Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 272
Đông Tuyết
02/12/2022
CHƯƠNG 272
Yên tĩnh.
Lại là sự yên tĩnh khiến người ta thấy khó thở này.
Cả phòng khách chỉ có Tô Nhược Hân đang ăn hết quả nho này tới quả nho khác.
Cô vốn chỉ muốn ăn một quả cho nhuận họng, không ngờ nho không hạt này ăn ngon như vậy, ăn một quả lại muốn hai quả, ăn hai quả lại muốn bốn quả, quả thật là quá ngon khiến cô nhất thời không dừng lại được.
Cô không hề biết chị Trương vẫn luôn len lén lau mồ hôi. Nho này mới được vận chuyển hàng không từ Châu Âu qua sáng nay. Theo quản gia nói, một quả là hơn ba trăm nghìn đấy. Nhưng bây giờ mới chỉ một lát, Tô Nhược Hân đã ăn gần hết một đ ĩa rồi.
Tô Nhược Hân đương nhiên không biết cô đang ăn không phải là nho mà là Việt Nam đồng sáng lóa.
Tô Nhược Hân tưởng có lẽ phải chờ quản gia rời đi điều tra ra gì đó, lấy được chứng cứ làm người kia không có cách nào cãi lại, mới chịu bước ra. Nhưng không ngờ một bà giúp việc từ từ đi ra khỏi đám đông với vẻ rất miễn cưỡng, sau đó “Bịch” một tiếng, đã quỳ xuống.
“Cậu chủ tha cho tôi. Tôi chỉ xem cô ta thành mợ chủ, mới nói cho cô ta biết thôi. Chủ tịch hội đồng quản trị Lục và bà cụ đều nhận cô ta là mợ chủ Hạ, là vợ tương lai của cậu, cho nên tôi mới…”
“Hóa ra là bà. Bà đi theo mẹ tôi nhiều năm như vậy, không ngờ lại phạm phải sai lầm này. Nhà họ Hạ đối xử với bà không tệ, bà tự nói xem nên xử lý thế nào.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn bà giúp việc với ánh mắt sắc như dao vậy.
“Tôi, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hạ, từ nay sau này rời khỏi thành phố T, sẽ không trở lại nữa. Cậu chủ, cậu tha cho tôi đi.”
Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khẽ nói: “Có phải tin tức ngày đó tôi tới sân bay cũng do bà tiết lộ ra?”
“Tôi… Tôi…” Bà giúp việc lập tức ngã phịch xuống đất, cả người cũng không ổn.
Rõ ràng lời Hạ Thiên Tường nói đã dọa cho bà ta sợ rồi.
Lần tai nạn giao thông đó, Hạ Thiên Tường chín phần chết một phần sống, suýt nữa qua đời, kết quả được Tô Nhược Hân cứu sống. Cho nên bà ta rất ghét Tô Nhược Hân.
Bà ta luôn cảm thấy chuyện bà ta đưa tin ra ngoài sẽ bị lộ vào một ngày nào đó, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.
“Cũng vì Tô Nhược Hân cứu sống tôi, cho nên bà lo tôi tỉnh lại sẽ tìm bà tính sổ, bà mới chột dạ, giúp Tô Thanh Hà gây sự với Tô Nhược Hân, muốn cô ta ngồi vững trên vị trí mợ chủ Hạ?”
“Đúng… Đúng vậy.”
“Thì ra là thế. Quả nhiên chột dạ gây ra mầm họa, ha ha.” Hạ Thiên Tường nói xong lời cuối cùng, không ngờ bắt đầu cười khẽ.
Chỉ là anh cười nhưng không ai ở đây dám cười.
“Bà nói đi, bà báo hành trình buổi sáng hôm đó cho ai?”
“Tôi… Tôi…” Mặt bà giúp việc đã xám như tro tàn: “Cậu chủ tha cho tôi, tha cho tôi đi.”
“Cảnh Chu, thật sự là bà sao?” Đúng lúc này, giọng nói của Lục Diễm Chi từ trên tầng vọng xuống.
Bà giúp việc lập tức bò về phía Lục Diễm Chi, ngửa mặt lên nhìn bà ta cầu khẩn: “Bà chủ, tôi đi theo bà chủ nhiều năm như vậy, cầu xin bà chủ nói giúp với cậu chủ, tha cho tôi đi.”
Lục Diễm Chi ung dung bước tới. Bà ta không đi thang máy mà bước từng bước theo cầu thang bộ xuống: “Tôi tha cho bà à? Bà không biết xấu hổ sao?”
Yên tĩnh.
Lại là sự yên tĩnh khiến người ta thấy khó thở này.
Cả phòng khách chỉ có Tô Nhược Hân đang ăn hết quả nho này tới quả nho khác.
Cô vốn chỉ muốn ăn một quả cho nhuận họng, không ngờ nho không hạt này ăn ngon như vậy, ăn một quả lại muốn hai quả, ăn hai quả lại muốn bốn quả, quả thật là quá ngon khiến cô nhất thời không dừng lại được.
Cô không hề biết chị Trương vẫn luôn len lén lau mồ hôi. Nho này mới được vận chuyển hàng không từ Châu Âu qua sáng nay. Theo quản gia nói, một quả là hơn ba trăm nghìn đấy. Nhưng bây giờ mới chỉ một lát, Tô Nhược Hân đã ăn gần hết một đ ĩa rồi.
Tô Nhược Hân đương nhiên không biết cô đang ăn không phải là nho mà là Việt Nam đồng sáng lóa.
Tô Nhược Hân tưởng có lẽ phải chờ quản gia rời đi điều tra ra gì đó, lấy được chứng cứ làm người kia không có cách nào cãi lại, mới chịu bước ra. Nhưng không ngờ một bà giúp việc từ từ đi ra khỏi đám đông với vẻ rất miễn cưỡng, sau đó “Bịch” một tiếng, đã quỳ xuống.
“Cậu chủ tha cho tôi. Tôi chỉ xem cô ta thành mợ chủ, mới nói cho cô ta biết thôi. Chủ tịch hội đồng quản trị Lục và bà cụ đều nhận cô ta là mợ chủ Hạ, là vợ tương lai của cậu, cho nên tôi mới…”
“Hóa ra là bà. Bà đi theo mẹ tôi nhiều năm như vậy, không ngờ lại phạm phải sai lầm này. Nhà họ Hạ đối xử với bà không tệ, bà tự nói xem nên xử lý thế nào.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn bà giúp việc với ánh mắt sắc như dao vậy.
“Tôi, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hạ, từ nay sau này rời khỏi thành phố T, sẽ không trở lại nữa. Cậu chủ, cậu tha cho tôi đi.”
Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khẽ nói: “Có phải tin tức ngày đó tôi tới sân bay cũng do bà tiết lộ ra?”
“Tôi… Tôi…” Bà giúp việc lập tức ngã phịch xuống đất, cả người cũng không ổn.
Rõ ràng lời Hạ Thiên Tường nói đã dọa cho bà ta sợ rồi.
Lần tai nạn giao thông đó, Hạ Thiên Tường chín phần chết một phần sống, suýt nữa qua đời, kết quả được Tô Nhược Hân cứu sống. Cho nên bà ta rất ghét Tô Nhược Hân.
Bà ta luôn cảm thấy chuyện bà ta đưa tin ra ngoài sẽ bị lộ vào một ngày nào đó, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.
“Cũng vì Tô Nhược Hân cứu sống tôi, cho nên bà lo tôi tỉnh lại sẽ tìm bà tính sổ, bà mới chột dạ, giúp Tô Thanh Hà gây sự với Tô Nhược Hân, muốn cô ta ngồi vững trên vị trí mợ chủ Hạ?”
“Đúng… Đúng vậy.”
“Thì ra là thế. Quả nhiên chột dạ gây ra mầm họa, ha ha.” Hạ Thiên Tường nói xong lời cuối cùng, không ngờ bắt đầu cười khẽ.
Chỉ là anh cười nhưng không ai ở đây dám cười.
“Bà nói đi, bà báo hành trình buổi sáng hôm đó cho ai?”
“Tôi… Tôi…” Mặt bà giúp việc đã xám như tro tàn: “Cậu chủ tha cho tôi, tha cho tôi đi.”
“Cảnh Chu, thật sự là bà sao?” Đúng lúc này, giọng nói của Lục Diễm Chi từ trên tầng vọng xuống.
Bà giúp việc lập tức bò về phía Lục Diễm Chi, ngửa mặt lên nhìn bà ta cầu khẩn: “Bà chủ, tôi đi theo bà chủ nhiều năm như vậy, cầu xin bà chủ nói giúp với cậu chủ, tha cho tôi đi.”
Lục Diễm Chi ung dung bước tới. Bà ta không đi thang máy mà bước từng bước theo cầu thang bộ xuống: “Tôi tha cho bà à? Bà không biết xấu hổ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.