Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 64: Mày im miệng cho tao
Đông Tuyết
27/09/2022
Cuối cùng chỉ vì một câu nói kinh nguyệt của cô ta sẽ đến của Tô Nhược Hân.
Cô ta thật sự muốn nổi điên rồi.
Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, cô ta muốn giết chết Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta: “Chuyện này không phải do tôi, là do bà Trần mà.”
“Mày nói gì?” Tô Thanh Hà không tin nhìn sang Trần Ngọc Thuý: “Mẹ của tao sẽ không hại tao.”
“Vậy chị nói xem thịt dê, trứng cá, gà ác với cật lợn tối nay là ai mua? Chẳng lẽ không phải bà Trần mua à?” Tô Nhược Hân cười hỏi.
“Sao… Sao mày biết tao mua những thứ này?” Trần Ngọc Thuý tỏ vẻ khó tin, bà ta, Tô Kim Như và Tô Cảnh Đình cùng nhau đưa Tô Nhược Hân đến phòng này, lúc khiêng lên trên người cô còn bị trùm bao, hoàn toàn không thể nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp, không thể nào làm được.
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, các người ngửi kỹ xem, có phải mùi thịt dê cũng bay vào trong phòng rồi không? Biết bao lâu rồi mà mùi còn rất nồng đây.”
Mấy người khác nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, trong phòng này đúng là có mùi thịt dê, ngửi thêm một lần nữa, mùi gà ác cũng rất nồng, còn trứng cá và cật lợn, lúc nấu hai thứ này có lẽ sẽ ngửi thấy mùi, nhưng lúc này nó đã ở trong bụng bốn người, cho nên mùi cũng không nồng lắm.
Ngửi thấy mùi, Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như chợt im lặng.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn chưa chịu thôi: “Thế thì có gì chứ, bình thường bọn tao cũng thường ăn mấy món này, nếu đúng như lời mày nói, chẳng phải hôm nào tao cũng sẽ đến ngày sao? Nhưng tao cũng đâu có bị thế, tại sao mày vừa nói, tao lại đến tháng ngay được.”
“Đó là vì tối nay không đúng dịp, chị đến tháng là đáng đời.”
“Tô Nhược Hân, mày dám nguyền rủa tao ư?” Tô Thanh Hà bị chọc tức, vung tay tát một cái về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân là muốn phá hoại chuyện vui của cô ta, cô ta đứng đây mới một lúc đã cảm thấy kinh nguyệt tràn ra rồi, lúc này máu còn chảy xuống dọc bắp chân, nhỏ xuống sàn.
Cô ta chưa từng chật vật như thế bao giờ.
“Tôi đã nói là lỗi của bà Trần rồi, Tô Thanh Hà, chị vu oan cho tôi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh khỏi bạt tai của Tô Thanh Hà: “Nếu chị còn dám ra tay, tôi đảm bảo chị sẽ chảy nhiều máu hơn, nói không chừng tối này còn mất máu quá nhiều mà chết, đến lúc đó, chị biến thành ma cũng đừng trách tôi, một người sống như tôi cũng không để cho một con ma bắt nạt đâu.”
“Mày… Mày… Mày…” Tô Thanh Hà liên tục nói ba chữ mày, đã sợ đến mức tái cả mặt.
Vì lúc Tô Nhược Hân nói chuyện, cô ta thật sự chảy nhiều máu hơn.
Nhiều đến mức cô ta không dám đánh Tô Nhược Hân nữa.
Cô ta không muốn biến thành ma.
Thật sự không muốn biến thành ma.
Nghĩ đến việc có thể sẽ chết, cô ta thật sự muốn sụp đổ.
“Tô Nhược Hân, mày mau khám cho tao đi, đừng để tao chảy máu thêm nữa.” Tô Thanh Hà sắp sụp đổ cuối cùng cũng chịu hạ mình.
“Cởi trói.”
“Được được được, tao lập tức cởi trói cho mày.”
“Tô Thanh Hà, con đừng ngu ngốc, không thể cởi trói cho nó được, Hạ Thiên Tường sắp đến rồi, mau, không thể cởi trói cho nó, nếu cởi trói, tối nay chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.” Trần Ngọc Thuý nghiến răng nhìn đồng hồ đeo tay, Hạ Thiên Tường nói một tiếng nữa sẽ đến, bây giờ có lẽ sắp tới nơi rồi.
Tối nay bà ta thật sự đã mua rất nhiều thức ăn, còn chia làm hai phần.
Trước đó nấu một phần ăn trước với cả nhà, như vậy mới có sức tiến hành hành động tối nay.
Vì bọn họ không dám chắc Hạ Thiên Tường có ăn bàn ăn đó không.
Nếu anh không ăn, chẳng phải bốn người họ sẽ chết đói sao.
Mà Tô Thanh Hà tuyệt đối không thể nhịn đói được.
Muốn làm chuyện đó với Hạ Thiên Tường, không có sức thì sao mà làm?
Cho nên, bọn họ ăn trước một bữa.
Ăn no dễ hành động.
Không ngờ dùng bữa xong lại xảy ra chuyện.
Bây giờ đã sắp một tiếng trôi qua rồi.
Hạ Thiên Tường sắp đến nơi.
“Nhưng mẹ, con chảy máu quá nhiều, thật sự sắp chảy hết máu rồi.” Tô Thanh Hà cũng hiểu ý đồ của Trần Ngọc Thuý, muốn cô ta cố chiến đấu đẫm máu với Hạ Thiên Tường, nhưng cô ta cảm thấy thật sự không thể sống được đến lúc đó rồi.
Bây giờ cô ta có cảm giác cả người như bị hút khô vậy.
“Đính đong…” Chuông cửa reo lên.
Bốn người trong phòng hoảng hốt.
Trần Ngọc Thuý mặc kệ cảm giác đau đớn, lập tức đứng dậy: “Mau bịt miệng nó lại, Tô Thanh Hà, con mau trở về phòng của con đi.”
“Ha ha, đây mới là phòng của Tô Thanh Hà mà.” Tô Nhược Hân hờ hững nói, khác với sự hoảng hốt của bốn người, lúc này cô vô cùng bình tĩnh.
Tiếng chuông cửa vang lên rất đúng lúc.
Cô vốn lo lắng rằng Hạ Thiên Tường sẽ không đến, không ngờ anh đã đến rồi.
Chỉ với một tin nhắn gửi đến bằng điện thoại của cô, anh đã bất chấp tất cả mà đến đây.
Nghĩ thế, cô thầm thấy ấm áp, cảm thấy không có gì phải sợ nữa cả.
“Tô Nhược Hân, mày im miệng cho tao, đây là phòng của mày, phòng của mày là phòng của tao.” Tô Thanh Hà lại xé một miếng băng dính dán lên miệng Tô Nhược Hân, sau đó xoay người chạy ra ngoài, cô ta muốn thay băng vệ sinh.
Trần Ngọc Thuý cũng cố gắng đi ra ngoài.
Sau bà ta, Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như cũng chịu đau đi ra.
Phòng của Tô Thanh Hà lại nhanh chóng tối sầm.
Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân lại không lo lắng chút nào.
Cô nằm im trên giường, trong lòng như vang lên một ca khúc.
Hạ Thiên Tường đến rồi, anh chính là khúc ca vui vẻ trong lòng cô.
Dưới lầu.
Trần Ngọc Thuý cầm lấy điện thoại có hình bên cạnh cửa lên: “Xin chào, có phải là cậu Hạ không?”
“Phải.” Giọng nói lạnh lùng không có chút hơi ấm vang lên, Hạ Thiên Tường đến thật rồi.
Trong bóng tối, Bugatti màu đen trông có vẻ còn thần bí hơn.
Chỉ một chữ đã khiến Trần Ngọc Thuý hơi run rẩy, bà ta xoay người nhìn Tô Cảnh Đình, mới thoáng yên tâm: “Tôi sẽ mở cửa ngay, mời vào, mời vào.”
Cửa mở ra.
Bugatti Veyron chạy vào.
Trần Ngọc Thuý đột nhiên nheo mắt, kéo lấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như: “Hai người mau lên lầu nhốt Tô Nhược Hân vào trong tủ quần áo ở phòng nó, dù Hạ Thiên Tường muốn tìm người, chắc chắn cũng không ngờ rằng Tô Nhược Hân lại ở trong phòng của chính nó, nhanh lên.”
“Được.”
“Đợi đã.” Nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như lên cầu thang, Trần Ngọc Thuý lại nói: “Nói với Tô Nhược Hân, nếu nó dám tiết lộ chuyện tối nay, tôi sẽ khiến nó cả đời không thể gặp lại Ngọc Linh và Kiều Mạch, tôi nói được làm được.”
Tô Nhược Hân thân thiết với Trần Ngọc Linh nhất, lần trước Tô Thanh Hà đã lợi dụng Kiều Mạch ép Tô Nhược Hân đến nhà họ Hạ, chuyện này Tô Thanh Hà đã nói với bà ta, đương nhiên bà ta có nhớ.
Dù bà ta tin tưởng vào khả năng phục vụ đàn ông của Tô Thanh Hà.
Nhưng nhốt Tô Nhược Hân vào trong tủ quần áo của cô cũng là để tránh chuyện bất ngờ xảy ra.
Mọi chuyện đều phải tính toán, để lại đường lui cho mình.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không đoán được rằng Tô Nhược Hân ở ngày trong phòng mà anh và Tô Thanh Hà làm chuyện kia.
“Được.” Tô Cảnh Đình gật đầu, đi lên lầu cùng với Tô Kim Như.
Cô ta thật sự muốn nổi điên rồi.
Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, cô ta muốn giết chết Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta: “Chuyện này không phải do tôi, là do bà Trần mà.”
“Mày nói gì?” Tô Thanh Hà không tin nhìn sang Trần Ngọc Thuý: “Mẹ của tao sẽ không hại tao.”
“Vậy chị nói xem thịt dê, trứng cá, gà ác với cật lợn tối nay là ai mua? Chẳng lẽ không phải bà Trần mua à?” Tô Nhược Hân cười hỏi.
“Sao… Sao mày biết tao mua những thứ này?” Trần Ngọc Thuý tỏ vẻ khó tin, bà ta, Tô Kim Như và Tô Cảnh Đình cùng nhau đưa Tô Nhược Hân đến phòng này, lúc khiêng lên trên người cô còn bị trùm bao, hoàn toàn không thể nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp, không thể nào làm được.
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, các người ngửi kỹ xem, có phải mùi thịt dê cũng bay vào trong phòng rồi không? Biết bao lâu rồi mà mùi còn rất nồng đây.”
Mấy người khác nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, trong phòng này đúng là có mùi thịt dê, ngửi thêm một lần nữa, mùi gà ác cũng rất nồng, còn trứng cá và cật lợn, lúc nấu hai thứ này có lẽ sẽ ngửi thấy mùi, nhưng lúc này nó đã ở trong bụng bốn người, cho nên mùi cũng không nồng lắm.
Ngửi thấy mùi, Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như chợt im lặng.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn chưa chịu thôi: “Thế thì có gì chứ, bình thường bọn tao cũng thường ăn mấy món này, nếu đúng như lời mày nói, chẳng phải hôm nào tao cũng sẽ đến ngày sao? Nhưng tao cũng đâu có bị thế, tại sao mày vừa nói, tao lại đến tháng ngay được.”
“Đó là vì tối nay không đúng dịp, chị đến tháng là đáng đời.”
“Tô Nhược Hân, mày dám nguyền rủa tao ư?” Tô Thanh Hà bị chọc tức, vung tay tát một cái về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân là muốn phá hoại chuyện vui của cô ta, cô ta đứng đây mới một lúc đã cảm thấy kinh nguyệt tràn ra rồi, lúc này máu còn chảy xuống dọc bắp chân, nhỏ xuống sàn.
Cô ta chưa từng chật vật như thế bao giờ.
“Tôi đã nói là lỗi của bà Trần rồi, Tô Thanh Hà, chị vu oan cho tôi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh khỏi bạt tai của Tô Thanh Hà: “Nếu chị còn dám ra tay, tôi đảm bảo chị sẽ chảy nhiều máu hơn, nói không chừng tối này còn mất máu quá nhiều mà chết, đến lúc đó, chị biến thành ma cũng đừng trách tôi, một người sống như tôi cũng không để cho một con ma bắt nạt đâu.”
“Mày… Mày… Mày…” Tô Thanh Hà liên tục nói ba chữ mày, đã sợ đến mức tái cả mặt.
Vì lúc Tô Nhược Hân nói chuyện, cô ta thật sự chảy nhiều máu hơn.
Nhiều đến mức cô ta không dám đánh Tô Nhược Hân nữa.
Cô ta không muốn biến thành ma.
Thật sự không muốn biến thành ma.
Nghĩ đến việc có thể sẽ chết, cô ta thật sự muốn sụp đổ.
“Tô Nhược Hân, mày mau khám cho tao đi, đừng để tao chảy máu thêm nữa.” Tô Thanh Hà sắp sụp đổ cuối cùng cũng chịu hạ mình.
“Cởi trói.”
“Được được được, tao lập tức cởi trói cho mày.”
“Tô Thanh Hà, con đừng ngu ngốc, không thể cởi trói cho nó được, Hạ Thiên Tường sắp đến rồi, mau, không thể cởi trói cho nó, nếu cởi trói, tối nay chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.” Trần Ngọc Thuý nghiến răng nhìn đồng hồ đeo tay, Hạ Thiên Tường nói một tiếng nữa sẽ đến, bây giờ có lẽ sắp tới nơi rồi.
Tối nay bà ta thật sự đã mua rất nhiều thức ăn, còn chia làm hai phần.
Trước đó nấu một phần ăn trước với cả nhà, như vậy mới có sức tiến hành hành động tối nay.
Vì bọn họ không dám chắc Hạ Thiên Tường có ăn bàn ăn đó không.
Nếu anh không ăn, chẳng phải bốn người họ sẽ chết đói sao.
Mà Tô Thanh Hà tuyệt đối không thể nhịn đói được.
Muốn làm chuyện đó với Hạ Thiên Tường, không có sức thì sao mà làm?
Cho nên, bọn họ ăn trước một bữa.
Ăn no dễ hành động.
Không ngờ dùng bữa xong lại xảy ra chuyện.
Bây giờ đã sắp một tiếng trôi qua rồi.
Hạ Thiên Tường sắp đến nơi.
“Nhưng mẹ, con chảy máu quá nhiều, thật sự sắp chảy hết máu rồi.” Tô Thanh Hà cũng hiểu ý đồ của Trần Ngọc Thuý, muốn cô ta cố chiến đấu đẫm máu với Hạ Thiên Tường, nhưng cô ta cảm thấy thật sự không thể sống được đến lúc đó rồi.
Bây giờ cô ta có cảm giác cả người như bị hút khô vậy.
“Đính đong…” Chuông cửa reo lên.
Bốn người trong phòng hoảng hốt.
Trần Ngọc Thuý mặc kệ cảm giác đau đớn, lập tức đứng dậy: “Mau bịt miệng nó lại, Tô Thanh Hà, con mau trở về phòng của con đi.”
“Ha ha, đây mới là phòng của Tô Thanh Hà mà.” Tô Nhược Hân hờ hững nói, khác với sự hoảng hốt của bốn người, lúc này cô vô cùng bình tĩnh.
Tiếng chuông cửa vang lên rất đúng lúc.
Cô vốn lo lắng rằng Hạ Thiên Tường sẽ không đến, không ngờ anh đã đến rồi.
Chỉ với một tin nhắn gửi đến bằng điện thoại của cô, anh đã bất chấp tất cả mà đến đây.
Nghĩ thế, cô thầm thấy ấm áp, cảm thấy không có gì phải sợ nữa cả.
“Tô Nhược Hân, mày im miệng cho tao, đây là phòng của mày, phòng của mày là phòng của tao.” Tô Thanh Hà lại xé một miếng băng dính dán lên miệng Tô Nhược Hân, sau đó xoay người chạy ra ngoài, cô ta muốn thay băng vệ sinh.
Trần Ngọc Thuý cũng cố gắng đi ra ngoài.
Sau bà ta, Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như cũng chịu đau đi ra.
Phòng của Tô Thanh Hà lại nhanh chóng tối sầm.
Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân lại không lo lắng chút nào.
Cô nằm im trên giường, trong lòng như vang lên một ca khúc.
Hạ Thiên Tường đến rồi, anh chính là khúc ca vui vẻ trong lòng cô.
Dưới lầu.
Trần Ngọc Thuý cầm lấy điện thoại có hình bên cạnh cửa lên: “Xin chào, có phải là cậu Hạ không?”
“Phải.” Giọng nói lạnh lùng không có chút hơi ấm vang lên, Hạ Thiên Tường đến thật rồi.
Trong bóng tối, Bugatti màu đen trông có vẻ còn thần bí hơn.
Chỉ một chữ đã khiến Trần Ngọc Thuý hơi run rẩy, bà ta xoay người nhìn Tô Cảnh Đình, mới thoáng yên tâm: “Tôi sẽ mở cửa ngay, mời vào, mời vào.”
Cửa mở ra.
Bugatti Veyron chạy vào.
Trần Ngọc Thuý đột nhiên nheo mắt, kéo lấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như: “Hai người mau lên lầu nhốt Tô Nhược Hân vào trong tủ quần áo ở phòng nó, dù Hạ Thiên Tường muốn tìm người, chắc chắn cũng không ngờ rằng Tô Nhược Hân lại ở trong phòng của chính nó, nhanh lên.”
“Được.”
“Đợi đã.” Nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như lên cầu thang, Trần Ngọc Thuý lại nói: “Nói với Tô Nhược Hân, nếu nó dám tiết lộ chuyện tối nay, tôi sẽ khiến nó cả đời không thể gặp lại Ngọc Linh và Kiều Mạch, tôi nói được làm được.”
Tô Nhược Hân thân thiết với Trần Ngọc Linh nhất, lần trước Tô Thanh Hà đã lợi dụng Kiều Mạch ép Tô Nhược Hân đến nhà họ Hạ, chuyện này Tô Thanh Hà đã nói với bà ta, đương nhiên bà ta có nhớ.
Dù bà ta tin tưởng vào khả năng phục vụ đàn ông của Tô Thanh Hà.
Nhưng nhốt Tô Nhược Hân vào trong tủ quần áo của cô cũng là để tránh chuyện bất ngờ xảy ra.
Mọi chuyện đều phải tính toán, để lại đường lui cho mình.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không đoán được rằng Tô Nhược Hân ở ngày trong phòng mà anh và Tô Thanh Hà làm chuyện kia.
“Được.” Tô Cảnh Đình gật đầu, đi lên lầu cùng với Tô Kim Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.