Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 11: Không cho quấn lấy tôi
Đông Tuyết
27/09/2022
Nghe nói, bà cụ nhà họ Hạ cưng Hạ Thiên Tường nhất, Tô Nhược Hân âm thầm ôm lấy cái bắp đùi lớn bà cụ Hạ này, sau này ở nhà họ Hạ dù không thể đi ngang về dọc, cũng không ai dám trắng trợn mà bắt nạt cô.
“Xì…” Một tiếng cười lạnh truyền đến: “Chỉ dựa vào cô, cũng xứng tìm mẹ tôi.”
“Thiên Hương, nói gì đấy?” Bà cụ trừng cô bé, bước lên giữ chặt tay Tô Nhược Hân: “Bé con à, chuyện đứa bé Thiên Tường kia cũng là sau đó bà mới biết, ngày đó để con uất ức rồi.”
Cái mũi Tô Nhược Hân chua xót, mặc dù không xác định lời này của bà cụ có mấy phần thật tình, nhưng ít ra cũng là người đầu tiên an ủi cô: “Anh ấy sao rồi?”
“Không tốt lắm, đứa nhỏ đó từ khi sinh ra tính cách đã quái gở, người không thích thì không cho phép lại gần, không ngờ vừa gặp được con thì có cuộc đời mới, nhưng mà cứ ngủ như vậy cũng quá cô đơn, con ở bên cạnh nó, được không?”
Bà cụ cũng đã nói vậy rồi, Tô Nhược Hân đương nhiên là nể tình, gật gật đầu: “Vâng.”
“Tô Nhược Hân, chị đi với em.” Tô Thanh Hà bước lên, muốn dẫn Tô Nhược Hân lên phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép một mình Tô Nhược Hân ở chung với Hạ Thiên Tường..
Người đàn ông đó quá đẹp trai, cô ta vừa gặp đã thích, chờ anh tỉnh lại, chính là của cô ta.
“Đứng lại.” Bà cụ khẽ quát một tiếng, rồi nói: “Tô Thanh Hà, bác sĩ nói trong phòng ngủ Hạ Thiên Tường không nên có nhiều người, có một mình Tô Nhược Hân là đủ rồi, con đến đây ngồi xuống ăn chút hoa quả, lát nữa là ăn cơm rồi.”
Tô Thanh Hà liếc Tô Nhược Hân một cái, đành phải ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Tô Nhược Hân theo người làm đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc đẩy cửa ra, một mùi thuốc khử trùng bệnh viện nhàn nhạt đập vào mặt, chứng minh chủ nhân trong phòng ngủ này quả thật là người bệnh lâu không khỏi.
“Cô ba Tô, có gì thì ấn chuông, chúng tôi gọi là có mặt.”
Ánh mắt Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường sắc mặt tái nhợt trên giường, chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, anh gầy đi rất nhiều, đã hơi thở thoi thóp rồi.
Nhưng mà, dù là cả người bệnh tật, cũng không che đi được khí chất cao quý từ trong người anh tỏa ra.
“Chị Trương, tôi nhớ giọng nói của chị, chị là chính là người cúp ngang điện thoại tôi gọi về nhà cầu người đi đón Thiên Tường đi.” Vừa rồi bà cụ gọi “Chị Trương” một tiếng, để Chị Trương đưa cô đến, cô nhớ cách gọi này.
Cơ thể Chị Trương run lên, đầu nặng nề cúi xuống: “Cô ba Tô, ngày đó tôi không ngờ cậu chủ có thể tốt lên, tưởng điện thoại lừa đảo nên dập máy, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Tô Nhược Hân mỉm cười: “Không sao, chuyện ngày đó quả thật không trách chị.” Ngay cả chính cô cũng không ngờ cô có thể làm Hạ Thiên Tường tốt lên: “Sau này ăn uống ngủ nghỉ của tôi ở đây làm phiền Chị Trương rồi.”
“Không phiền không phiền, cô ba Tô có yêu cầu gì cứ việc dặn dò.” Chị Trương bị dọa đến chân cũng nhũn ra, nếu như Lục Diễm Chi và bà cụ biết ngày đó chị ta cúp điện thoại của Tô Nhược Hân, làm trễ nải việc cứu chữa cậu chủ kịp thời, những ngày tốt lành của chị ta ở nhà họ Tô sẽ kết thúc.
“Đi xuống đi.” Tô Nhược Hân nhàn nhạt một tiếng, Chị Trương lui xuống.
Bây giờ Chị Trương vẫn chưa phải là tâm phúc của cô, nhưng mà, cô nắm đằng chuôi của Chị Trương, sau này Chị Trương sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cô, không dám lỗ mãng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tô Nhược Hân từ từ đi đến trước giường, ngồi xuống.
Gặp lại Hạ Thiên Tường, trong lòng cô cũng ngũ vị tạp trần.
Trước đó rõ ràng hai người bắn đại bác cũng không đến, bây giờ, cúi đầu nói không có quan hệ là không thể.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, chạm vào làn da nõn nà trên mặt Hạ Thiên Tường, mặc dù lạnh buốt, nhưng ít ra cũng có chút khói lửa nhân gian.
“Hạ Thiên Tường, nếu Tô Thanh Hà đã là vị hôn thê của anh rồi, tôi chỉ là đến chẩn bệnh cho anh mà thôi, tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba, cho nên, bất kể anh có nghe thấy hay rồi, sau này đều không cho quấn lấy tôi.”
Chỉ cần ở cùng với anh, hình ảnh đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là hình ảnh Hạ Thiên Tường mặc áo liệm.
Dù có đẹp trai, vẫn khó chịu.
“Xì…” Một tiếng cười lạnh truyền đến: “Chỉ dựa vào cô, cũng xứng tìm mẹ tôi.”
“Thiên Hương, nói gì đấy?” Bà cụ trừng cô bé, bước lên giữ chặt tay Tô Nhược Hân: “Bé con à, chuyện đứa bé Thiên Tường kia cũng là sau đó bà mới biết, ngày đó để con uất ức rồi.”
Cái mũi Tô Nhược Hân chua xót, mặc dù không xác định lời này của bà cụ có mấy phần thật tình, nhưng ít ra cũng là người đầu tiên an ủi cô: “Anh ấy sao rồi?”
“Không tốt lắm, đứa nhỏ đó từ khi sinh ra tính cách đã quái gở, người không thích thì không cho phép lại gần, không ngờ vừa gặp được con thì có cuộc đời mới, nhưng mà cứ ngủ như vậy cũng quá cô đơn, con ở bên cạnh nó, được không?”
Bà cụ cũng đã nói vậy rồi, Tô Nhược Hân đương nhiên là nể tình, gật gật đầu: “Vâng.”
“Tô Nhược Hân, chị đi với em.” Tô Thanh Hà bước lên, muốn dẫn Tô Nhược Hân lên phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép một mình Tô Nhược Hân ở chung với Hạ Thiên Tường..
Người đàn ông đó quá đẹp trai, cô ta vừa gặp đã thích, chờ anh tỉnh lại, chính là của cô ta.
“Đứng lại.” Bà cụ khẽ quát một tiếng, rồi nói: “Tô Thanh Hà, bác sĩ nói trong phòng ngủ Hạ Thiên Tường không nên có nhiều người, có một mình Tô Nhược Hân là đủ rồi, con đến đây ngồi xuống ăn chút hoa quả, lát nữa là ăn cơm rồi.”
Tô Thanh Hà liếc Tô Nhược Hân một cái, đành phải ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Tô Nhược Hân theo người làm đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc đẩy cửa ra, một mùi thuốc khử trùng bệnh viện nhàn nhạt đập vào mặt, chứng minh chủ nhân trong phòng ngủ này quả thật là người bệnh lâu không khỏi.
“Cô ba Tô, có gì thì ấn chuông, chúng tôi gọi là có mặt.”
Ánh mắt Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường sắc mặt tái nhợt trên giường, chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, anh gầy đi rất nhiều, đã hơi thở thoi thóp rồi.
Nhưng mà, dù là cả người bệnh tật, cũng không che đi được khí chất cao quý từ trong người anh tỏa ra.
“Chị Trương, tôi nhớ giọng nói của chị, chị là chính là người cúp ngang điện thoại tôi gọi về nhà cầu người đi đón Thiên Tường đi.” Vừa rồi bà cụ gọi “Chị Trương” một tiếng, để Chị Trương đưa cô đến, cô nhớ cách gọi này.
Cơ thể Chị Trương run lên, đầu nặng nề cúi xuống: “Cô ba Tô, ngày đó tôi không ngờ cậu chủ có thể tốt lên, tưởng điện thoại lừa đảo nên dập máy, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Tô Nhược Hân mỉm cười: “Không sao, chuyện ngày đó quả thật không trách chị.” Ngay cả chính cô cũng không ngờ cô có thể làm Hạ Thiên Tường tốt lên: “Sau này ăn uống ngủ nghỉ của tôi ở đây làm phiền Chị Trương rồi.”
“Không phiền không phiền, cô ba Tô có yêu cầu gì cứ việc dặn dò.” Chị Trương bị dọa đến chân cũng nhũn ra, nếu như Lục Diễm Chi và bà cụ biết ngày đó chị ta cúp điện thoại của Tô Nhược Hân, làm trễ nải việc cứu chữa cậu chủ kịp thời, những ngày tốt lành của chị ta ở nhà họ Tô sẽ kết thúc.
“Đi xuống đi.” Tô Nhược Hân nhàn nhạt một tiếng, Chị Trương lui xuống.
Bây giờ Chị Trương vẫn chưa phải là tâm phúc của cô, nhưng mà, cô nắm đằng chuôi của Chị Trương, sau này Chị Trương sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cô, không dám lỗ mãng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tô Nhược Hân từ từ đi đến trước giường, ngồi xuống.
Gặp lại Hạ Thiên Tường, trong lòng cô cũng ngũ vị tạp trần.
Trước đó rõ ràng hai người bắn đại bác cũng không đến, bây giờ, cúi đầu nói không có quan hệ là không thể.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, chạm vào làn da nõn nà trên mặt Hạ Thiên Tường, mặc dù lạnh buốt, nhưng ít ra cũng có chút khói lửa nhân gian.
“Hạ Thiên Tường, nếu Tô Thanh Hà đã là vị hôn thê của anh rồi, tôi chỉ là đến chẩn bệnh cho anh mà thôi, tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba, cho nên, bất kể anh có nghe thấy hay rồi, sau này đều không cho quấn lấy tôi.”
Chỉ cần ở cùng với anh, hình ảnh đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là hình ảnh Hạ Thiên Tường mặc áo liệm.
Dù có đẹp trai, vẫn khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.