Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1329
Đông Tuyết
18/07/2024
Nhưng bên kia chỉ nói hai câu, Hạ Thiên Tường đã lập tức cúp máy.
Trước khi cúp máy chỉ có một câu: “Ông trời cũng phải xếp hàng.”
Tô Nhược Hân cười: “Có phải trưởng khu lại muốn xin nhét Tài Đán Nhật Vy với Ương Kim Mai Thảo vào đội khám bệnh không?”
“Ừ, đừng để ý làm gì.” Hạ Thiên Tường nói, lại gắp một cái bánh bao súp, chấm một ít giấm rồi đưa đến bên môi cô: “Ăn thêm một cái đi.”
Tô Nhược Hân há mồm ăn: “Vì sao em cảm thấy lần nào hương vị của bánh bao súp này cũng khác nhau vậy, ăn cái là biết ngay tay nghề của đầu bếp nhà anh, nhưng lần nào cũng có cảm thấy khác nhau?”
“Hải sản khô mỗi mùa khác nhau, vậy nên kiểu gì hương vị cũng sẽ có chênh lệch.”
Tô Nhược Hân gật đầu, tuỳ ý chuyển đề tài sang cuộc điện thoại của khu trưởng mà Hạ Thiên Tường vừa mới nghe: “Khí chất cô Mai Thảo không tệ, có dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu, hay là cho cô ta gia nhập?”
“Không quen biết.” Hạ Thiên Tường duy trì nhận định trước đấy.
Tô Nhược Hân đưa tay véo mặt Hạ Thiên Tường: “Người ta nói thích anh thì sao?”
Hạ Thiên Tường lại gắp một cái bánh bao súp, chấm đẫm dấm rồi đưa đến bên môi Tô Nhược Hân: “Ừ ừ, giấm của Nhược Hân có thể ăn bao nhiêu cũng được, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, anh thích”
Tô Nhược Hân cảm thấy đầu óc “ầm” một tiếng, chỉ muốn tìm một khe đất để chui vào.
Cô cắn môi, duỗi tao hung ác véo Hạ Thiên Tường một cái: “Chẳng phải tại anh à, chọc đào hoa khắp nơi, hại em suýt chút nữa bị đánh vô cớ.” Tô Nhược Hân nói, còn hung dữ lườm Hạ Thiên Tường một cái.
“Ừ, là anh sai, tất cả là tại đẹp trai gây hoạ, anh nhận, nhận phạt, buổi tối em muốn làm gì anh cũng được.” Anh thản nhiên nói xong, giống như thể đang nói một chuyện rất đứng đắn.
Hai chữ “Giày vò” này chắc chắn khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Tô Nhược Hân đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Ý em là cô ta định đánh em trước, suýt nữa em đã bị tát một cái rồi.”
“Cô ta nên thấy may mắn vì đã bị tát một cái.” Hạ Thiên Tường nói như một lẽ đương nhiên.
“Ặc, cô ta chính là người phụ nữ đầu tiên đấy. Bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của ba cô ta, anh không sợ rồng cũng khó thắng được rắn địa phương sao?” Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn người đàn ông này, coi điệu bộ càng ngày càng thấy cợt nhả.
Hạ Thiên Tường khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, cười xòa: “Rồng là rồng mà rắn là rắn.”
“Thế nên anh chưa lên sân khấu đã biết mình thắng chắc rồi sao?” Tô Nhược Hân thật sự bị thuyết phục bởi sự tự tin mê người của người đàn ông này.
Tuy nhiên, dù ít dù nhiêu cô cũng có một chút lo lắng.
Nếu anh nói với cô những lời này ở thành ở thành phố T, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng đây không phải là thành phố T, đây là khu Z, nơi mà không ai quản tới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trong địa bàn không phải của mình, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận một chút.
Thật ra cô cũng không muốn trêu chọc người khác, cô cũng muốn kín đáo. Nhưng nếu người khác muốn gây sự với cô thì cô trốn cũng không thoát, chỉ có thể ngược gió đón nhận thách thức thôi.
Đây cũng là vì không còn cách nào khác.
Dù sao cũng không thể để người ta lao tới hét vào mặt mà mình còn phải lùi bước lẩn trốn được.
“Ừ”
Nghe được giọng nói không chút do dự của người đàn ông, trong lòng Tô Nhược Hân cũng thấy tự tin hơn.
Dù sao có anh ở đây, cô chỉ cần làm những việc mình thích là được rồi.
Sau bữa tối, Tô Nhược Hân đứng dậy: “Em tiếp tục đi khám bệnh đây, khả năng hơn mười một giờ tối mới đến được.”
Trước khi cúp máy chỉ có một câu: “Ông trời cũng phải xếp hàng.”
Tô Nhược Hân cười: “Có phải trưởng khu lại muốn xin nhét Tài Đán Nhật Vy với Ương Kim Mai Thảo vào đội khám bệnh không?”
“Ừ, đừng để ý làm gì.” Hạ Thiên Tường nói, lại gắp một cái bánh bao súp, chấm một ít giấm rồi đưa đến bên môi cô: “Ăn thêm một cái đi.”
Tô Nhược Hân há mồm ăn: “Vì sao em cảm thấy lần nào hương vị của bánh bao súp này cũng khác nhau vậy, ăn cái là biết ngay tay nghề của đầu bếp nhà anh, nhưng lần nào cũng có cảm thấy khác nhau?”
“Hải sản khô mỗi mùa khác nhau, vậy nên kiểu gì hương vị cũng sẽ có chênh lệch.”
Tô Nhược Hân gật đầu, tuỳ ý chuyển đề tài sang cuộc điện thoại của khu trưởng mà Hạ Thiên Tường vừa mới nghe: “Khí chất cô Mai Thảo không tệ, có dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu, hay là cho cô ta gia nhập?”
“Không quen biết.” Hạ Thiên Tường duy trì nhận định trước đấy.
Tô Nhược Hân đưa tay véo mặt Hạ Thiên Tường: “Người ta nói thích anh thì sao?”
Hạ Thiên Tường lại gắp một cái bánh bao súp, chấm đẫm dấm rồi đưa đến bên môi Tô Nhược Hân: “Ừ ừ, giấm của Nhược Hân có thể ăn bao nhiêu cũng được, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, anh thích”
Tô Nhược Hân cảm thấy đầu óc “ầm” một tiếng, chỉ muốn tìm một khe đất để chui vào.
Cô cắn môi, duỗi tao hung ác véo Hạ Thiên Tường một cái: “Chẳng phải tại anh à, chọc đào hoa khắp nơi, hại em suýt chút nữa bị đánh vô cớ.” Tô Nhược Hân nói, còn hung dữ lườm Hạ Thiên Tường một cái.
“Ừ, là anh sai, tất cả là tại đẹp trai gây hoạ, anh nhận, nhận phạt, buổi tối em muốn làm gì anh cũng được.” Anh thản nhiên nói xong, giống như thể đang nói một chuyện rất đứng đắn.
Hai chữ “Giày vò” này chắc chắn khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Tô Nhược Hân đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Ý em là cô ta định đánh em trước, suýt nữa em đã bị tát một cái rồi.”
“Cô ta nên thấy may mắn vì đã bị tát một cái.” Hạ Thiên Tường nói như một lẽ đương nhiên.
“Ặc, cô ta chính là người phụ nữ đầu tiên đấy. Bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của ba cô ta, anh không sợ rồng cũng khó thắng được rắn địa phương sao?” Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn người đàn ông này, coi điệu bộ càng ngày càng thấy cợt nhả.
Hạ Thiên Tường khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, cười xòa: “Rồng là rồng mà rắn là rắn.”
“Thế nên anh chưa lên sân khấu đã biết mình thắng chắc rồi sao?” Tô Nhược Hân thật sự bị thuyết phục bởi sự tự tin mê người của người đàn ông này.
Tuy nhiên, dù ít dù nhiêu cô cũng có một chút lo lắng.
Nếu anh nói với cô những lời này ở thành ở thành phố T, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng đây không phải là thành phố T, đây là khu Z, nơi mà không ai quản tới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trong địa bàn không phải của mình, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận một chút.
Thật ra cô cũng không muốn trêu chọc người khác, cô cũng muốn kín đáo. Nhưng nếu người khác muốn gây sự với cô thì cô trốn cũng không thoát, chỉ có thể ngược gió đón nhận thách thức thôi.
Đây cũng là vì không còn cách nào khác.
Dù sao cũng không thể để người ta lao tới hét vào mặt mà mình còn phải lùi bước lẩn trốn được.
“Ừ”
Nghe được giọng nói không chút do dự của người đàn ông, trong lòng Tô Nhược Hân cũng thấy tự tin hơn.
Dù sao có anh ở đây, cô chỉ cần làm những việc mình thích là được rồi.
Sau bữa tối, Tô Nhược Hân đứng dậy: “Em tiếp tục đi khám bệnh đây, khả năng hơn mười một giờ tối mới đến được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.