Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1216
Đông Tuyết
21/05/2024
Dường như Hạ Thiên Tường nóng lòng muốn thẩm vấn người trong cốp xe.
“Nhưng cơ thể của anh…” Hạ Nhị vẫn chống cự.
“Có Nhược Hân.”
Vừa thốt ra ba chữ này, Hạ Nhị đã không còn phản bác nữa.
Đúng vậy, có Tô Nhược Hân ở bên cạnh Hạ Thiên Tường thật sự an toàn hơn rất nhiều.
“Hạ Thiên Tường, sau khi thẩm vấn người xong hãy về nhà ngay đi.” Tô Nhược Hân biết Hạ Nhị lo lắng nên bèn đưa ra yêu cầu.
Hạ Nhị không dám nói, cô dám.
Cô không sợ anh.
“Được.”
Trong một khe núi ở ngoại ô thành phố T Tĩnh lặng.
Khi bước xuống xe, xung quanh yên tĩnh, trước mặt là một nơi không bắt mắt trông giống như công xưởng.
Đúng vậy, đó là một nhà xưởng.
Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường vào mới phát hiện ra rằng đó hoàn toàn không phải nhà xưởng gì cả.
Ra vào đều là cổng lớn được bảo vệ.
Có người chuyên môn canh giữ.
Sau khi vào cổng lớn rồi vào nhà xưởng, bên trong không có bất cứ thiết bị nào cần cho công xưởng cả.
Cô nhìn thấy động vật.
Hổ và sư tử bị nhốt trong lồng.
Đúng thế, cũng chỉ có động vật.
Lại nhớ đến những bức tường cao xung quanh nhà xưởng này, những người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
Xem ra những động vật trong lồng này bất cứ lúc nào cũng sẽ được thả ra để hóng gió.
Nếu không, những con vật sau khi bị nhốt trong một thời gian dài sẽ phát điên.
Ngoài động vật ra còn có nhiều dụng cụ khác nhau mà Tô Nhược Hân chưa từng thấy trước đây.
Trông giống như một dụng cụ tra tấn.
“Khiêng người vào.” Sau khi vào nhà xưởng, Hạ Thiên Tường thấp giọng ra lệnh.
Hạ Nhị vừa vẫy tay đã có hai người đi ra ngoài khiêng người.
Hai ba phút sau, người đàn ông bê bết máu trong cốp xe được khiêng lên.
“Đổ một chậu nước muối lên người để anh ta tỉnh lại.
Chẳng mấy chốc đã có nước muối đổ thẳng lên người đàn ông trên mặt đất.
Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là ngơ ngác nhìn những người xung quanh, sau đó trừng Hạ Thiên Tường: “Mày chưa chết ư? Sao có thể như thế?”
“Ha ha, chuyện không thể thì có cả tá, nói đi, là ai?
Người đàn ông vặn vẹo trên sàn bê tông lạnh lếo không lên tiếng.
Hạ Thiên Tường cũng không vội.
“Nhưng cơ thể của anh…” Hạ Nhị vẫn chống cự.
“Có Nhược Hân.”
Vừa thốt ra ba chữ này, Hạ Nhị đã không còn phản bác nữa.
Đúng vậy, có Tô Nhược Hân ở bên cạnh Hạ Thiên Tường thật sự an toàn hơn rất nhiều.
“Hạ Thiên Tường, sau khi thẩm vấn người xong hãy về nhà ngay đi.” Tô Nhược Hân biết Hạ Nhị lo lắng nên bèn đưa ra yêu cầu.
Hạ Nhị không dám nói, cô dám.
Cô không sợ anh.
“Được.”
Trong một khe núi ở ngoại ô thành phố T Tĩnh lặng.
Khi bước xuống xe, xung quanh yên tĩnh, trước mặt là một nơi không bắt mắt trông giống như công xưởng.
Đúng vậy, đó là một nhà xưởng.
Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường vào mới phát hiện ra rằng đó hoàn toàn không phải nhà xưởng gì cả.
Ra vào đều là cổng lớn được bảo vệ.
Có người chuyên môn canh giữ.
Sau khi vào cổng lớn rồi vào nhà xưởng, bên trong không có bất cứ thiết bị nào cần cho công xưởng cả.
Cô nhìn thấy động vật.
Hổ và sư tử bị nhốt trong lồng.
Đúng thế, cũng chỉ có động vật.
Lại nhớ đến những bức tường cao xung quanh nhà xưởng này, những người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
Xem ra những động vật trong lồng này bất cứ lúc nào cũng sẽ được thả ra để hóng gió.
Nếu không, những con vật sau khi bị nhốt trong một thời gian dài sẽ phát điên.
Ngoài động vật ra còn có nhiều dụng cụ khác nhau mà Tô Nhược Hân chưa từng thấy trước đây.
Trông giống như một dụng cụ tra tấn.
“Khiêng người vào.” Sau khi vào nhà xưởng, Hạ Thiên Tường thấp giọng ra lệnh.
Hạ Nhị vừa vẫy tay đã có hai người đi ra ngoài khiêng người.
Hai ba phút sau, người đàn ông bê bết máu trong cốp xe được khiêng lên.
“Đổ một chậu nước muối lên người để anh ta tỉnh lại.
Chẳng mấy chốc đã có nước muối đổ thẳng lên người đàn ông trên mặt đất.
Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là ngơ ngác nhìn những người xung quanh, sau đó trừng Hạ Thiên Tường: “Mày chưa chết ư? Sao có thể như thế?”
“Ha ha, chuyện không thể thì có cả tá, nói đi, là ai?
Người đàn ông vặn vẹo trên sàn bê tông lạnh lếo không lên tiếng.
Hạ Thiên Tường cũng không vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.