Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc
Chương 15
Y Ngưng Hữu Tình
02/06/2023
Tại ngã tư sân bay đã xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng . Hai chiếc xe va chạm mạnh , thảm hại . Một hộ thanh niên tử vong tại chỗ , một thanh niên bất tỉnh nhân sự ... "
°°°°°°
Dòng người trong bệnh viện đông nghịch , ai nấy đều bận rộn làm việc của mình . Lúc Phó Luật đi tới bệnh viện Phó Tử Hiên đã được đưa vô phòng phẫu thuật . Ông ngồi trên ghế bàn tay run rẫy hướng mắt về phía phòng phẫu thuật .
Từng phút từng giây trôi qua , một tiếng , hai tiếng , ba tiếng , bốn tiếng ... Phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra .
Ông vội vàng đi tới , giọng run rẫy :" Con trai tôi ? "
Bác sĩ nặng nề lắc đầu :" Tuy tính mạng không còn nguy hiểm nhưng vụ tai nạn rất nghiêm trọng khiến bệnh nhân nhiều chỗ có vết thương , phần đầu va chạm mạnh và để lại máu bầm . Quan trọng là phần mắt ... Có lẽ bệnh nhân sẽ sống trong bóng tối suốt đời . "
Không khí trở nên im ắng , lời nói như một cú đấm khiến mặt ông tím tái .
Trong hành lang tĩnh lặng , mọi người đều hối hả làm việc mình chỉ có mình ông lặng lẽ đứng đó , cô đơn và tuyệt vọng .
Hoàng hôn dần buông xuống , ánh mặt trời chiếu rọi căn phòng .
Dì Lan bưng chén canh cho Ông , ngồi xuống bên cạnh giường bệnh .
" Nước ... " Giọng nói lạc đi yếu ớt vang lên trong phòng im tĩnh . Phó Luật chạy tới bên cạnh giường :" Tử Hiên ! "
Dì Lan vội vàng rót nước cho anh :" Cậu chủ , nước nước đây . "
Nước làm cổ họng anh dịu lại , anh mơ màng mở mắt ra nhưng xung quanh không một chút ánh sáng .
" Bố , con không nhìn thấy gì cả . Tại sao không mở đèn ? "
Cổ họng hai người nghẹn lại , Phó Luật nghẹn ngào lên tiếng :" Bố không có tắt đèn ."
Không gian lặng im , không ai nói một lời chỉ có những tiếng thở nặng nề . Vẻ mặt anh đông cứng lại , đôi mắt nhìn xung quanh nhưng anh lại không thấy gì cả ...
Phó Tử Hiên nhắm mắt lại , giọt nước mắt chợt rơi trên khóe mi . Trái tim vỡ vụn , quặn đau :" Con muốn ngủ ... "
Phó Luật cùng Dì Lan ra khỏi bệnh viện mướn y tá đặc biệt chăm sóc cho anh . Hốc mắt bà đỏ hoe :" Chúng ta có cần báo cho cô chủ không ? "
Phó Luật nhìn cảnh vật bên ngoài , ánh mắt xa thẳm , buồn rầu :" Không ... Để Ngôn Ngôn an tâm du học bên đó . "
°°°°°°
Mùa thu lá vàng khẽ rơi , những giọt mưa tích tắc rơi trên lá . Cô bạn kí túc xá chạy vào :" Ngôn Ngôn , Vũ Kình của cậu tới rước . "
Hạ Tử Ngôn mỉm cười lấy túi xách chạy ra ngoài . Từ xa cô đã thấy bóng lưng rộng của anh , Trịnh Vũ Kình quay lưng lại xòe hai tay ra đi tới ôm cô vào lòng .
Hai người như những đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên con đường dài của trường . Trịnh Vũ Kình ôm eo cô :" Đã hai tháng chúng ta qua đây nhỉ ? Tối qua mẹ anh bảo tết về , mẹ muốn gặp con dâu . "
Gương mặt Hạ Tử Ngôn thoáng chốc đỏ bừng lên , trong lòng ngọt ngào :" Ồ , anh nói với ai nhỉ ? "
Hai người vừa nói vừa cười , Hạ Tử Ngôn nắm chặt bàn tay Trịnh Vũ Kình . Cuộc tình này không có tình yêu nhưng cô sẽ cố gắng yêu anh , thương anh . Một ngày nào đó , trong tim cô chỉ có " Trịnh Vũ Kình " chứ không phải " Phó Tử Hiên " .
Nhất định ...
Nơi này hạnh phúc nơi ấy bi thương ...
*Biệt thự Phó gia .
Với những ngày không ánh sáng , Phó Tử Hiên đã làm quen không cần sự giúp đỡ của ai . Anh không còn đến trường , đến công ty làm phó tổng giám đốc , bên cạnh có một thư ký giúp anh đọc chữ .
Tuy đôi mắt anh bị mù nhưng trí tuệ của anh khiến nhiều người khâm phục , chỉ trong một tháng anh đã giúp công ty ký được nhiều bản hợp đồng lớn .
Phó Tử Hiên ngồi trong phòng làm việc nghe thám tử báo cáo về cô . " Hạ tiểu thư không gặp trở ngại gì cả , bạn bè ai cũng đối xử tốt với cô . Anh Trịnh rất tốt với Hạ tiểu thư , Phó Tổng yên tâm ạ ! Tôi nhất định sẽ cho người theo dõi , âm thầm bảo vệ tiểu thư . "
Phó Tử Hiên ngật đầu ra hiệu cho họ ra ngoài . Mặt nạ lạnh lùng , nghiêm khắc khi nãy tháo bỏ thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi của anh .
Sau khi cô đi chỉ còn mình anh trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo và tình yêu chôn vùn dưới láy lòng . Ngôn Ngôn , anh đã từng cố gắng bỏ đi thân phận của một anh trai để yêu em , đã từng tưởng tượng sẽ bên cạnh em suốt đời ...
Nhưng bây giờ , anh không có tư cách ... Anh không thể làm bất cứ việc gì cho em chỉ có thể lặng lẽ nhờ người bảo vệ em .
Chẳng cầu mong ở bên em , chỉ mong em hạnh phúc ...
°°°°°°
Dòng người trong bệnh viện đông nghịch , ai nấy đều bận rộn làm việc của mình . Lúc Phó Luật đi tới bệnh viện Phó Tử Hiên đã được đưa vô phòng phẫu thuật . Ông ngồi trên ghế bàn tay run rẫy hướng mắt về phía phòng phẫu thuật .
Từng phút từng giây trôi qua , một tiếng , hai tiếng , ba tiếng , bốn tiếng ... Phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra .
Ông vội vàng đi tới , giọng run rẫy :" Con trai tôi ? "
Bác sĩ nặng nề lắc đầu :" Tuy tính mạng không còn nguy hiểm nhưng vụ tai nạn rất nghiêm trọng khiến bệnh nhân nhiều chỗ có vết thương , phần đầu va chạm mạnh và để lại máu bầm . Quan trọng là phần mắt ... Có lẽ bệnh nhân sẽ sống trong bóng tối suốt đời . "
Không khí trở nên im ắng , lời nói như một cú đấm khiến mặt ông tím tái .
Trong hành lang tĩnh lặng , mọi người đều hối hả làm việc mình chỉ có mình ông lặng lẽ đứng đó , cô đơn và tuyệt vọng .
Hoàng hôn dần buông xuống , ánh mặt trời chiếu rọi căn phòng .
Dì Lan bưng chén canh cho Ông , ngồi xuống bên cạnh giường bệnh .
" Nước ... " Giọng nói lạc đi yếu ớt vang lên trong phòng im tĩnh . Phó Luật chạy tới bên cạnh giường :" Tử Hiên ! "
Dì Lan vội vàng rót nước cho anh :" Cậu chủ , nước nước đây . "
Nước làm cổ họng anh dịu lại , anh mơ màng mở mắt ra nhưng xung quanh không một chút ánh sáng .
" Bố , con không nhìn thấy gì cả . Tại sao không mở đèn ? "
Cổ họng hai người nghẹn lại , Phó Luật nghẹn ngào lên tiếng :" Bố không có tắt đèn ."
Không gian lặng im , không ai nói một lời chỉ có những tiếng thở nặng nề . Vẻ mặt anh đông cứng lại , đôi mắt nhìn xung quanh nhưng anh lại không thấy gì cả ...
Phó Tử Hiên nhắm mắt lại , giọt nước mắt chợt rơi trên khóe mi . Trái tim vỡ vụn , quặn đau :" Con muốn ngủ ... "
Phó Luật cùng Dì Lan ra khỏi bệnh viện mướn y tá đặc biệt chăm sóc cho anh . Hốc mắt bà đỏ hoe :" Chúng ta có cần báo cho cô chủ không ? "
Phó Luật nhìn cảnh vật bên ngoài , ánh mắt xa thẳm , buồn rầu :" Không ... Để Ngôn Ngôn an tâm du học bên đó . "
°°°°°°
Mùa thu lá vàng khẽ rơi , những giọt mưa tích tắc rơi trên lá . Cô bạn kí túc xá chạy vào :" Ngôn Ngôn , Vũ Kình của cậu tới rước . "
Hạ Tử Ngôn mỉm cười lấy túi xách chạy ra ngoài . Từ xa cô đã thấy bóng lưng rộng của anh , Trịnh Vũ Kình quay lưng lại xòe hai tay ra đi tới ôm cô vào lòng .
Hai người như những đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên con đường dài của trường . Trịnh Vũ Kình ôm eo cô :" Đã hai tháng chúng ta qua đây nhỉ ? Tối qua mẹ anh bảo tết về , mẹ muốn gặp con dâu . "
Gương mặt Hạ Tử Ngôn thoáng chốc đỏ bừng lên , trong lòng ngọt ngào :" Ồ , anh nói với ai nhỉ ? "
Hai người vừa nói vừa cười , Hạ Tử Ngôn nắm chặt bàn tay Trịnh Vũ Kình . Cuộc tình này không có tình yêu nhưng cô sẽ cố gắng yêu anh , thương anh . Một ngày nào đó , trong tim cô chỉ có " Trịnh Vũ Kình " chứ không phải " Phó Tử Hiên " .
Nhất định ...
Nơi này hạnh phúc nơi ấy bi thương ...
*Biệt thự Phó gia .
Với những ngày không ánh sáng , Phó Tử Hiên đã làm quen không cần sự giúp đỡ của ai . Anh không còn đến trường , đến công ty làm phó tổng giám đốc , bên cạnh có một thư ký giúp anh đọc chữ .
Tuy đôi mắt anh bị mù nhưng trí tuệ của anh khiến nhiều người khâm phục , chỉ trong một tháng anh đã giúp công ty ký được nhiều bản hợp đồng lớn .
Phó Tử Hiên ngồi trong phòng làm việc nghe thám tử báo cáo về cô . " Hạ tiểu thư không gặp trở ngại gì cả , bạn bè ai cũng đối xử tốt với cô . Anh Trịnh rất tốt với Hạ tiểu thư , Phó Tổng yên tâm ạ ! Tôi nhất định sẽ cho người theo dõi , âm thầm bảo vệ tiểu thư . "
Phó Tử Hiên ngật đầu ra hiệu cho họ ra ngoài . Mặt nạ lạnh lùng , nghiêm khắc khi nãy tháo bỏ thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi của anh .
Sau khi cô đi chỉ còn mình anh trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo và tình yêu chôn vùn dưới láy lòng . Ngôn Ngôn , anh đã từng cố gắng bỏ đi thân phận của một anh trai để yêu em , đã từng tưởng tượng sẽ bên cạnh em suốt đời ...
Nhưng bây giờ , anh không có tư cách ... Anh không thể làm bất cứ việc gì cho em chỉ có thể lặng lẽ nhờ người bảo vệ em .
Chẳng cầu mong ở bên em , chỉ mong em hạnh phúc ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.