Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 889
Đông Tuyết
13/12/2023
Tô Nhược Hân băng qua đường và nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang tiến vào một khu chung cư bên kia đường.
Khu chung cư cũ kỹ này thuộc kiểu mở, không phải kiểu khép kín nên ra vào rất thuận tiện.
Tô Nhược Hân đi chậm lại và cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Dù sao đi nữa, cô nhất định không được để Hạ Thiên Tường phát hiện cô đang bám theo.
Thấy Hạ Thiên Tường đi vào một căn chung cư, Tô Nhược Hân mới vội vàng chạy tới và nghiêng người tiến vào.
Trong phòng có thang gác.
Cô đứng ở sảnh lớn tầng một và lắng nghe tiếng bước chân của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân vốn định dựa vào âm thanh để nhận biết anh đã tới tầng mấy.
Nhưng bước chân của người đàn ông quá nhẹ nhàng.
Nhẹ đến mức cô gần như không nghe thấy gì.
Tô Nhược Hân chỉ lắng nghe vài giây rồi lập tức cởi giày ra, sau đó nhanh chóng đi chân trần lên lầu.
Tầng thứ năm.
Đây là tầng mà Tô Nhược Hân cảm thấy Hạ Thiên Tường đã dừng lại.
Tuy nhiên, cô cũng không chắc chắn lắm.
Áp tai vào ván cửa, cô muốn lắng nghe tiếng động bên trong cánh cửa.
Nhưng cả bên trong và bên ngoài cửa đều im lắng.
Tô Nhược Hân đang nghĩ ngợi, không biết có phải Hạ Thiên Tường đã lẻn vào căn phòng này hay không thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người thoáng chốc lướt tới. Tô Nhược Hân còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã chui vào lồng ngực của Hạ Thiên Tường: “Gái…”
Sau đó, khi cô chưa kịp nói hết câu thì Hạ Thiên Tường đã trực tiếp đưa cô đến trước cửa sổ cạnh hành lang.
Tiếp đó, một tiếng động lớn “loảng xoảng” vang lên.
Đó là tiếng kính vỡ khi người đàn ông ôm lấy cô và đập thẳng lưng vào cửa sổ bằng thủy tinh trên hành lang.
Tầng thứ năm.
Không quá cao, nhưng chắc chắn cũng không quá thấp.
Lúc cơ thể rơi thẳng xuống dưới, cô nghe thấy bên tai có tiếng gió và lời thì thầm khàn khàn và đầy từ tính của người đàn ông: “Đừng sợ.”
Chỉ có hai từ.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Nhược Hân thật sự không còn sợ hãi nữa.
Bụng dưới của cô đau quặn vì tốc độ rơi cực nhanh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Nhược Hân trải qua cảm giác rơi xuống nhanh như vậy.
May mắn thay, trong vòng tay của Hạ Thiên Tường và sự bảo vệ của cánh tay mạnh mẽ của anh, Tô Nhược Hân đã quên đi nỗi sợ hãi của mình.
Dưới lầu là bồn hoa.
Các bụi cây được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ.
Tô Nhược Hân đang suy nghĩ nên rơi xuống với tư thế nào an toàn nhất thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên bên người.
Khu chung cư cũ kỹ này thuộc kiểu mở, không phải kiểu khép kín nên ra vào rất thuận tiện.
Tô Nhược Hân đi chậm lại và cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Dù sao đi nữa, cô nhất định không được để Hạ Thiên Tường phát hiện cô đang bám theo.
Thấy Hạ Thiên Tường đi vào một căn chung cư, Tô Nhược Hân mới vội vàng chạy tới và nghiêng người tiến vào.
Trong phòng có thang gác.
Cô đứng ở sảnh lớn tầng một và lắng nghe tiếng bước chân của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân vốn định dựa vào âm thanh để nhận biết anh đã tới tầng mấy.
Nhưng bước chân của người đàn ông quá nhẹ nhàng.
Nhẹ đến mức cô gần như không nghe thấy gì.
Tô Nhược Hân chỉ lắng nghe vài giây rồi lập tức cởi giày ra, sau đó nhanh chóng đi chân trần lên lầu.
Tầng thứ năm.
Đây là tầng mà Tô Nhược Hân cảm thấy Hạ Thiên Tường đã dừng lại.
Tuy nhiên, cô cũng không chắc chắn lắm.
Áp tai vào ván cửa, cô muốn lắng nghe tiếng động bên trong cánh cửa.
Nhưng cả bên trong và bên ngoài cửa đều im lắng.
Tô Nhược Hân đang nghĩ ngợi, không biết có phải Hạ Thiên Tường đã lẻn vào căn phòng này hay không thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người thoáng chốc lướt tới. Tô Nhược Hân còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã chui vào lồng ngực của Hạ Thiên Tường: “Gái…”
Sau đó, khi cô chưa kịp nói hết câu thì Hạ Thiên Tường đã trực tiếp đưa cô đến trước cửa sổ cạnh hành lang.
Tiếp đó, một tiếng động lớn “loảng xoảng” vang lên.
Đó là tiếng kính vỡ khi người đàn ông ôm lấy cô và đập thẳng lưng vào cửa sổ bằng thủy tinh trên hành lang.
Tầng thứ năm.
Không quá cao, nhưng chắc chắn cũng không quá thấp.
Lúc cơ thể rơi thẳng xuống dưới, cô nghe thấy bên tai có tiếng gió và lời thì thầm khàn khàn và đầy từ tính của người đàn ông: “Đừng sợ.”
Chỉ có hai từ.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Nhược Hân thật sự không còn sợ hãi nữa.
Bụng dưới của cô đau quặn vì tốc độ rơi cực nhanh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Nhược Hân trải qua cảm giác rơi xuống nhanh như vậy.
May mắn thay, trong vòng tay của Hạ Thiên Tường và sự bảo vệ của cánh tay mạnh mẽ của anh, Tô Nhược Hân đã quên đi nỗi sợ hãi của mình.
Dưới lầu là bồn hoa.
Các bụi cây được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ.
Tô Nhược Hân đang suy nghĩ nên rơi xuống với tư thế nào an toàn nhất thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên bên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.