Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 87: Hôn bao nhiêu cái cũng được
Đông Tuyết
03/10/2022
Như thế rất may.
Cô cũng không muốn bị người khác chú ý.
Khiêm tốn làm người vẫn luôn là nguyên tắc của cô.
“Nhớ chín giờ phải đến trung tâm thương mại đấy, nếu không tớ không cần bạn thân là cậu nữa đâu.” Dương Mỹ Lan uy hiếp.
Nếu không đi mua sắm một mình rất nhàm chán, thử quần áo cũng không có ai đánh giá đúng trọng tâm.
“Tới nhớ rồi.” Tô Nhược Hân cười, hẹn giờ với Dương Mỹ Lan xong, cô quyết định sáng mai sẽ đi gặp mẹ của đứa bé được cô cứu lúc ăn thịt nướng ở bãi biển lần trước.
Cô đã đồng ý chữa bệnh cho cô ấy thì phải giữ lời.
Dù cô có mẹ ruột, nhưng trước giờ chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cho nên cảm thấy thứ không thể mất đi nhất của một đứa trẻ chính là tình thương của mẹ.
Vì đứa bé kia, cô nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó.
Cho người phụ nữ đó hy vọng chính là cho đứa bé hy vọng.
Hôm đó cô đã lưu số điện thoại, chỉ là vẫn chưa gọi cho đối phương.
Vì hôm nào cũng rất bận rộn.
Chỉ có cuối tuần mới tranh thủ được chút thời gian thôi.
Vừa mới gọi điện thoại, bên kia đã có người nghe máy: “Cô gái, là cô sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.”
“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô đã quên mất tôi rồi, có phải cô muốn chữa bệnh cho tôi rồi không?”
Tô Nhược Hân rất vui vì người phụ nữ có thể tin tưởng cô như thế: “Cảm ơn chị vì đã không xem tôi là trẻ con, không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.”
“Sao có thể, cô cũng không còn nhỏ, cô là người có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết được bệnh của tôi, nữ thần y, cô nhất định phải cứu tôi.”
“Cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến nhà chị.”. Truyện Quân Sự
Người phụ nữ lập tức nói ra địa chỉ: “Nhưng chỗ của tôi rất sơ sài, sợ là không thể tiếp đãi chu đáo được."
“Không sao, lúc đó chỉ cần cho tôi hôn con chị một cái là được.” Cô thích trẻ con, rất thích.
Sau này khi cô kết hôn, chỉ cần có thể nuôi nổi, cô phải sinh nhiều một chút, có thể sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
“Đừng nói là hôn một cái, hôn bao nhiêu cái cũng được, cô gái, có thể cho tôi biết tiền khám bệnh là bao nhiêu không?” Lúc nói câu cuối, giọng của người phụ nữ ngày càng nhỏ, có cảm giác hơi ngượng ngùng.
“Tiền khám bệnh?” Tô Nhược Hân sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra, tuỳ tiện nói: “Có thể gặp nhau chính là duyên phận, tôi không lấy tiền khám bệnh.”
Cô thật sự chưa từng lấy tiền khám bệnh.
“Vậy sao mà được.” Dường như người phụ nữ không ngờ cô lại trả lời như thế, còn tỏ vẻ khó tin.
“Sáng mai gặp, khoảng bảy giờ tôi đến chỗ chị, có tiện không?”
“Tiện, giờ nào cũng tiện cả.”
Sau khi xác định thời gian địa điểm, Tô Nhược Hân cài đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.
Nhưng cô lại không ngủ được.
Cô chợt phát hiện một ngày không gặp được ngọc của Hạ Thiên Tường, cô sẽ thấy không thoải mái.
Lúc này, cô thấy hơi nhớ hắn.
Cô không nhịn được mở Facebook, ngẩn người nhìn ảnh đại diện của anh.
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Quán Đạt nổi tiếng nhất thành phố T, Hạ Thiên Tường đang ngồi im trong một góc phòng VIP.
Tuy anh im lặng, nhưng ba người đàn ông ở trước mặt anh thì lại không.
Bọn họ thay nhau hỏi anh từ vấn đề này đến vấn đề khác.
“Anh Tư, mau thừa nhận đi, có phải anh có tình yêu rồi không?”
“Có phải là cô gái hôm nào cũng đến công ty của anh điểm danh không?”
“Anh mua hẳn trang sức trấn tiệm của nhà tôi đi, có phải là muốn tặng cho cô gái kia không?”
“Kỳ lạ thế, bên ngoài đồn rằng vợ chưa cưới của anh rõ ràng tên Tô Thanh Hà, nhưng anh lại không ở bên cạnh Tô Thanh Hà mà cứ ở bên cạnh em vợ, anh không sợ mối quan hệ này trở nên hỗn loạn sao?”
“Anh Tư, anh nói gì đi, lúc trước bốn anh em chúng ta đã cam kết, dù là ai muốn kết hôn cũng phải thông báo trước với tất cả mọi người, còn phải tổ chức một bàn rượu đều mừng việc thoát kiếp độc thân, không thể kéo dài chuyện mời rượu được nữa đâu.”
…
Kết quả ba người thay nhau hỏi một lúc lâu, Hạ Thiên Tường vẫn không thèm đáp lời, chỉ im lặng uống rượu trong ly của anh.
Rượu vang từ giữa thế kỷ trước, hương vị rất tiêu chuẩn, anh đang hưởng thụ, không muốn nói chuyện.
Cho nên không nói gì.
“Anh Tư, anh đã đến đây rồi, tiết lộ một chút cũng đâu có gì, nếu không anh coi chừng lúc anh kết hôn, ba chúng tôi đều không làm rể phụ cho anh.”
Nghe thấy câu nói này, Hạ Thiên Tường vẫn đang im lặng uống rượu cuối cùng cũng có phản ứng, anh buông ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tống Phi: “Cậu dám!”
“Anh Tư, anh như thế là ngầm thừa nhận Tô Nhược Hân đó là người phụ nữ của anh rồi, có đúng không?”
“Im miệng.”
Tống Phi đã hỏi đến thế rồi, đương nhiên không chịu im lặng: “Anh Tư, nói cho chúng tôi nghe thử mùi vị của phụ nữ đi, cho chúng tôi hy vọng, chúng tôi mới có thể nhanh chóng tìm được một người phụ nữ để quyết định chuyện cả đời chứ.”
Hạ Thiên Tường thẳng tay hất ly rượu về phía Tống Phi: “Cậu có tin tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Quỳnh, nói với cô ấy vóc dáng của người mẫu ngủ với cậu đêm trước…”
“Được rồi được rồi anh Tư, anh không nói thì thôi, chúng ta chắc chắn không ép anh, nhưng cô nhóc họ Tô kia còn nhỏ, lúc làm lần đầu, sao anh có thể hành động được vậy?”
“Không cần cậu xen vào, Tô Nhược Hân rất sạch sẽ, sau này không được lấy cô ấy ra đùa giỡn.”
“Vâng, anh Tư, nhìn thái độ để tâm này của anh, mấy người chúng tôi cũng không dám lấy cô ấy ra đùa nữa. chỉ là khi nào anh mới dẫn cô ấy tới cho chúng tôi gặp đây?” Lúc này, một người đàn ông như Hồ Nhất Thiên lại đang tỏ vẻ vô cùng hóng hớt, nhìn thấy Hạ Thiên Tường giấu đi tất cả tin tức liên quan đến người phụ nữ của anh, ba người họ đã biết là anh nghiêm túc rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường thua trong tay phụ nữ lại trông có vẻ đáng yêu hơn.
Có phải đàn ông khi yêu đều có tính cách thế này không?
Không khỏi khiến anh ta nổi da gà.
Sau này nếu yêu, anh ta nhất định không thể nhát gan giống Hạ Thiên Tường được, trông có vẻ vẫn chưa tán được cô gái kia, cũng chưa được biết mùi vị phụ nữ.
Nghĩ lại thì thấy Hạ Thiên Tường cũng rất đáng thương.
“Nói sau đi.” Lời đề nghị của Hồ Nhất Thiên khiến Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, đến bây giờ Tô Nhược Hân vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh, còn chê anh già, e rằng tương lai của anh và Tô Nhược Hân còn nặng nề và xa xôi lắm.
Nghĩ đến đây, anh đưa tay vào túi.
Đây là lắc chân anh mua cho Tô Nhược Hân, chiều mai gặp mặt sẽ tặng nó cho cô.
Như thế thì anh đã biết lãng mạn rồi đúng không.
Đương nhiên chỉ cần cô đề nghị gì, anh cũng sẽ lập tức thoả mãn, làm đến thế, nếu cô còn chê anh không lãng mạn, Hạ Thiên Tường cảm thấy chắc anh phải đi đăng ký tham gia một lớp theo đuổi phụ nữ rồi.
Dù sao chỉ cần có thể theo đuổi Tô Nhược Hân, bây giờ anh không ngại tham gia lớp đào tạo.
Tiêu Tuấn Vỹ nhìn ra rõ ràng Hạ Thiên Tường còn đang sợ: “Anh Tư, đừng nói cô gái đó vẫn còn từ chối, không chịu hẹn hò với anh đó nhé?”
“Không có.” Hạ Thiên Tường trả lời rất nhanh.
Anh vừa trả lời xong, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, sau đó Tống Phi chớp mắt nói: “Anh Tư, có cần em dạy anh mấy chiêu tán gái thực tế không?”
Cô cũng không muốn bị người khác chú ý.
Khiêm tốn làm người vẫn luôn là nguyên tắc của cô.
“Nhớ chín giờ phải đến trung tâm thương mại đấy, nếu không tớ không cần bạn thân là cậu nữa đâu.” Dương Mỹ Lan uy hiếp.
Nếu không đi mua sắm một mình rất nhàm chán, thử quần áo cũng không có ai đánh giá đúng trọng tâm.
“Tới nhớ rồi.” Tô Nhược Hân cười, hẹn giờ với Dương Mỹ Lan xong, cô quyết định sáng mai sẽ đi gặp mẹ của đứa bé được cô cứu lúc ăn thịt nướng ở bãi biển lần trước.
Cô đã đồng ý chữa bệnh cho cô ấy thì phải giữ lời.
Dù cô có mẹ ruột, nhưng trước giờ chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cho nên cảm thấy thứ không thể mất đi nhất của một đứa trẻ chính là tình thương của mẹ.
Vì đứa bé kia, cô nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó.
Cho người phụ nữ đó hy vọng chính là cho đứa bé hy vọng.
Hôm đó cô đã lưu số điện thoại, chỉ là vẫn chưa gọi cho đối phương.
Vì hôm nào cũng rất bận rộn.
Chỉ có cuối tuần mới tranh thủ được chút thời gian thôi.
Vừa mới gọi điện thoại, bên kia đã có người nghe máy: “Cô gái, là cô sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.”
“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô đã quên mất tôi rồi, có phải cô muốn chữa bệnh cho tôi rồi không?”
Tô Nhược Hân rất vui vì người phụ nữ có thể tin tưởng cô như thế: “Cảm ơn chị vì đã không xem tôi là trẻ con, không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.”
“Sao có thể, cô cũng không còn nhỏ, cô là người có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết được bệnh của tôi, nữ thần y, cô nhất định phải cứu tôi.”
“Cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến nhà chị.”. Truyện Quân Sự
Người phụ nữ lập tức nói ra địa chỉ: “Nhưng chỗ của tôi rất sơ sài, sợ là không thể tiếp đãi chu đáo được."
“Không sao, lúc đó chỉ cần cho tôi hôn con chị một cái là được.” Cô thích trẻ con, rất thích.
Sau này khi cô kết hôn, chỉ cần có thể nuôi nổi, cô phải sinh nhiều một chút, có thể sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
“Đừng nói là hôn một cái, hôn bao nhiêu cái cũng được, cô gái, có thể cho tôi biết tiền khám bệnh là bao nhiêu không?” Lúc nói câu cuối, giọng của người phụ nữ ngày càng nhỏ, có cảm giác hơi ngượng ngùng.
“Tiền khám bệnh?” Tô Nhược Hân sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra, tuỳ tiện nói: “Có thể gặp nhau chính là duyên phận, tôi không lấy tiền khám bệnh.”
Cô thật sự chưa từng lấy tiền khám bệnh.
“Vậy sao mà được.” Dường như người phụ nữ không ngờ cô lại trả lời như thế, còn tỏ vẻ khó tin.
“Sáng mai gặp, khoảng bảy giờ tôi đến chỗ chị, có tiện không?”
“Tiện, giờ nào cũng tiện cả.”
Sau khi xác định thời gian địa điểm, Tô Nhược Hân cài đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.
Nhưng cô lại không ngủ được.
Cô chợt phát hiện một ngày không gặp được ngọc của Hạ Thiên Tường, cô sẽ thấy không thoải mái.
Lúc này, cô thấy hơi nhớ hắn.
Cô không nhịn được mở Facebook, ngẩn người nhìn ảnh đại diện của anh.
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Quán Đạt nổi tiếng nhất thành phố T, Hạ Thiên Tường đang ngồi im trong một góc phòng VIP.
Tuy anh im lặng, nhưng ba người đàn ông ở trước mặt anh thì lại không.
Bọn họ thay nhau hỏi anh từ vấn đề này đến vấn đề khác.
“Anh Tư, mau thừa nhận đi, có phải anh có tình yêu rồi không?”
“Có phải là cô gái hôm nào cũng đến công ty của anh điểm danh không?”
“Anh mua hẳn trang sức trấn tiệm của nhà tôi đi, có phải là muốn tặng cho cô gái kia không?”
“Kỳ lạ thế, bên ngoài đồn rằng vợ chưa cưới của anh rõ ràng tên Tô Thanh Hà, nhưng anh lại không ở bên cạnh Tô Thanh Hà mà cứ ở bên cạnh em vợ, anh không sợ mối quan hệ này trở nên hỗn loạn sao?”
“Anh Tư, anh nói gì đi, lúc trước bốn anh em chúng ta đã cam kết, dù là ai muốn kết hôn cũng phải thông báo trước với tất cả mọi người, còn phải tổ chức một bàn rượu đều mừng việc thoát kiếp độc thân, không thể kéo dài chuyện mời rượu được nữa đâu.”
…
Kết quả ba người thay nhau hỏi một lúc lâu, Hạ Thiên Tường vẫn không thèm đáp lời, chỉ im lặng uống rượu trong ly của anh.
Rượu vang từ giữa thế kỷ trước, hương vị rất tiêu chuẩn, anh đang hưởng thụ, không muốn nói chuyện.
Cho nên không nói gì.
“Anh Tư, anh đã đến đây rồi, tiết lộ một chút cũng đâu có gì, nếu không anh coi chừng lúc anh kết hôn, ba chúng tôi đều không làm rể phụ cho anh.”
Nghe thấy câu nói này, Hạ Thiên Tường vẫn đang im lặng uống rượu cuối cùng cũng có phản ứng, anh buông ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tống Phi: “Cậu dám!”
“Anh Tư, anh như thế là ngầm thừa nhận Tô Nhược Hân đó là người phụ nữ của anh rồi, có đúng không?”
“Im miệng.”
Tống Phi đã hỏi đến thế rồi, đương nhiên không chịu im lặng: “Anh Tư, nói cho chúng tôi nghe thử mùi vị của phụ nữ đi, cho chúng tôi hy vọng, chúng tôi mới có thể nhanh chóng tìm được một người phụ nữ để quyết định chuyện cả đời chứ.”
Hạ Thiên Tường thẳng tay hất ly rượu về phía Tống Phi: “Cậu có tin tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Quỳnh, nói với cô ấy vóc dáng của người mẫu ngủ với cậu đêm trước…”
“Được rồi được rồi anh Tư, anh không nói thì thôi, chúng ta chắc chắn không ép anh, nhưng cô nhóc họ Tô kia còn nhỏ, lúc làm lần đầu, sao anh có thể hành động được vậy?”
“Không cần cậu xen vào, Tô Nhược Hân rất sạch sẽ, sau này không được lấy cô ấy ra đùa giỡn.”
“Vâng, anh Tư, nhìn thái độ để tâm này của anh, mấy người chúng tôi cũng không dám lấy cô ấy ra đùa nữa. chỉ là khi nào anh mới dẫn cô ấy tới cho chúng tôi gặp đây?” Lúc này, một người đàn ông như Hồ Nhất Thiên lại đang tỏ vẻ vô cùng hóng hớt, nhìn thấy Hạ Thiên Tường giấu đi tất cả tin tức liên quan đến người phụ nữ của anh, ba người họ đã biết là anh nghiêm túc rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường thua trong tay phụ nữ lại trông có vẻ đáng yêu hơn.
Có phải đàn ông khi yêu đều có tính cách thế này không?
Không khỏi khiến anh ta nổi da gà.
Sau này nếu yêu, anh ta nhất định không thể nhát gan giống Hạ Thiên Tường được, trông có vẻ vẫn chưa tán được cô gái kia, cũng chưa được biết mùi vị phụ nữ.
Nghĩ lại thì thấy Hạ Thiên Tường cũng rất đáng thương.
“Nói sau đi.” Lời đề nghị của Hồ Nhất Thiên khiến Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, đến bây giờ Tô Nhược Hân vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh, còn chê anh già, e rằng tương lai của anh và Tô Nhược Hân còn nặng nề và xa xôi lắm.
Nghĩ đến đây, anh đưa tay vào túi.
Đây là lắc chân anh mua cho Tô Nhược Hân, chiều mai gặp mặt sẽ tặng nó cho cô.
Như thế thì anh đã biết lãng mạn rồi đúng không.
Đương nhiên chỉ cần cô đề nghị gì, anh cũng sẽ lập tức thoả mãn, làm đến thế, nếu cô còn chê anh không lãng mạn, Hạ Thiên Tường cảm thấy chắc anh phải đi đăng ký tham gia một lớp theo đuổi phụ nữ rồi.
Dù sao chỉ cần có thể theo đuổi Tô Nhược Hân, bây giờ anh không ngại tham gia lớp đào tạo.
Tiêu Tuấn Vỹ nhìn ra rõ ràng Hạ Thiên Tường còn đang sợ: “Anh Tư, đừng nói cô gái đó vẫn còn từ chối, không chịu hẹn hò với anh đó nhé?”
“Không có.” Hạ Thiên Tường trả lời rất nhanh.
Anh vừa trả lời xong, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, sau đó Tống Phi chớp mắt nói: “Anh Tư, có cần em dạy anh mấy chiêu tán gái thực tế không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.