Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 182
Đông Tuyết
04/11/2022
CHƯƠNG 182
“Việc gì, tôi đưa em đi.”
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, tôi sắp đến muộn rồi.”
Còn mấy phút nữa là đến bảy giờ, cô đến muộn chắc rồi.
“Cô Tô, có cần tôi đưa cô đi không?” Lương Viễn ở sau lưng nhìn thấy thế cũng chủ động đuổi theo, thái độ rất cung kính.
“Có tôi rồi.” Hạ Thiên Tường thẳng thừng từ chối thay Tô Nhược Hân.
“Tôi cũng có thể đưa cô ấy đi mà, cô Tô.”
Tô Nhược Hân nhìn Lương Viễn, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường, nhớ lại hôm đó lúc cô cứu Lương Viễn, Hạ Thiên Tường luôn tỏ vẻ rất ghét Lương Viễn, sau đó lại nhớ trên cổ Hạ Thiên Tường có viên ngọc cô thích nhất, cô lễ phép nói với Lương Viễn : “Cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong câu này, cô kéo Hạ Thiên Tường bước đi thật nhanh, đi được mấy bước, cô mới tò mò hỏi: “Anh và Lương Viễn có thù oán gì à?”
Nếu Hạ Thiên Tường và Lương Viễn thật sự có thù, lúc đó khi cô cứu Lương Viễn, chắc chắn Hạ Thiên Tường rất tức giận, nhưng anh cũng không thể hiện quá rõ ràng.
“Phải.”
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu mình thoáng kêu ong ong: “Anh và ông ta thật sự có thù oán sao?” Dù chính tai nghe thấy Hạ Thiên Tường thừa nhận, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó tin.
Cô cứu kẻ thù của anh, chắc chắn anh rất không vui.
“Phải.” Người đàn ông vẫn hờ hững trả lời một chữ.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nhưng cô cũng không hối hận vì đã cứu kẻ thù của Hạ Thiên Tường.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Đây là câu đầu tiên tràn vào đầu cô trong vô số chữ xuyên qua viên ngọc của Hạ Thiên Tường, cảnh cáo cô rằng làm một bác sĩ phải chú ý đến y đức đầu tiên, cô vẫn luôn nhớ.
Hai người sóng vai rời khỏi trường trung học Khải Mỹ, sau lưng vẫn không ngừng có tiếng bàn tán xôn xao.
Có người nói Tô Nhược Hân được một ông già bao nuôi, sao đó anh rể của cô không đồng ý, xuất hiện đưa cô đi.
Có người nói Tô Nhược Hân không biết xấu hổ, ngay cả anh rể của mình cũng muốn quyến rũ.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không rảnh để tâm đến những chuyện này, cô đi theo Hạ Thiên Tường rời khỏi trường, sau đó đi đến trạm xe buýt, nơi đó có thể đợi xe buýt, cũng tiện đón taxi.
“Nhược Hân, để tôi đưa em đi, em muốn đi đâu?”
“Không cần, tôi tự đi được, anh trở về làm việc đi.” Tô Nhược Hân đã nhìn thấy Phương Tấn ở cách đó không xa.
Anh ta đứng trước xe, không ngừng nhìn về phía Hạ Thiên Tường và cô, có cảm giác rất nôn nóng, rõ ràng là đã đợi đến mức sốt ruột rồi.
Vừa nhìn đã biết Hạ Thiên Tường đang có việc gấp.
“Không bận.” Hạ Thiên Tường khẽ nói hai chữ.
Phương Tấn ở cách đó mấy bước đã sắp hỗn loạn trong gió, rõ ràng Hạ Thiên Tường rất bận, nếu còn không đi sẽ không kịp tham gia cuộc họp quốc tế sáng nay.
“Việc gì, tôi đưa em đi.”
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, tôi sắp đến muộn rồi.”
Còn mấy phút nữa là đến bảy giờ, cô đến muộn chắc rồi.
“Cô Tô, có cần tôi đưa cô đi không?” Lương Viễn ở sau lưng nhìn thấy thế cũng chủ động đuổi theo, thái độ rất cung kính.
“Có tôi rồi.” Hạ Thiên Tường thẳng thừng từ chối thay Tô Nhược Hân.
“Tôi cũng có thể đưa cô ấy đi mà, cô Tô.”
Tô Nhược Hân nhìn Lương Viễn, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường, nhớ lại hôm đó lúc cô cứu Lương Viễn, Hạ Thiên Tường luôn tỏ vẻ rất ghét Lương Viễn, sau đó lại nhớ trên cổ Hạ Thiên Tường có viên ngọc cô thích nhất, cô lễ phép nói với Lương Viễn : “Cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong câu này, cô kéo Hạ Thiên Tường bước đi thật nhanh, đi được mấy bước, cô mới tò mò hỏi: “Anh và Lương Viễn có thù oán gì à?”
Nếu Hạ Thiên Tường và Lương Viễn thật sự có thù, lúc đó khi cô cứu Lương Viễn, chắc chắn Hạ Thiên Tường rất tức giận, nhưng anh cũng không thể hiện quá rõ ràng.
“Phải.”
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu mình thoáng kêu ong ong: “Anh và ông ta thật sự có thù oán sao?” Dù chính tai nghe thấy Hạ Thiên Tường thừa nhận, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó tin.
Cô cứu kẻ thù của anh, chắc chắn anh rất không vui.
“Phải.” Người đàn ông vẫn hờ hững trả lời một chữ.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nhưng cô cũng không hối hận vì đã cứu kẻ thù của Hạ Thiên Tường.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Đây là câu đầu tiên tràn vào đầu cô trong vô số chữ xuyên qua viên ngọc của Hạ Thiên Tường, cảnh cáo cô rằng làm một bác sĩ phải chú ý đến y đức đầu tiên, cô vẫn luôn nhớ.
Hai người sóng vai rời khỏi trường trung học Khải Mỹ, sau lưng vẫn không ngừng có tiếng bàn tán xôn xao.
Có người nói Tô Nhược Hân được một ông già bao nuôi, sao đó anh rể của cô không đồng ý, xuất hiện đưa cô đi.
Có người nói Tô Nhược Hân không biết xấu hổ, ngay cả anh rể của mình cũng muốn quyến rũ.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không rảnh để tâm đến những chuyện này, cô đi theo Hạ Thiên Tường rời khỏi trường, sau đó đi đến trạm xe buýt, nơi đó có thể đợi xe buýt, cũng tiện đón taxi.
“Nhược Hân, để tôi đưa em đi, em muốn đi đâu?”
“Không cần, tôi tự đi được, anh trở về làm việc đi.” Tô Nhược Hân đã nhìn thấy Phương Tấn ở cách đó không xa.
Anh ta đứng trước xe, không ngừng nhìn về phía Hạ Thiên Tường và cô, có cảm giác rất nôn nóng, rõ ràng là đã đợi đến mức sốt ruột rồi.
Vừa nhìn đã biết Hạ Thiên Tường đang có việc gấp.
“Không bận.” Hạ Thiên Tường khẽ nói hai chữ.
Phương Tấn ở cách đó mấy bước đã sắp hỗn loạn trong gió, rõ ràng Hạ Thiên Tường rất bận, nếu còn không đi sẽ không kịp tham gia cuộc họp quốc tế sáng nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.