Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 83: Cô ta không phục
Đông Tuyết
03/10/2022
Cô đi, đương nhiên Hạ Thiên Tường càng muốn đi hơn.
Nếu không vì Tô Nhược Hân, anh sẽ chẳng thèm nhìn họ Lương đang nằm dưới đất kia.
“Nhược Hân, đi lên với tôi.” Hạ Thiên Tường nắm lấy tay Tô Nhược Hân bằng bàn tay to lớn, không chịu buông ra.
Nữ nhân viên cách đó hai bước đứng trong gió cực kỳ rối loạn.
Cô ta chưa thấy Hạ Thiên Tường dịu dàng thế này bao giờ.
Có phải cô ta đang mơ không?
Sao Tổng giám đốc Hạ có thể dịu dàng với một cô gái như vậy?
Điều này thật khó tin.
“Chẳng phải anh có khách quý à?” Tô Nhược Hân giãy nhưng không giãy ra được, cô lườm Hạ Thiên Tường một cách oán giận.
Nữ nhân viên trợn to mắt, cứ tưởng lần này Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ giận, chưa bao giờ có ai dám tỏ thái độ với anh, huống chi là ở nơi công cộng đông đúc thế này.
Cô ta tưởng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường sẽ nổi đoá, ném nữ sinh này bên đường, không ngờ anh lại khẽ nói như bị hút hồn: “Nhược Hân, Tống Tử Hàm không phải khách quý của tôi, là bọn họ nhầm lẫn.”
Nói xong Hạ Thiên Tường quay người nhìn nữ nhân viên đang ngơ ngác kia: “Tống Tử Hàm có phải các cô cho vào không?”
“Phải… Không phải… Phải…” Nữ nhân viên đã chẳng thể nói rõ ràng được nữa, nhìn vẻ mặt và phản ứng này của Hạ Thiên Tường, người hôm nay anh cho vào công ty chắc chắn không phải Tống Tử Hàm mà là cô nữ sinh trước mặt này.
Vì vậy sau khi thừa nhận, cô ta lập tức cảm thấy mình sắp mất chức nên đáp “không phải”, nhưng nói “không phải” xong lại thấy nói dối chắc chắn sẽ bị sa thải, vì thế cô ta lại nói một chữ “phải” nữa.
“Rốt cuộc là phải hay không phải?” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường càng lạnh lùng hơn, bộ phận nhân sự tuyển nhân viên kiểu gì thế này, lát nữa phải sa thải ngay.
“Phải ạ… Là tôi cho Tống Tử Hàm vào, tôi tưởng người Tổng giám đốc bảo chúng tôi cho vào là Tống Tử Hàm, Tổng giám đốc, anh đừng sa thải tôi được không?” Nói xong, cô ta cảm thấy Hạ Thiên Tường không sa thải mình là điều không thể, vì thế vội vàng cầu xin Tô Nhược Hân: “Cô gái nhỏ, cô đừng bảo Tổng giám đốc Hạ sa thải tôi được không? Tôi… Tôi nhận nhầm người thôi.”
Tô Nhược Hân mềm lòng trước vẻ căng thẳng hoảng sợ của nữ nhân viên đang cầu xin mình, cô hiểu rõ kiếm tiền khó khăn nhường nào, cô tiết kiệm tiền đều do nhịn ăn nhịn mặc, chỉ mong có thể bẻ đôi đồng tiền mà tiêu, nữ nhân viên này chắc chắn cũng không nỡ mất công việc với lương cao ở tập đoàn Hạ Thị.
Dù sao cả thành phố T này, tập đoàn Hạ Thị là nơi có phúc lợi đãi ngộ và mức lương cao nhất.
Vì thế Tô Nhược Hân mềm lòng: “Thiên Tường, tha cho cô ấy đi, chắc cô ấy cũng không cố ý đâu.”
“Được.” Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, Hạ Thiên Tường đã đồng ý ngay.
Nữ nhân viên suýt thì quỳ trước Tô Nhược Hân, cảm kích rơi lệ: “Cảm ơn chị gái nhỏ nhiều lắm.”
Có lời của Tô Nhược Hân lại thêm lời hứa của Hạ Thiên Tường, cô ta cảm giác như vừa bước qua cánh cửa địa ngục, may mà bây giờ cánh cửa địa ngục đã đóng, may mà cô ta thức thời nhận đúng người nào mới là người trong lòng Tổng giám đốc Hạ, nếu không thì đi đời rồi.
“Này, tôi nhỏ hơn cô đấy, gọi tôi cô Tô là được rồi, gọi chị gái nhỏ nghe già lắm, tôi không vui.”
“Vâng vâng vâng, cô Tô.” Nữ nhân viên gật đầu như giã tỏi, bây giờ Tô Nhược Hân bảo cô ta làm gì cô ta làm đó, gọi là tổ tông cũng được.
“Nhược Hân, đi lên nhé?” Hạ Thiên Tường thấp giọng hỏi ý kiến Tô Nhược Hân.
“Cô Tô, cô lên đi, nếu không tôi…” nữ nhân viên nói xong càng cúi đầu thấp hơn, cô ta thật sự không dám nói Hạ Thiên Tường là Diêm Vương ngay trước mặt anh, nếu không rất có thể công việc vừa mới giữ được sẽ lại mất ngay trong tích tắc.
“Hạ Thiên Tường, có phải bình thường anh hung dữ với nhân viên công ty lắm không?” Nếu không sao nữ nhân viên này lại vì không cho cô vào công ty mà lúc này sợ tái mặt, toàn thân run rẩy như thế.
“Không.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh quay đầu nhìn nữ nhân viên, dường như đang hỏi ‘Tôi có vậy không’.
Nữ nhân viên có khát vọng sống mạnh mẽ lập tức thanh minh cho Hạ Thiên Tường: “Cô Tô, đâu có, Tổng giám đốc Hạ là Tổng giám đốc ôn hoà nhất mà cả công ty chúng tôi từ trên xuống dưới đều công nhận đó.”
Nói xong cô ta tự thấy da gà trên người nổi hết cả lên, nếu Hạ Thiên Tường là Tổng giám đốc ôn hoà nhất thì trên thế giới không có Tổng giám đốc nào không ôn hoà.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới hài lòng, anh nhẹ nhàng nắm tay Tô Nhược Hân: “Đi thôi.”
Tô Nhược Hân nghĩ đến Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như vẫn đang ở đồn cảnh sát, còn cả cuộc điện thoại cô nhận được từ đồn cảnh sát tối qua, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, không hỏi rõ thì về trường cô sẽ bức bối chết mất, vậy nên chỉ đành đi theo Hạ Thiên Tường vào toà nhà tập đoàn Hạ Thị.
Lần này, không một nhân viên nào của công ty dám ngăn cản cô nữa, tất cả đều cung kính chào hỏi Hạ Thiên Tường, cũng cung kính gật đầu chào cô.
Hai người vừa vào toà nhà công ty thì xe cấp cứu ở bên ngoài cũng tới, ông cụ ngã dưới đất đã mở mắt, nhưng vẫn được đưa đến bệnh viện.
Tô Nhược Hân theo Hạ Thiên Tường vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cô ngẩng đầu nhìn TV được đặt trong thang máy: “Hạ Thiên Tường, đi thang máy chứ không phải làm việc, có thể bật chút nhạc nhẹ nghe không, cứ phát mấy đoạn cắt về công ty mãi nhạt nhẽo lắm.”
Mấy video này vừa nhìn là biết đã qua chỉnh sửa, xem rất chán.
“Ừm… Được.” Bị Tô Nhược Hân nói như vậy, Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy video trên TV trong thang máy đúng là nhàm chán, xem mãi cũng thấy phiền.
Tất cả những gì khiến cô gái nhỏ cảm thấy chán đều phải cải tiến.
Thang máy đã đến.
Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân ra khỏi thang máy, đúng lúc thấy Tống Tử Hàm đang chờ thang máy với vẻ mặt khó coi, cô ta nhìn thấy Tô Nhược Hân mặc đồng phục, lại thêm thân hình phẳng lì thì chẳng coi ra gì: “Thiên Tường, Chủ tịch Lục bảo em tới đây, anh có thể…”
“Không rảnh.” Hạ Thiên Tường cứ nghĩ đến vì Tống Tử Hàm mà Tô Nhược Hân suýt thì chạy mất, anh chưa cho người đuổi cô ta đi đã là nể mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn chiếm dụng thời gian của anh, đừng có mơ.
“Thiên Tường, em thật sự có việc.” Tống Tử Hàm hơi tủi thân, không ngờ Hạ Thiên Tường lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi nào trước mặt người khác.
Hạ Thiên Tường đã lấy điện thoại ra bấm số: “Bảo vệ lên đây, đưa Tống…”
“Thiên Tường, em tự đi.” Tống Tử Hàm nghe đến đây thì biết tốt nhất là nên thức thời tự mình rời đi, nếu bị người khác chụp được cô ta bị Hạ Thiên Tường gọi bảo vệ lên đuổi khỏi tập đoàn Hạ Thị, sau này cô ta sẽ không thể làm gì dưới danh Hạ Thiên Tường được nữa.
Cô ta đã quen với việc được người trong giới thượng lưu của thành phố T ghép mình và Hạ Thiên Tường là một đôi, nếu sau này không còn ai coi cô ta và Hạ Thiên Tường là một đôi nữa thì việc kinh doanh của nhà họ Tống sẽ không dễ dàng.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới cúp máy, nếu không vì nể Lục Diễm Chi thì anh đã thật sự gọi bảo vệ lên đuổi người.
Tống Tử Hàm liếc Tô Nhược Hân, trong mắt đầy hận thù, không biết con nhóc vô danh tiểu tốt còn chưa phát triển này đã dùng thủ đoạn gì câu mất hồn của Hạ Thiên Tường.
Không, cô ta không phục, Tống Tử Hàm cô ta nhất định có thể đánh bại được con ranh thối tha miệng còn hôi sữa này.
Nếu không vì Tô Nhược Hân, anh sẽ chẳng thèm nhìn họ Lương đang nằm dưới đất kia.
“Nhược Hân, đi lên với tôi.” Hạ Thiên Tường nắm lấy tay Tô Nhược Hân bằng bàn tay to lớn, không chịu buông ra.
Nữ nhân viên cách đó hai bước đứng trong gió cực kỳ rối loạn.
Cô ta chưa thấy Hạ Thiên Tường dịu dàng thế này bao giờ.
Có phải cô ta đang mơ không?
Sao Tổng giám đốc Hạ có thể dịu dàng với một cô gái như vậy?
Điều này thật khó tin.
“Chẳng phải anh có khách quý à?” Tô Nhược Hân giãy nhưng không giãy ra được, cô lườm Hạ Thiên Tường một cách oán giận.
Nữ nhân viên trợn to mắt, cứ tưởng lần này Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ giận, chưa bao giờ có ai dám tỏ thái độ với anh, huống chi là ở nơi công cộng đông đúc thế này.
Cô ta tưởng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường sẽ nổi đoá, ném nữ sinh này bên đường, không ngờ anh lại khẽ nói như bị hút hồn: “Nhược Hân, Tống Tử Hàm không phải khách quý của tôi, là bọn họ nhầm lẫn.”
Nói xong Hạ Thiên Tường quay người nhìn nữ nhân viên đang ngơ ngác kia: “Tống Tử Hàm có phải các cô cho vào không?”
“Phải… Không phải… Phải…” Nữ nhân viên đã chẳng thể nói rõ ràng được nữa, nhìn vẻ mặt và phản ứng này của Hạ Thiên Tường, người hôm nay anh cho vào công ty chắc chắn không phải Tống Tử Hàm mà là cô nữ sinh trước mặt này.
Vì vậy sau khi thừa nhận, cô ta lập tức cảm thấy mình sắp mất chức nên đáp “không phải”, nhưng nói “không phải” xong lại thấy nói dối chắc chắn sẽ bị sa thải, vì thế cô ta lại nói một chữ “phải” nữa.
“Rốt cuộc là phải hay không phải?” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường càng lạnh lùng hơn, bộ phận nhân sự tuyển nhân viên kiểu gì thế này, lát nữa phải sa thải ngay.
“Phải ạ… Là tôi cho Tống Tử Hàm vào, tôi tưởng người Tổng giám đốc bảo chúng tôi cho vào là Tống Tử Hàm, Tổng giám đốc, anh đừng sa thải tôi được không?” Nói xong, cô ta cảm thấy Hạ Thiên Tường không sa thải mình là điều không thể, vì thế vội vàng cầu xin Tô Nhược Hân: “Cô gái nhỏ, cô đừng bảo Tổng giám đốc Hạ sa thải tôi được không? Tôi… Tôi nhận nhầm người thôi.”
Tô Nhược Hân mềm lòng trước vẻ căng thẳng hoảng sợ của nữ nhân viên đang cầu xin mình, cô hiểu rõ kiếm tiền khó khăn nhường nào, cô tiết kiệm tiền đều do nhịn ăn nhịn mặc, chỉ mong có thể bẻ đôi đồng tiền mà tiêu, nữ nhân viên này chắc chắn cũng không nỡ mất công việc với lương cao ở tập đoàn Hạ Thị.
Dù sao cả thành phố T này, tập đoàn Hạ Thị là nơi có phúc lợi đãi ngộ và mức lương cao nhất.
Vì thế Tô Nhược Hân mềm lòng: “Thiên Tường, tha cho cô ấy đi, chắc cô ấy cũng không cố ý đâu.”
“Được.” Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, Hạ Thiên Tường đã đồng ý ngay.
Nữ nhân viên suýt thì quỳ trước Tô Nhược Hân, cảm kích rơi lệ: “Cảm ơn chị gái nhỏ nhiều lắm.”
Có lời của Tô Nhược Hân lại thêm lời hứa của Hạ Thiên Tường, cô ta cảm giác như vừa bước qua cánh cửa địa ngục, may mà bây giờ cánh cửa địa ngục đã đóng, may mà cô ta thức thời nhận đúng người nào mới là người trong lòng Tổng giám đốc Hạ, nếu không thì đi đời rồi.
“Này, tôi nhỏ hơn cô đấy, gọi tôi cô Tô là được rồi, gọi chị gái nhỏ nghe già lắm, tôi không vui.”
“Vâng vâng vâng, cô Tô.” Nữ nhân viên gật đầu như giã tỏi, bây giờ Tô Nhược Hân bảo cô ta làm gì cô ta làm đó, gọi là tổ tông cũng được.
“Nhược Hân, đi lên nhé?” Hạ Thiên Tường thấp giọng hỏi ý kiến Tô Nhược Hân.
“Cô Tô, cô lên đi, nếu không tôi…” nữ nhân viên nói xong càng cúi đầu thấp hơn, cô ta thật sự không dám nói Hạ Thiên Tường là Diêm Vương ngay trước mặt anh, nếu không rất có thể công việc vừa mới giữ được sẽ lại mất ngay trong tích tắc.
“Hạ Thiên Tường, có phải bình thường anh hung dữ với nhân viên công ty lắm không?” Nếu không sao nữ nhân viên này lại vì không cho cô vào công ty mà lúc này sợ tái mặt, toàn thân run rẩy như thế.
“Không.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh quay đầu nhìn nữ nhân viên, dường như đang hỏi ‘Tôi có vậy không’.
Nữ nhân viên có khát vọng sống mạnh mẽ lập tức thanh minh cho Hạ Thiên Tường: “Cô Tô, đâu có, Tổng giám đốc Hạ là Tổng giám đốc ôn hoà nhất mà cả công ty chúng tôi từ trên xuống dưới đều công nhận đó.”
Nói xong cô ta tự thấy da gà trên người nổi hết cả lên, nếu Hạ Thiên Tường là Tổng giám đốc ôn hoà nhất thì trên thế giới không có Tổng giám đốc nào không ôn hoà.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới hài lòng, anh nhẹ nhàng nắm tay Tô Nhược Hân: “Đi thôi.”
Tô Nhược Hân nghĩ đến Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như vẫn đang ở đồn cảnh sát, còn cả cuộc điện thoại cô nhận được từ đồn cảnh sát tối qua, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, không hỏi rõ thì về trường cô sẽ bức bối chết mất, vậy nên chỉ đành đi theo Hạ Thiên Tường vào toà nhà tập đoàn Hạ Thị.
Lần này, không một nhân viên nào của công ty dám ngăn cản cô nữa, tất cả đều cung kính chào hỏi Hạ Thiên Tường, cũng cung kính gật đầu chào cô.
Hai người vừa vào toà nhà công ty thì xe cấp cứu ở bên ngoài cũng tới, ông cụ ngã dưới đất đã mở mắt, nhưng vẫn được đưa đến bệnh viện.
Tô Nhược Hân theo Hạ Thiên Tường vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cô ngẩng đầu nhìn TV được đặt trong thang máy: “Hạ Thiên Tường, đi thang máy chứ không phải làm việc, có thể bật chút nhạc nhẹ nghe không, cứ phát mấy đoạn cắt về công ty mãi nhạt nhẽo lắm.”
Mấy video này vừa nhìn là biết đã qua chỉnh sửa, xem rất chán.
“Ừm… Được.” Bị Tô Nhược Hân nói như vậy, Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy video trên TV trong thang máy đúng là nhàm chán, xem mãi cũng thấy phiền.
Tất cả những gì khiến cô gái nhỏ cảm thấy chán đều phải cải tiến.
Thang máy đã đến.
Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân ra khỏi thang máy, đúng lúc thấy Tống Tử Hàm đang chờ thang máy với vẻ mặt khó coi, cô ta nhìn thấy Tô Nhược Hân mặc đồng phục, lại thêm thân hình phẳng lì thì chẳng coi ra gì: “Thiên Tường, Chủ tịch Lục bảo em tới đây, anh có thể…”
“Không rảnh.” Hạ Thiên Tường cứ nghĩ đến vì Tống Tử Hàm mà Tô Nhược Hân suýt thì chạy mất, anh chưa cho người đuổi cô ta đi đã là nể mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn chiếm dụng thời gian của anh, đừng có mơ.
“Thiên Tường, em thật sự có việc.” Tống Tử Hàm hơi tủi thân, không ngờ Hạ Thiên Tường lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi nào trước mặt người khác.
Hạ Thiên Tường đã lấy điện thoại ra bấm số: “Bảo vệ lên đây, đưa Tống…”
“Thiên Tường, em tự đi.” Tống Tử Hàm nghe đến đây thì biết tốt nhất là nên thức thời tự mình rời đi, nếu bị người khác chụp được cô ta bị Hạ Thiên Tường gọi bảo vệ lên đuổi khỏi tập đoàn Hạ Thị, sau này cô ta sẽ không thể làm gì dưới danh Hạ Thiên Tường được nữa.
Cô ta đã quen với việc được người trong giới thượng lưu của thành phố T ghép mình và Hạ Thiên Tường là một đôi, nếu sau này không còn ai coi cô ta và Hạ Thiên Tường là một đôi nữa thì việc kinh doanh của nhà họ Tống sẽ không dễ dàng.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới cúp máy, nếu không vì nể Lục Diễm Chi thì anh đã thật sự gọi bảo vệ lên đuổi người.
Tống Tử Hàm liếc Tô Nhược Hân, trong mắt đầy hận thù, không biết con nhóc vô danh tiểu tốt còn chưa phát triển này đã dùng thủ đoạn gì câu mất hồn của Hạ Thiên Tường.
Không, cô ta không phục, Tống Tử Hàm cô ta nhất định có thể đánh bại được con ranh thối tha miệng còn hôi sữa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.