Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 67: Làm chút chuyện chính trước đã
Đông Tuyết
27/09/2022
Nhưng sau khi hành lang thoáng chốc im lặng thì giây tiếp theo, giọng nói từ tính của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Sao không véo nữa?”
Tô Nhược Hân chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thói quen véo anh của cô đúng là luôn luôn xuất hiện, véo tới nghiện luôn rồi.
Nhưng trước đây cô đều véo anh khi chỉ có hai người, chưa bao giờ véo khi có mặt nhiều người.
“Tôi đói.” Tô Nhược Hân chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi đây, cô khẽ nói một tiếng, muốn Hạ Thiên Tường đưa mình rời khỏi chốn thị phi này.
“Làm chút chuyện chính đã rồi đi ăn được không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Được.”
Cô chẳng quan tâm Hạ Thiên Tường muốn làm chuyện chính gì, dù sao kết quả cuối cùng là anh đưa cô đi lấp đầy bụng là được.
Vì vậy, Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân đi về phía cầu thang.
Biệt thự của nhà họ Tô không phải biệt thự độc lập, cũng không có thang máy, đi lên đi xuống chỉ có thể đi cầu thang bộ, vậy nên dù anh có muốn hay không đều chỉ có thể đi qua trước mặt bốn người nhà họ Tô.
Mà hành lang rất ngắn, vài ba bước đã đi hết.
Không đợi Hạ Thiên Tường lên tiếng, Trần Ngọc Thuý đã đẩy ba người phía sau cùng lùi lại, không tự chủ được nhường lối đi cho anh.
Từ khi Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân ra, bà ta đến thở mạnh cũng không dám.
Sau đó tận mắt chứng kiến Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thân mật, bà ta gần như ngừng thở.
Có phải bà ta hoa mắt không, Tô Nhược Hân thật sự biết vu thuật rồi.
Tô Nhược Hân sử dụng vu thuật khiến cho Hạ Thiên Tường tìm được mình, sau đó Hạ Thiên Tường trúng vu thuật sẽ đi theo cô như cái đuôi, trong mắt anh lúc này chỉ còn lại Tô Nhược Hân.
Nhưng cho dù nhận định Hạ Thiên Tường như vậy, bà ta vẫn không dám tiến lên.
Trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân xuống lầu.
Sau đó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Người đàn ông lúc này đang ở thấp hơn một tầng so với tầng bọn họ đang ở, nhưng khi anh hơi ngước lên lại cho bà ta cảm giác anh đang cao nhạo nhìn bà ta từ trên cao xuống.
“Xuống đây.”
Giọng nói trầm thấp này cuối cùng cũng khiến Trần Ngọc Thuý hoàn hồn lại.
Sau đó bà ta ôm bụng đi xuống nhà.
Phía sau, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đương nhiên cũng bị khí thế mạnh mẽ của Hạ Thiên Tường làm cho khiếp sợ, không tự chủ được đi xuống theo.
Trong lúc chờ mấy người đi xuống, Hạ Thiên Tường đặt Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh, quay đầu quan sát cô cẩn thận từ đầu đến chân: “Có khó chịu chỗ nào không?”
“Không, tôi rất ổn.” Cô đánh vào bụng vài cái, cô tự dùng vài biện pháp nho nhỏ, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa.
“Có ai động vào chỗ nào trên người cô không?”
“Không, chúng tôi không có ai chạm vào Tô Nhược Hân cả. Con rể, chưa có ai động vào đâu, cậu không cần hỏi Tô Nhược Hân, tôi nói cho cậu là được rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó anh lấy điện thoại ra nói một câu: “Vào đây.”
Âm cuối của Hạ Thiên Tường vừa dứt, hai người mặc đồ đen nhanh chóng đi vào: “Cậu Hạ.”
“Lấy băng dính bịt miệng bà ta lại.” Hạ Thiên Tường chỉ tay vào Trần Ngọc Thuý, lạnh lùng ra lệnh.
“Đừng, đừng, con rể, dù cậu muốn cưới Tô Thanh Hà hay Tô Nhược Hân thì tôi đều là mẹ vợ của cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, Tô Nhược Hân sẽ hận cậu đấy.” Trần Ngọc Thuý hoảng loạn, nếu bị bịt miệng thì bà ta làm sao nói được nữa.
Hạ Thiên Tường chẳng thèm nhìn bà ta, trong mắt anh chỉ có Tô Nhược Hân, anh vòng qua eo cô, trong khoang mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người cô, anh lại hỏi: “Có ai chạm vào đâu trên người cô không?”
Anh chỉ nghe lời Tô Nhược Hân, còn những người khác anh đều khiến họ ngậm miệng.
“Có.” Tô Nhược Hân là cô gái thành thật, có là có, không là không.
“Ai đã chạm vào Tô Nhược Hân?”
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Bốn người trước mặt đều lắc đầu lia lịa.
Đặc biệt là Trần Ngọc Thuý, bà ta là người lắc nhanh nhất, mạnh nhất.
Bởi vì miệng bà ta đã bị người áo đen bịt lại.
“Trước nay Nhược Hân không nói dối, vậy tức là các người đang nói dói. Vả miệng.”
Nghe thấy câu này, bốn người đều ngừng lắc đầu, hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Tường.
“Em thật sự không chạm vào Tô Nhược Hân.” Tô Thanh Hà lên tiếng trước.
Tô Thanh Hà nói xong, Tô Kim Như cũng nói theo: “Tôi cũng không.”
Tô Cảnh Đình không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Trần Ngọc Thuý.
“Nếu không muốn tự vả thì cũng được thôi, Hạ Nhất Hạ Nhị, hai cậu làm đi.”
“Vâng thưa cậu Hạ.”
“Vâng.”
Hai người áo đen đồng thanh đáp, sau đó cất bước đều đặn đi về phía hai người gần nhất, một người là Trần Ngọc Thuý, một người là Tô Thanh Hà.
“Không… Không…” Tô Thanh Hà lắc đầu, cô ta đã sợ lắm rồi.
Trần Ngọc Thuý hoảng loạn lùi về sau, nhưng dù có lùi thế nào cũng không thể tránh được người đàn ông mặc đồ đen đang tới gần.
“Không được đánh tôi, tôi là mợ Hạ tương lai của các anh, Chủ tịch Lục đã thừa nhận rồi, bà cụ cũng biết, các anh không được đánh tôi.” Tô Thanh Hà hoảng sợ, cảm thấy hai người này như sứ giả đến từ địa ngục, có thể xé xác cô ta trong phút chốc.
Vì vậy cô ta cắn răng tuyên bố mình là mợ Hạ tương lai.
“Ha, mợ chủ nào của nhà họ Hạ?” Hạ Thiên Tường liếc nhìn với vẻ chế nhạo, ánh mắt như dao.
“Là Hạ… Hạ…” Nhưng Tô Thanh Hà nhìn Hạ Thiên Tường lại không thể nói ra được tên anh.
Cô ta có cảm giác nếu bây giờ mình dám nói ra tên Hạ Thiên Tường thì anh sẽ lột da cô ta ngay.
Vì vậy cô ta run lên, vô thức nói: “Cậu chủ nào của nhà họ Hạ cũng được.”
“Hờ, cô cả nhà họ Tô à, thật ngại quá, anh em cùng thế hệ với tôi của nhà họ Hạ muốn kết hôn đều phải được tôi ngầm đồng ý. Nhưng, trong từ điển của Hạ Thiên Tường tôi, cô không có khả năng trở thành mợ chủ của nhà họ Hạ đâu. Vả miệng.”
Hạ Nhất Hạ Nhị nghe tới đây thì lại tiến thêm bước nữa.
Bên kia, trên mặt Trần Ngọc Thuý đã chịu mấy cái tát liên tiếp, đã có năm dấu tay chồng lên nhau.
Tô Thanh Hà nhìn mà sợ hãi: “Tôi tự làm.” Cô ta tự tát mình ít ra còn có thể nhẹ tay hơn, nếu bị người đàn ông trước mặt này vả, e rằng ba ngày cũng không thể ra khỏi cửa.
Chắc chắn mặt sẽ sưng lên.
“Vả người tiếp theo.” Hạ Thiên Tường vừa chỉ huy vừa lơ đãng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân.
Lúc này, sự chú ý của Tô Nhược Hân đều đang dồn vào bốn người trước mặt, vậy nên cô không phát hiện tay mình đang bị Hạ Thiên Tường đùa nghịch, nhìn Tô Thanh Hà tự vả mặt mình, sự uất ức cả buổi tối đều đã tan biến gần hết.
“Tự tôi làm, tự tôi làm.” Tô Kim Như quan sát một lúc lâu rồi cũng học theo Tô Thanh Hà tự vả mặt mình.
Tô Cảnh Đình vẫn không lên tiếng.
Hạ Thiên Tường liếc nhìn, người áo đen bước tới.
Tô Cảnh Đình vẫn không nói.
Vì thế, người áo đen lần lượt để lại trên mặt ông ta vài dấu tay liên tiếp.
“Nói đi, rốt cuộc ai đã động vào Tô Nhược Hân?”
“Là mẹ tôi, bà ấy đã đánh Tô Nhược Hân, ba người chúng tôi chỉ nhấc người con bé lên để di chuyển thôi, không ai đánh nó cả.” Tô Kim Như đã sợ hãi phát khóc, vừa tát mình vừa khóc lóc nói.
Tô Nhược Hân chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thói quen véo anh của cô đúng là luôn luôn xuất hiện, véo tới nghiện luôn rồi.
Nhưng trước đây cô đều véo anh khi chỉ có hai người, chưa bao giờ véo khi có mặt nhiều người.
“Tôi đói.” Tô Nhược Hân chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi đây, cô khẽ nói một tiếng, muốn Hạ Thiên Tường đưa mình rời khỏi chốn thị phi này.
“Làm chút chuyện chính đã rồi đi ăn được không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Được.”
Cô chẳng quan tâm Hạ Thiên Tường muốn làm chuyện chính gì, dù sao kết quả cuối cùng là anh đưa cô đi lấp đầy bụng là được.
Vì vậy, Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân đi về phía cầu thang.
Biệt thự của nhà họ Tô không phải biệt thự độc lập, cũng không có thang máy, đi lên đi xuống chỉ có thể đi cầu thang bộ, vậy nên dù anh có muốn hay không đều chỉ có thể đi qua trước mặt bốn người nhà họ Tô.
Mà hành lang rất ngắn, vài ba bước đã đi hết.
Không đợi Hạ Thiên Tường lên tiếng, Trần Ngọc Thuý đã đẩy ba người phía sau cùng lùi lại, không tự chủ được nhường lối đi cho anh.
Từ khi Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân ra, bà ta đến thở mạnh cũng không dám.
Sau đó tận mắt chứng kiến Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thân mật, bà ta gần như ngừng thở.
Có phải bà ta hoa mắt không, Tô Nhược Hân thật sự biết vu thuật rồi.
Tô Nhược Hân sử dụng vu thuật khiến cho Hạ Thiên Tường tìm được mình, sau đó Hạ Thiên Tường trúng vu thuật sẽ đi theo cô như cái đuôi, trong mắt anh lúc này chỉ còn lại Tô Nhược Hân.
Nhưng cho dù nhận định Hạ Thiên Tường như vậy, bà ta vẫn không dám tiến lên.
Trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân xuống lầu.
Sau đó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Người đàn ông lúc này đang ở thấp hơn một tầng so với tầng bọn họ đang ở, nhưng khi anh hơi ngước lên lại cho bà ta cảm giác anh đang cao nhạo nhìn bà ta từ trên cao xuống.
“Xuống đây.”
Giọng nói trầm thấp này cuối cùng cũng khiến Trần Ngọc Thuý hoàn hồn lại.
Sau đó bà ta ôm bụng đi xuống nhà.
Phía sau, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đương nhiên cũng bị khí thế mạnh mẽ của Hạ Thiên Tường làm cho khiếp sợ, không tự chủ được đi xuống theo.
Trong lúc chờ mấy người đi xuống, Hạ Thiên Tường đặt Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh, quay đầu quan sát cô cẩn thận từ đầu đến chân: “Có khó chịu chỗ nào không?”
“Không, tôi rất ổn.” Cô đánh vào bụng vài cái, cô tự dùng vài biện pháp nho nhỏ, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa.
“Có ai động vào chỗ nào trên người cô không?”
“Không, chúng tôi không có ai chạm vào Tô Nhược Hân cả. Con rể, chưa có ai động vào đâu, cậu không cần hỏi Tô Nhược Hân, tôi nói cho cậu là được rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó anh lấy điện thoại ra nói một câu: “Vào đây.”
Âm cuối của Hạ Thiên Tường vừa dứt, hai người mặc đồ đen nhanh chóng đi vào: “Cậu Hạ.”
“Lấy băng dính bịt miệng bà ta lại.” Hạ Thiên Tường chỉ tay vào Trần Ngọc Thuý, lạnh lùng ra lệnh.
“Đừng, đừng, con rể, dù cậu muốn cưới Tô Thanh Hà hay Tô Nhược Hân thì tôi đều là mẹ vợ của cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, Tô Nhược Hân sẽ hận cậu đấy.” Trần Ngọc Thuý hoảng loạn, nếu bị bịt miệng thì bà ta làm sao nói được nữa.
Hạ Thiên Tường chẳng thèm nhìn bà ta, trong mắt anh chỉ có Tô Nhược Hân, anh vòng qua eo cô, trong khoang mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người cô, anh lại hỏi: “Có ai chạm vào đâu trên người cô không?”
Anh chỉ nghe lời Tô Nhược Hân, còn những người khác anh đều khiến họ ngậm miệng.
“Có.” Tô Nhược Hân là cô gái thành thật, có là có, không là không.
“Ai đã chạm vào Tô Nhược Hân?”
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Bốn người trước mặt đều lắc đầu lia lịa.
Đặc biệt là Trần Ngọc Thuý, bà ta là người lắc nhanh nhất, mạnh nhất.
Bởi vì miệng bà ta đã bị người áo đen bịt lại.
“Trước nay Nhược Hân không nói dối, vậy tức là các người đang nói dói. Vả miệng.”
Nghe thấy câu này, bốn người đều ngừng lắc đầu, hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Tường.
“Em thật sự không chạm vào Tô Nhược Hân.” Tô Thanh Hà lên tiếng trước.
Tô Thanh Hà nói xong, Tô Kim Như cũng nói theo: “Tôi cũng không.”
Tô Cảnh Đình không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Trần Ngọc Thuý.
“Nếu không muốn tự vả thì cũng được thôi, Hạ Nhất Hạ Nhị, hai cậu làm đi.”
“Vâng thưa cậu Hạ.”
“Vâng.”
Hai người áo đen đồng thanh đáp, sau đó cất bước đều đặn đi về phía hai người gần nhất, một người là Trần Ngọc Thuý, một người là Tô Thanh Hà.
“Không… Không…” Tô Thanh Hà lắc đầu, cô ta đã sợ lắm rồi.
Trần Ngọc Thuý hoảng loạn lùi về sau, nhưng dù có lùi thế nào cũng không thể tránh được người đàn ông mặc đồ đen đang tới gần.
“Không được đánh tôi, tôi là mợ Hạ tương lai của các anh, Chủ tịch Lục đã thừa nhận rồi, bà cụ cũng biết, các anh không được đánh tôi.” Tô Thanh Hà hoảng sợ, cảm thấy hai người này như sứ giả đến từ địa ngục, có thể xé xác cô ta trong phút chốc.
Vì vậy cô ta cắn răng tuyên bố mình là mợ Hạ tương lai.
“Ha, mợ chủ nào của nhà họ Hạ?” Hạ Thiên Tường liếc nhìn với vẻ chế nhạo, ánh mắt như dao.
“Là Hạ… Hạ…” Nhưng Tô Thanh Hà nhìn Hạ Thiên Tường lại không thể nói ra được tên anh.
Cô ta có cảm giác nếu bây giờ mình dám nói ra tên Hạ Thiên Tường thì anh sẽ lột da cô ta ngay.
Vì vậy cô ta run lên, vô thức nói: “Cậu chủ nào của nhà họ Hạ cũng được.”
“Hờ, cô cả nhà họ Tô à, thật ngại quá, anh em cùng thế hệ với tôi của nhà họ Hạ muốn kết hôn đều phải được tôi ngầm đồng ý. Nhưng, trong từ điển của Hạ Thiên Tường tôi, cô không có khả năng trở thành mợ chủ của nhà họ Hạ đâu. Vả miệng.”
Hạ Nhất Hạ Nhị nghe tới đây thì lại tiến thêm bước nữa.
Bên kia, trên mặt Trần Ngọc Thuý đã chịu mấy cái tát liên tiếp, đã có năm dấu tay chồng lên nhau.
Tô Thanh Hà nhìn mà sợ hãi: “Tôi tự làm.” Cô ta tự tát mình ít ra còn có thể nhẹ tay hơn, nếu bị người đàn ông trước mặt này vả, e rằng ba ngày cũng không thể ra khỏi cửa.
Chắc chắn mặt sẽ sưng lên.
“Vả người tiếp theo.” Hạ Thiên Tường vừa chỉ huy vừa lơ đãng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân.
Lúc này, sự chú ý của Tô Nhược Hân đều đang dồn vào bốn người trước mặt, vậy nên cô không phát hiện tay mình đang bị Hạ Thiên Tường đùa nghịch, nhìn Tô Thanh Hà tự vả mặt mình, sự uất ức cả buổi tối đều đã tan biến gần hết.
“Tự tôi làm, tự tôi làm.” Tô Kim Như quan sát một lúc lâu rồi cũng học theo Tô Thanh Hà tự vả mặt mình.
Tô Cảnh Đình vẫn không lên tiếng.
Hạ Thiên Tường liếc nhìn, người áo đen bước tới.
Tô Cảnh Đình vẫn không nói.
Vì thế, người áo đen lần lượt để lại trên mặt ông ta vài dấu tay liên tiếp.
“Nói đi, rốt cuộc ai đã động vào Tô Nhược Hân?”
“Là mẹ tôi, bà ấy đã đánh Tô Nhược Hân, ba người chúng tôi chỉ nhấc người con bé lên để di chuyển thôi, không ai đánh nó cả.” Tô Kim Như đã sợ hãi phát khóc, vừa tát mình vừa khóc lóc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.