Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1232
Đông Tuyết
30/05/2024
Trước giờ cô vẫn luôn sợ chết.
Nhưng lúc này có sợ cũng vô dụng.
Ba cây dao rựa, cô tránh được một cái thì cũng không tránh được hai cái còn lại.
Cô không hiểu vì sao những người này lại muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô chỉ muốn một lần được hẹn hò thế giới riêng của hai người với Hạ Thiên Tường thôi mà.
Nhưng không ngờ sau khi cô thừa nhận Hạ Thiên Tường là bạn trai của mình, lần đầu tiên hai người hẹn hò lại máu tanh như này.
Tô Nhược Hân buồn nôn chết mất.
Cô lẳng lặng sững sờ ở đó, bên cạnh là hương hoa thơm dịu, cô thích hoa cỏ cây cối trên cao nguyên này, nơi mà không thể thấy được trên đất liền, rất đẹp.
Cầm một đóa hoa trên tay, có chết cũng có hoa làm bạn.
Ba tiếng vang nặng nề vang lên, sau đấy là tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, hơn nữa tất cả đều ngay trước mặt Tô Nhược Hân.
Toàn bộ đều là tiếng kêu rên xa lạ.
Mấy tiếng hét kia cộng thêm trên người không hề có cảm giác đau đớn như đã tưởng, Tô Nhược Hân chậm rãi mở mắt.
Đột nhiên cơ thể đang run rẩy bị ôm vào một cái ôm ấm áp.
Là Hạ Thiên Tường.
Vậy mà trong thoáng chốc phát hiện cô vấp ngã, anh lại lao đến đây như tên bắn.
Mà ba người vừa nấy muốn giết cô, lúc này tất cả đều ngã vào vũng máu.
Ba con dao rựa lần lượt cắm vào ngực bọn họ.
Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn Hạ Tam và Hạ Tứ đã chạy đến, hóa ra là hai người bọn họ phối hợp với Hạ Thiên Tường đánh ngã ba người cầm dao rựa chém kia, mới khó khăn cứu được cái mạng của cô.
“Nhược Hân…” Cả người cô bị ôm chặt trong lòng Hạ Thiên Tường, chặt như muốn khảm cô vào cơ thể anh vậy, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Lúc này người vẫn luôn run rẩy không phải cô, mà là Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân… Nhược Hân… Không sao… Không sao…” Anh vẫn luôn sợ hãi lẩm bẩm tên cô, vừa nấy chỉ cần anh với Hạ Tam Hạ Tứ chậm chút nữa thì người ngã trong vũng máu không phải ba tên kia, mà là Tô Nhược Hân.”
“Em không sao, em không yếu ớt vậy đâu.” Tô Nhược Hân khẽ cười, có Hạ Thiên Tường ở đây, chắc chắn cô sẽ không sao.
Cô chỉ cần tin tưởng vững chắc một điều như này là đủ rồi.
Hạ Tam giải quyết nốt hai tên cuối cùng.
Lúc này Hạ Tứ đang đạp một chân lên ngực một tên còn sống: “Nói, ai sai bọn mày đến đây? Vì sao lại ra tay?”
Người đàn ông nghiêng đầu không chịu nói.
Hạ Tứ duỗi tay kéo, trực tiếp vặn gãy cánh tay người kia.
“A… Người nọ kêu to như thể heo bị chọc tiết.
Một cánh tay bị vặn gấy thì phải đau đến mức nào chứ.
Nhưng lúc này có sợ cũng vô dụng.
Ba cây dao rựa, cô tránh được một cái thì cũng không tránh được hai cái còn lại.
Cô không hiểu vì sao những người này lại muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô chỉ muốn một lần được hẹn hò thế giới riêng của hai người với Hạ Thiên Tường thôi mà.
Nhưng không ngờ sau khi cô thừa nhận Hạ Thiên Tường là bạn trai của mình, lần đầu tiên hai người hẹn hò lại máu tanh như này.
Tô Nhược Hân buồn nôn chết mất.
Cô lẳng lặng sững sờ ở đó, bên cạnh là hương hoa thơm dịu, cô thích hoa cỏ cây cối trên cao nguyên này, nơi mà không thể thấy được trên đất liền, rất đẹp.
Cầm một đóa hoa trên tay, có chết cũng có hoa làm bạn.
Ba tiếng vang nặng nề vang lên, sau đấy là tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, hơn nữa tất cả đều ngay trước mặt Tô Nhược Hân.
Toàn bộ đều là tiếng kêu rên xa lạ.
Mấy tiếng hét kia cộng thêm trên người không hề có cảm giác đau đớn như đã tưởng, Tô Nhược Hân chậm rãi mở mắt.
Đột nhiên cơ thể đang run rẩy bị ôm vào một cái ôm ấm áp.
Là Hạ Thiên Tường.
Vậy mà trong thoáng chốc phát hiện cô vấp ngã, anh lại lao đến đây như tên bắn.
Mà ba người vừa nấy muốn giết cô, lúc này tất cả đều ngã vào vũng máu.
Ba con dao rựa lần lượt cắm vào ngực bọn họ.
Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn Hạ Tam và Hạ Tứ đã chạy đến, hóa ra là hai người bọn họ phối hợp với Hạ Thiên Tường đánh ngã ba người cầm dao rựa chém kia, mới khó khăn cứu được cái mạng của cô.
“Nhược Hân…” Cả người cô bị ôm chặt trong lòng Hạ Thiên Tường, chặt như muốn khảm cô vào cơ thể anh vậy, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Lúc này người vẫn luôn run rẩy không phải cô, mà là Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân… Nhược Hân… Không sao… Không sao…” Anh vẫn luôn sợ hãi lẩm bẩm tên cô, vừa nấy chỉ cần anh với Hạ Tam Hạ Tứ chậm chút nữa thì người ngã trong vũng máu không phải ba tên kia, mà là Tô Nhược Hân.”
“Em không sao, em không yếu ớt vậy đâu.” Tô Nhược Hân khẽ cười, có Hạ Thiên Tường ở đây, chắc chắn cô sẽ không sao.
Cô chỉ cần tin tưởng vững chắc một điều như này là đủ rồi.
Hạ Tam giải quyết nốt hai tên cuối cùng.
Lúc này Hạ Tứ đang đạp một chân lên ngực một tên còn sống: “Nói, ai sai bọn mày đến đây? Vì sao lại ra tay?”
Người đàn ông nghiêng đầu không chịu nói.
Hạ Tứ duỗi tay kéo, trực tiếp vặn gãy cánh tay người kia.
“A… Người nọ kêu to như thể heo bị chọc tiết.
Một cánh tay bị vặn gấy thì phải đau đến mức nào chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.