Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1298
Đông Tuyết
02/07/2024
Cô tin chắc chắn anh sẽ làm được.
Cầm kim bạc, Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, bàn tay thon dài nhanh chóng hạ xuống.
Hết kim này đến kim khác, đầu tiên là phần đầu của cô bé, sau đó xuống đến ngực, từng hàng kim bạc đâm xuống.
Đột nhiên, có ánh sáng từ con dao hắt lên người của bé gái, có người cầm dao đâm tới, muốn tấn công cô để cô dừng tay.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề dừng tay, cô làm như không nhìn thấy ánh sáng từ con dao kia mà tiếp tục châm kim.
Cô phải tin tưởng Hạ Thiên Tường.
Anh có thể làm được.
Cho dù đối phương có đao, anh cũng sẽ chế ngự được từng người một.
Tô Nhược Hân tiếp tục châm kim, cô không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng từ con đao và tiếng đánh giết sau lưng mình, tiếp tục châm kim.
Đồng thời, tốc độ châm kim của cô cũng càng lúc càng nhanh, đã sang đến đôi chân xinh xắn của bé gái rồi.
Đây cũng là những cây kim cuối cùng của lần châm cứu này.
Bé gái vốn chỉ bị ngừng tim, nhưng do ba mẹ của cô bé tưởng cô bé mất rồi nên không cứu chữa nữa, để ngoài trời cúng bái hành lễ lâu như thế, đến nỗi các cơ quan trong cơ thể của cô bé đều đã suy kiệt rồi.
Tính ra tình trạng như thế này cũng phải kéo dài ít nhất ba ngày rồi.
Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ như thế, rõ ràng còn sống nhưng lại bị ép chờ chết, cái cảm giác đó, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy nhói nhói lòng rồi.
Châm kim xong.
Tô Nhược Hân đứng dậy, nhưng cô dán mắt vào người của bé gái.
Lúc này, chính là lúc nguy hiểm nhất của cô bé.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi là thật sự không thể tỉnh lại nữa.
Cô không sợ mình mất mặt, cô sẽ chỉ hối hận vì mình không thể cứu sống bé gái này thôi.
Cô bé này rất xinh, cô nghĩ tới dáng vẻ mở mắt rồi mỉm cười của cô bé, nhất định sẽ rất đẹp.
Nhưng đáng tiếc, lúc này cô bé đang yên lặng nằm ở đó, đừng nói là cười mà ngay cả cử động thôi cũng trở thành một thứ xa xỉ rồi.
“Vút” có cái gì đó bay đến.
Cảm nhận được sức gió, nhưng Tô Nhược Hân vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
“Cẩn thận.”
“Cẩn thận.”
Mẹ Sam và ba Sam đồng thanh hét lên.
Bởi vì hướng thanh trường đao đó bay qua là nhằm thẳng vào phần lưng của Tô Nhược Hân mà đâm tới.
Vẫn là quăng chếch từ hướng đẳng trước tới.
Chắc Hạ Thiên Tường đang ngăn người tấn công ở một hướng khác, thế nên cho dù lúc này anh có muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.
Anh không sợ lấy một chọi mười mấy người, anh cũng sẽ không thua, nhưng nếu phải đồng thời bảo vệ Tô Nhược Hân và bé gái trong lúc đánh nhau thì hơi trầy trật một chút.
Cầm kim bạc, Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, bàn tay thon dài nhanh chóng hạ xuống.
Hết kim này đến kim khác, đầu tiên là phần đầu của cô bé, sau đó xuống đến ngực, từng hàng kim bạc đâm xuống.
Đột nhiên, có ánh sáng từ con dao hắt lên người của bé gái, có người cầm dao đâm tới, muốn tấn công cô để cô dừng tay.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề dừng tay, cô làm như không nhìn thấy ánh sáng từ con dao kia mà tiếp tục châm kim.
Cô phải tin tưởng Hạ Thiên Tường.
Anh có thể làm được.
Cho dù đối phương có đao, anh cũng sẽ chế ngự được từng người một.
Tô Nhược Hân tiếp tục châm kim, cô không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng từ con đao và tiếng đánh giết sau lưng mình, tiếp tục châm kim.
Đồng thời, tốc độ châm kim của cô cũng càng lúc càng nhanh, đã sang đến đôi chân xinh xắn của bé gái rồi.
Đây cũng là những cây kim cuối cùng của lần châm cứu này.
Bé gái vốn chỉ bị ngừng tim, nhưng do ba mẹ của cô bé tưởng cô bé mất rồi nên không cứu chữa nữa, để ngoài trời cúng bái hành lễ lâu như thế, đến nỗi các cơ quan trong cơ thể của cô bé đều đã suy kiệt rồi.
Tính ra tình trạng như thế này cũng phải kéo dài ít nhất ba ngày rồi.
Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ như thế, rõ ràng còn sống nhưng lại bị ép chờ chết, cái cảm giác đó, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy nhói nhói lòng rồi.
Châm kim xong.
Tô Nhược Hân đứng dậy, nhưng cô dán mắt vào người của bé gái.
Lúc này, chính là lúc nguy hiểm nhất của cô bé.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi là thật sự không thể tỉnh lại nữa.
Cô không sợ mình mất mặt, cô sẽ chỉ hối hận vì mình không thể cứu sống bé gái này thôi.
Cô bé này rất xinh, cô nghĩ tới dáng vẻ mở mắt rồi mỉm cười của cô bé, nhất định sẽ rất đẹp.
Nhưng đáng tiếc, lúc này cô bé đang yên lặng nằm ở đó, đừng nói là cười mà ngay cả cử động thôi cũng trở thành một thứ xa xỉ rồi.
“Vút” có cái gì đó bay đến.
Cảm nhận được sức gió, nhưng Tô Nhược Hân vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
“Cẩn thận.”
“Cẩn thận.”
Mẹ Sam và ba Sam đồng thanh hét lên.
Bởi vì hướng thanh trường đao đó bay qua là nhằm thẳng vào phần lưng của Tô Nhược Hân mà đâm tới.
Vẫn là quăng chếch từ hướng đẳng trước tới.
Chắc Hạ Thiên Tường đang ngăn người tấn công ở một hướng khác, thế nên cho dù lúc này anh có muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.
Anh không sợ lấy một chọi mười mấy người, anh cũng sẽ không thua, nhưng nếu phải đồng thời bảo vệ Tô Nhược Hân và bé gái trong lúc đánh nhau thì hơi trầy trật một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.