Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 267
Đông Tuyết
02/12/2022
CHƯƠNG 267
Sửa sang lại chăn nệm xong thì Chúc Hứa cũng tắm rửa thơm tho xong xuôi và đi dép lê ra: “Dì út đi tắm đi, Hứa Hứa phải đi ngủ rồi.”
Thằng bé nói rồi ngáp, sau đó leo lên giường nằm.
Tô Nhược Hân tắt đèn rồi đi tắm.
Tắm xong và thay bộ đồ ngủ mới, sau đó nhẹ nhàng vào phòng Chúc Hứa. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, thằng bé ngủ rồi.
Tô Nhược Hân kéo lại chăn cho thằng bé rồi nhẹ nhàng đi ra
Thì nghe thấy điện thoại trên sofa đổ chuông.
Điện thoại cô để chế độ im lặng mà.
Đây không phải là điện thoại của cô.
Bước một bước dài qua đó và thấy chiếc điện thoại nằm dưới đệm sofa.
Đây là điện thoại của Hạ Thiên Tường mà cô từng thấy trước đây mà.
Cầm lên với sự khó hiểu, lướt màn hình lên thì xuất hiện thông báo nhập mật khẩu màn hình. Cô bất giác nhập mật khẩu màn hình khóa của chiếc điện thoại khác của Hạ Thiên Tường vì nó rất dễ nhớ, là ngày sinh của cô nên cô biết.
Không ngờ lại mở được thật.
Hạ Thiên Tường có hai chiếc điện thoại ư?
Cô chỉ nhìn một cái rồi tắt đi.
Đây là điện thoại riêng của Hạ Thiên Tường, cô không thể xem, trừ phi được anh đồng ý.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc điện thoại này, cô vẫn đang thấy bất ngờ vì Hạ Thiên Tường đặt mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nghĩ rồi cô thấy mình nên nói cho anh biết.
Nếu không khi anh về nhà họ Hạ mới phát hiện là không thấy điện thoại đâu, anh sẽ tìm quanh cho mà xem.
Nhưng khi cô gọi cho anh thì điện thoại Hạ Thiên Tường lại tắt máy.
Chắc là hết pin.
Mà chắc anh cũng không vội đem đi sạc.
Dù sao thì giờ chắc anh cũng sắp về tới nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường quên mất chiếc điện thoại quan trọng thế này ở chỗ cô, chuyện này không ổn.
Tô Nhược Hân nghĩ rồi đi vào phòng Chúc Hứa thêm lần nữa. Khi đã xác định là thằng bé đã ngủ rất say, cô mới thay đồ và ra ngoài.
Anh quay lại lấy đồ rồi lại về nhà họ Hạ cũng không khác việc cô đưa qua đó rồi về mấy, thế nên cô quyết định đưa qua cho anh.
Ra khỏi tiểu khu, bắt taxi rồi nói nơi đến là khu biệt thự lưng chừng núi, xe taxi chạy tới chỗ nhà họ Hạ.
Nhìn ra ngoài cửa xe, đêm đã khuya rồi: “Bác tài à, xe bác có đi vào khu biệt thự được không?”
“Được, nhưng phải ghi lại thông tin, cả xe tôi lẫn cô đều phải ghi tên lại.”
“Được thật ư? Trước giờ vẫn vào được đúng không?” Phương Tấn từng nói là taxi không lái vào khu biệt thự lưng chừng núi được.
Sửa sang lại chăn nệm xong thì Chúc Hứa cũng tắm rửa thơm tho xong xuôi và đi dép lê ra: “Dì út đi tắm đi, Hứa Hứa phải đi ngủ rồi.”
Thằng bé nói rồi ngáp, sau đó leo lên giường nằm.
Tô Nhược Hân tắt đèn rồi đi tắm.
Tắm xong và thay bộ đồ ngủ mới, sau đó nhẹ nhàng vào phòng Chúc Hứa. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, thằng bé ngủ rồi.
Tô Nhược Hân kéo lại chăn cho thằng bé rồi nhẹ nhàng đi ra
Thì nghe thấy điện thoại trên sofa đổ chuông.
Điện thoại cô để chế độ im lặng mà.
Đây không phải là điện thoại của cô.
Bước một bước dài qua đó và thấy chiếc điện thoại nằm dưới đệm sofa.
Đây là điện thoại của Hạ Thiên Tường mà cô từng thấy trước đây mà.
Cầm lên với sự khó hiểu, lướt màn hình lên thì xuất hiện thông báo nhập mật khẩu màn hình. Cô bất giác nhập mật khẩu màn hình khóa của chiếc điện thoại khác của Hạ Thiên Tường vì nó rất dễ nhớ, là ngày sinh của cô nên cô biết.
Không ngờ lại mở được thật.
Hạ Thiên Tường có hai chiếc điện thoại ư?
Cô chỉ nhìn một cái rồi tắt đi.
Đây là điện thoại riêng của Hạ Thiên Tường, cô không thể xem, trừ phi được anh đồng ý.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc điện thoại này, cô vẫn đang thấy bất ngờ vì Hạ Thiên Tường đặt mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nghĩ rồi cô thấy mình nên nói cho anh biết.
Nếu không khi anh về nhà họ Hạ mới phát hiện là không thấy điện thoại đâu, anh sẽ tìm quanh cho mà xem.
Nhưng khi cô gọi cho anh thì điện thoại Hạ Thiên Tường lại tắt máy.
Chắc là hết pin.
Mà chắc anh cũng không vội đem đi sạc.
Dù sao thì giờ chắc anh cũng sắp về tới nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường quên mất chiếc điện thoại quan trọng thế này ở chỗ cô, chuyện này không ổn.
Tô Nhược Hân nghĩ rồi đi vào phòng Chúc Hứa thêm lần nữa. Khi đã xác định là thằng bé đã ngủ rất say, cô mới thay đồ và ra ngoài.
Anh quay lại lấy đồ rồi lại về nhà họ Hạ cũng không khác việc cô đưa qua đó rồi về mấy, thế nên cô quyết định đưa qua cho anh.
Ra khỏi tiểu khu, bắt taxi rồi nói nơi đến là khu biệt thự lưng chừng núi, xe taxi chạy tới chỗ nhà họ Hạ.
Nhìn ra ngoài cửa xe, đêm đã khuya rồi: “Bác tài à, xe bác có đi vào khu biệt thự được không?”
“Được, nhưng phải ghi lại thông tin, cả xe tôi lẫn cô đều phải ghi tên lại.”
“Được thật ư? Trước giờ vẫn vào được đúng không?” Phương Tấn từng nói là taxi không lái vào khu biệt thự lưng chừng núi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.