Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 100: Nghiện rồi
Đông Tuyết
06/10/2022
Phải đó, chỉ có một chút.
Một chút ít đến không thể thấy.
Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.
Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.
Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.
Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.
Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…
Tô Nhược Hân ngây người.
Cô không biết nói gì nữa.
Cũng không nói chuyện được.
Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.
Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.
Sau là mạnh mẽ.
Giống như đang trừng phạt vậy.
Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.
Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.
Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.
“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”
Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…
Anh còn nghiện nữa chứ.
Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.
Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.
Nhưng không phải cô.
Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.
Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.
Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.
“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.
Nhưng anh mới đi qua đó, đã phát hiện cô gái vừa nãy còn đứng ở cửa xe ghế phụ đã không thấy đâu nữa: “Nhược Hân…”
Nhược Hân đã nhanh như bay từ đuôi xe vòng lên ghế lái.
Phải đó, Hạ Thiên Tường là đi, còn cô là chạy.
Chạy như bay qua đó.
Đợi khi Hạ Thiên Tường phát hiện ra cô, cô đã khởi động xe, chuẩn bị lùi xe, chuẩn bị quay đầu lái xe về thành phố T rồi.
Nhưng, cô chỉ lùi xe mấy giây, đã toát mồ hôi lạnh rồi.
Cô từng nhìn người khác lái xe.
Từng nhìn rất nhiều lần.
Mỗi lần ngồi xe người khác, lúc nhàn rỗi, là rất thích nhìn người khác lái xe.
Nhưng, bản thân cô không hề có bằng lái xe, cũng chưa từng lái xe.
Cô là một học sinh trung học, thêm nữa Tô Cảnh Đình cũng không có ý định tặng xe cho cô, thế nên, cô không nộp nổi học phí, vốn không có bằng lái xe.
Đến thời khắc này, cô mới biết lái xe thật sự hoàn toàn khác biệt với nhìn người ta lái xe.
Nhìn thấy đuôi xe sắp đâm vào sườn dốc trên đường cái, Tô Nhược Hân hoảng rồi.
“Hạ Thiên Tường, mau giúp tôi dừng xe, nhanh lên.”
Người đàn ông sải hai bước vòng trở lại, giơ cánh tay vào xe kéo mạnh bánh lái, sáu đó chỉ huy Tô Nhược Hân giẫm phanh xe.
Lại dừng xe.
Khoảnh khắc xe dừng lại, Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.
Cô quá sợ hãi.
Cả người cứng đờ dựa vào ghế, gương mặt bé nhỏ vốn đã trắng bệch, lại càng trắng hơn.
Hít thở từng hơi từng hơi.
Đợi khi nhịp thở đều đặn, cửa xe cũng mở ra, Hạ Thiên Tường giơ tay định bế cô, chuẩn bị đưa cô trở lại ghế phụ.
Nhưng tay của anh mới chạm đến eo của Tô Nhược Hân, đã nghe thấy tiếng khóc “oa” của cô gái.
Tiếng khóc rất ấm ức, rất tủi thân.
Khóc kinh thiên động địa.
Cảm giác cả vùng sơn dã này đều là tiếng khóc của cô.
Hạ Thiên Tường phút chốt hoảng loạn, đôi tay giơ ra cũng không dám bế Tô Nhược Hân nữa, tuy rằng đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, nhưng thần thái giữa đôi lông mày lại thể hiện tất cả.
Một khi đối mặt với Tô Nhược Hân bật khóc, anh hoàn toàn đầu hàng.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, anh ngây người đứng ở đó: “Nhược Hân, không khóc nữa, nhé?”
“Anh bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân vừa khóc vừa gào.
“Không… không bắt nạt nữa.”
“Anh lại còn hôn tôi.”
“Không… không hôn nữa.”
“Lúc nãy vì sao không để ý đến tôi?”
“Sau này để ý.”
“Đến đây làm gì?” Cô không thích nơi này, lạnh lẽo hoang vu, khiến cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh.
Cảnh tượng anh nằm thẳng đờ ở đó, tuy rằng lúc đó cũng là gương mặt anh tuấn này, nhưng chỉ cần nhớ đến, cô sẽ sợ hãi.
Sợ anh lần nữa ngủ gục như vậy, không tỉnh lại nữa.
“Nghỉ… nghỉ dưỡng.”
“Nghỉ dưỡng? Đến vùng núi này nghỉ dưỡng?” Tô Nhược Hân quên cả khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường, thì ra con đường nhựa này không phải sửa bừa, trên núi này còn có khu nghỉ dưỡng?”
“Ừm, là nghỉ dưỡng.”
Một người đàn ông lạnh lùng ngang ngược, thời khắc này giống như học sinh tiểu học, đứng trước mặt Tô Nhược Hân.
Giống như anh đã làm chuyện gì khiến cô không thể tha thứ được vậy.
Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường trước tiên, rồi lại nhìn bánh lái phía trước.
Sau đó lặng lẽ xuống xe, đẩy Hạ Thiên Tường ra, mở cửa xe phía sau: “Anh lái đi.”
“Được.” Lần nữa trở thành tài xế chuyên chức, Hạ Thiên Tường khởi động xe, đồng thời, ánh mắt nhìn người con gái phía sau qua gương chiếu hậu.
Cô yên lặng ngồi ở đó, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Chiếc Bugatti tiếp tục đi lên trên núi.
Cho đến khi con đường nhựa trước mặt mở rộng ra, cho đến khi chiếc Bugatti lái vào chiếc cửa lớn ở cuối con đường nhựa, Tô Nhược Hân mới thu hồi tầm mắt, nhìn về căn biệt thự giữa núi như một tòa thành ở trước xe.
“Không phải khu nghỉ dưỡng à?” Thì ra chỉ là một biệt thự nghỉ dưỡng trong núi tư nhân.
“Không phải.”
Chỉ một câu này, Tô Nhược Hân không gặng hỏi thêm nữa.
Đợi chiếc Bugatti dừng lại, Tô Nhược Hân xuống xe trước, quay đầu nhìn con đường núi uốn lượn lúc nãy vừa đi qua, cảm giác giống như một giấc mộng, con đường họ vừa đi qua nhất định không uốn lượn như thế.
Nhưng sự thật là rất uốn lượn, giống như hình con rắn vậy.
Thấy cô đứng đó bất động, Hạ Thiên Tường bước lên, muốn bế cô, nhưng vừa giơ tay ra lại thấy ánh mắt cô bỗng nhiên quay lại, dừng lại ở đó: “Vào đi.”
“Bên trong có gì ăn không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn đồ nướng, có không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn vịt nướng, có không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn dimsum, giống như dimsum ở nhà anh vậy, có không?”
“Có.”
“Tôi còn muốn ăn cháo, cháo thịt trứng bắc thảo bí ngô, vẫn ăn nửa bát.”
“Đều có.”
Anh còn chưa dứt lời, cô gái phía trước đã chạy vọt đi rất xa, chớp mắt xông vào biệt thự.
Căn biệt thự hào hoa xây dựng giữa núi, bắt đầu xây dựng tường bao cao ba mét từ eo núi, trên tường bao còn có cả lưới điện.
Trên lưới điện còn lắp đặt vô số camera,
Còn là camera ẩn.
Thế nên, nơi này rất an toàn.
Tô Nhược Hân đẩy cánh cửa kính ra.
Tương rẳng nơi này nhất định nhất định trang hoàng gần giống như căn biệt thự giữa núi của nhà họ Hoàng.
Nhưng khi bước vào, vẫn ngây người.
Nói đúng ra, phong cách trang trí của nơi này hoàn toàn khác với những nơi có liên quan đến Hạ Thiên Tường mà cô từng gặp.
Lại là màu hồng.
Trang hoàng đúng phong cách thiếu nữ.
Tô Nhược Hân quay người: “Biệt thự của anh?”
Một chút ít đến không thể thấy.
Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.
Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.
Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.
Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.
Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…
Tô Nhược Hân ngây người.
Cô không biết nói gì nữa.
Cũng không nói chuyện được.
Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.
Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.
Sau là mạnh mẽ.
Giống như đang trừng phạt vậy.
Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.
Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.
Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.
“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”
Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…
Anh còn nghiện nữa chứ.
Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.
Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.
Nhưng không phải cô.
Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.
Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.
Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.
“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.
Nhưng anh mới đi qua đó, đã phát hiện cô gái vừa nãy còn đứng ở cửa xe ghế phụ đã không thấy đâu nữa: “Nhược Hân…”
Nhược Hân đã nhanh như bay từ đuôi xe vòng lên ghế lái.
Phải đó, Hạ Thiên Tường là đi, còn cô là chạy.
Chạy như bay qua đó.
Đợi khi Hạ Thiên Tường phát hiện ra cô, cô đã khởi động xe, chuẩn bị lùi xe, chuẩn bị quay đầu lái xe về thành phố T rồi.
Nhưng, cô chỉ lùi xe mấy giây, đã toát mồ hôi lạnh rồi.
Cô từng nhìn người khác lái xe.
Từng nhìn rất nhiều lần.
Mỗi lần ngồi xe người khác, lúc nhàn rỗi, là rất thích nhìn người khác lái xe.
Nhưng, bản thân cô không hề có bằng lái xe, cũng chưa từng lái xe.
Cô là một học sinh trung học, thêm nữa Tô Cảnh Đình cũng không có ý định tặng xe cho cô, thế nên, cô không nộp nổi học phí, vốn không có bằng lái xe.
Đến thời khắc này, cô mới biết lái xe thật sự hoàn toàn khác biệt với nhìn người ta lái xe.
Nhìn thấy đuôi xe sắp đâm vào sườn dốc trên đường cái, Tô Nhược Hân hoảng rồi.
“Hạ Thiên Tường, mau giúp tôi dừng xe, nhanh lên.”
Người đàn ông sải hai bước vòng trở lại, giơ cánh tay vào xe kéo mạnh bánh lái, sáu đó chỉ huy Tô Nhược Hân giẫm phanh xe.
Lại dừng xe.
Khoảnh khắc xe dừng lại, Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.
Cô quá sợ hãi.
Cả người cứng đờ dựa vào ghế, gương mặt bé nhỏ vốn đã trắng bệch, lại càng trắng hơn.
Hít thở từng hơi từng hơi.
Đợi khi nhịp thở đều đặn, cửa xe cũng mở ra, Hạ Thiên Tường giơ tay định bế cô, chuẩn bị đưa cô trở lại ghế phụ.
Nhưng tay của anh mới chạm đến eo của Tô Nhược Hân, đã nghe thấy tiếng khóc “oa” của cô gái.
Tiếng khóc rất ấm ức, rất tủi thân.
Khóc kinh thiên động địa.
Cảm giác cả vùng sơn dã này đều là tiếng khóc của cô.
Hạ Thiên Tường phút chốt hoảng loạn, đôi tay giơ ra cũng không dám bế Tô Nhược Hân nữa, tuy rằng đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, nhưng thần thái giữa đôi lông mày lại thể hiện tất cả.
Một khi đối mặt với Tô Nhược Hân bật khóc, anh hoàn toàn đầu hàng.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, anh ngây người đứng ở đó: “Nhược Hân, không khóc nữa, nhé?”
“Anh bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân vừa khóc vừa gào.
“Không… không bắt nạt nữa.”
“Anh lại còn hôn tôi.”
“Không… không hôn nữa.”
“Lúc nãy vì sao không để ý đến tôi?”
“Sau này để ý.”
“Đến đây làm gì?” Cô không thích nơi này, lạnh lẽo hoang vu, khiến cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh.
Cảnh tượng anh nằm thẳng đờ ở đó, tuy rằng lúc đó cũng là gương mặt anh tuấn này, nhưng chỉ cần nhớ đến, cô sẽ sợ hãi.
Sợ anh lần nữa ngủ gục như vậy, không tỉnh lại nữa.
“Nghỉ… nghỉ dưỡng.”
“Nghỉ dưỡng? Đến vùng núi này nghỉ dưỡng?” Tô Nhược Hân quên cả khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường, thì ra con đường nhựa này không phải sửa bừa, trên núi này còn có khu nghỉ dưỡng?”
“Ừm, là nghỉ dưỡng.”
Một người đàn ông lạnh lùng ngang ngược, thời khắc này giống như học sinh tiểu học, đứng trước mặt Tô Nhược Hân.
Giống như anh đã làm chuyện gì khiến cô không thể tha thứ được vậy.
Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường trước tiên, rồi lại nhìn bánh lái phía trước.
Sau đó lặng lẽ xuống xe, đẩy Hạ Thiên Tường ra, mở cửa xe phía sau: “Anh lái đi.”
“Được.” Lần nữa trở thành tài xế chuyên chức, Hạ Thiên Tường khởi động xe, đồng thời, ánh mắt nhìn người con gái phía sau qua gương chiếu hậu.
Cô yên lặng ngồi ở đó, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Chiếc Bugatti tiếp tục đi lên trên núi.
Cho đến khi con đường nhựa trước mặt mở rộng ra, cho đến khi chiếc Bugatti lái vào chiếc cửa lớn ở cuối con đường nhựa, Tô Nhược Hân mới thu hồi tầm mắt, nhìn về căn biệt thự giữa núi như một tòa thành ở trước xe.
“Không phải khu nghỉ dưỡng à?” Thì ra chỉ là một biệt thự nghỉ dưỡng trong núi tư nhân.
“Không phải.”
Chỉ một câu này, Tô Nhược Hân không gặng hỏi thêm nữa.
Đợi chiếc Bugatti dừng lại, Tô Nhược Hân xuống xe trước, quay đầu nhìn con đường núi uốn lượn lúc nãy vừa đi qua, cảm giác giống như một giấc mộng, con đường họ vừa đi qua nhất định không uốn lượn như thế.
Nhưng sự thật là rất uốn lượn, giống như hình con rắn vậy.
Thấy cô đứng đó bất động, Hạ Thiên Tường bước lên, muốn bế cô, nhưng vừa giơ tay ra lại thấy ánh mắt cô bỗng nhiên quay lại, dừng lại ở đó: “Vào đi.”
“Bên trong có gì ăn không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn đồ nướng, có không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn vịt nướng, có không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn dimsum, giống như dimsum ở nhà anh vậy, có không?”
“Có.”
“Tôi còn muốn ăn cháo, cháo thịt trứng bắc thảo bí ngô, vẫn ăn nửa bát.”
“Đều có.”
Anh còn chưa dứt lời, cô gái phía trước đã chạy vọt đi rất xa, chớp mắt xông vào biệt thự.
Căn biệt thự hào hoa xây dựng giữa núi, bắt đầu xây dựng tường bao cao ba mét từ eo núi, trên tường bao còn có cả lưới điện.
Trên lưới điện còn lắp đặt vô số camera,
Còn là camera ẩn.
Thế nên, nơi này rất an toàn.
Tô Nhược Hân đẩy cánh cửa kính ra.
Tương rẳng nơi này nhất định nhất định trang hoàng gần giống như căn biệt thự giữa núi của nhà họ Hoàng.
Nhưng khi bước vào, vẫn ngây người.
Nói đúng ra, phong cách trang trí của nơi này hoàn toàn khác với những nơi có liên quan đến Hạ Thiên Tường mà cô từng gặp.
Lại là màu hồng.
Trang hoàng đúng phong cách thiếu nữ.
Tô Nhược Hân quay người: “Biệt thự của anh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.