Mỗi lần anh xuất hiện, Tô Nhược Hân cảm thấy bên người mình dường như có thêm một bí mật nhỏ bé.
Không rõ nội dung nhưng tuyệt đối là một bí mật đã được sắp đặt ổn thỏa.
Hạ Thiên Tường dở khóc dở cười đáp: “Không đâu.
“Khó mà nói trước được, người đàn ông hoàn hảo, cao to, giàu có, đẹp trai làm người tình bí mật của em, em phải trông coi thật kỹ, để mất rồi thì về sau em biết tìm đâu được người tình bí mật chuyên nghiệp như thế.” Tô Nhược Hân mặt mày hớn hở nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.